Chương 55: Ở hiện đại

Đó là một mảnh trời trong suốt, xinh đẹp khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Một trận gió thổi tới, sợi dây buộc tóc theo gió bay lên, mái tóc màu vàng như thác nước trút xuống, rơi trên vai của nàng. Thiếu niên có đôi mắt màu hổ phách toàn thân giống như phát ra ánh sáng chói lọi bắt được dây buộc tóc của nàng, đi đến trước mặt nàng. Hắn mỉm cười, đem dây buộc tóc đưa cho nàng.

“Ivy, ta yêu nàng.”

Nàng đưa tay nhận lấy sợi dây buộc tóc, mỉm cười, trên khuôn mặt trắng nõn có chút phiếm hồng. Đột nhiên, thiếu niên ngã xuống đất, bả vai không ngừng chảy máu, càng chảy càng nhiều, khung cảnh bình yêu đó dần vỡ thành những mảnh vụn, tản ra trong không khí.

Một giây này, nàng tuyệt vọng đến mức không thể phát ra một âm thanh nào.

****

Ivy mở to đôi mắt, đồng tử co lại nhỏ như cây kim. Nàng liều mạng hô hấp, l*иg ngực phập phồng, cố gắng nhìn nhưng chỉ nhìn thấy một màu trắng khiến cho người ta hít thở không thông. Nàng cố hết sức quay đầu qua, bên giường nàng là một nam nhân đang ngồi yên, mái tóc như màn đêm đen che kín trán hắn, lông mi dài yên tĩnh, da thịt trắng nõn như gốm sứ, dưới cằm còn có một chút râu ria lởm chởm.

Không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Nàng có thể nghe được tiếng chim chóc kêu ngoài cửa sổ, có thể nghe được tiếng sương rơi trên mặt đất.

Nam nhân tóc đen cảm thấy được có người đang nhìn mình liền chậm rãi mở mắt, đôi mắt xanh lam ôn nhìn về phía Ivy.

Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy đến khi điện thoại của Ngải Huyền vang lên. Ivy đem đầu quay sang chỗ khác.

“Ba? Vâng, đã tìm thấy Ivy. Ngày mai chúng con sẽ trở về London.” Ngải Huyền vừa nói vừa đi ra ngoài.

Ivy nhìn lên trần nhà, hai mắt dường như không nhìn thấy vật gì.

Đây là lời nguyền của Amanra sao? Đem nàng về hiện đại, cùng hắn chia lìa?

Vậy tại sao lại làm hắn bị thương, tại sao cơ chứ?

Nàng phải làm như thế nào mới có thể nhìn thấy hắn, xác nhận hắn bình an vô sự, phải làm như thế nào mới có thể quay lại bên hắn.

Vòng tay hoàng kim vẫn bị hắn giữ, nàng không có vòng tay hoàng kim!

“Vy.” Ngải Huyền cúp điện thoại, ngồi bên cạnh Ivy, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve trán nàng. Nàng quay đầu sang chỗ khác, không nhìn tới ánh mắt phức tạp của Ngải Huyền.

“Vy, người đó là ai? Em vì hắn mà giận anh sao?” bàn tay Ngải Huyền lành lạnh vuốt ve khuôn mặt Ivy. Trong đầu hắn hiện lên thiếu niên anh tuấn như ánh mặt trời, con ngươi màu hổ phách giống với xác ướp ở Memphis. Chẳng lẽ từ xa xưa, tất cả đều có một mối liên hệ nào đó?

Ivy cắn môi, bàn tay nho nhỏ dùng sức nắm chặt ga giường, cố gắng khống chế sự thống khổ trong lòng, không muốn trả lời Ngải Huyền bất cứ câu gì.

“Em không muốn rời khỏi Ai Cập, em phải ở lại Memphis.” Nàng lạnh nhạt nói. Nàng phải tìm được cách để quay lại bên hắn, bằng bất cứ giá nào, nàng cũng phải trở về, nàng đã đồng ý với hắn.

“Vy, người đó... là người cổ đại sao?” Ngải Huyền suy đoán, chỉ có cách nghĩ hoàng đường này mới có thể giải thích tất cả mọi chuyện.

Ivy không nói câu nào, nhưng cuối cùng cũng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Ngải Huyền.

Đôi mắt thủy lam giống mình kia... vì sao lại nhẫn tâm bắn bị thương người quan trọng nhất của mình?

Nàng lo lắng cho hắn, nàng lo hắn sẽ lo cho nàng đến mức phát điên a!

Phải làm như thế nào mới biết hắn có bình an hay không?

Đúng rồi.

“Vy?”

Nghĩ đến thứ đó, nàng mở to hai mắt, sau đó ngồi bật dậy, dùng sức bắt lấy Ngải Huyền, “Em muốn đọc một quyển sách, muốn một quyển sách. Nhanh cho em quyển sách kia.”

“Vy, em đang nói cái gì vậy?” Ngải Huyền chưa bao giờ thấy em gái của mình kích động như thế. Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nhìn đôi mắt nàng tràn ngập lo lắng.

Sự lo lắng này… là vì một người khác sao?

Trong mấy tháng nàng biến mất, trái tim nàng đã dành hết cho người kia sao? Tất cả đều là...

“Em muốn đọc quyển ‘Ramesses đệ nhị’, em nhất định phải đọc nó, ngay bây giờ.” Ivy dùng sức nắm lấy tay áo Ngải Huyền, lớn tiếng nói xong, “Đúng rồi, trong tiệm sách sẽ có nó, bây giờ em sẽ đi, sẽ đi ngay bây giờ.”

Nàng liều mạng chạy ra ngoài, nhưng chưa đi được mấy bước liền mất sức, lúc sắp té trên mặt đất liền được Ngải Huyền đã đỡ được nàng, đem nàng ôm chặt trong lòng.

“Vy, đừng nghĩ đến người đó nữa được không? Em đã trở về thì đừng đi nữa được không?” Giọng nói của Ngải Huyền có chút khàn khàn. Ivy do dự, nàng chưa từng nghe được ngữ điệu cầu khẩn như thế này của Ngải Huyền. Tâm lý yếu ớt của Ivy lại dao động, nàng bị hắn ôm chặt, hắn lại thì thầm bên tai nàng, “Chúng ta cùng trở về, nếu em thích thì chúng ta sẽ trở về Trung Quốc. Đừng nghĩ đến những thứ kia nữa... những thứ kia chỉ là một giấc mộng mà thôi, được không?”

Tất cả những thứ kia chỉ là một giấc mộng thôi sao?

Con ngươi màu hổ phách,

Dáng vẻ hắn nhẹ nhàng tươi cười,

Ivy, ta yêu nàng…

Nếu như chỉ là một giấc mộng, giấc mộng đó quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức nàng không muốn tỉnh dậy.

Nàng nhẹ nhàng thở dài, sau đó đẩy Ngải Huyền ra.

“Em muốn xem quyển sách kia, em phải xem quyển sách kia.”

Ngải Huyền ngăn nàng lại.

“Đừng cản em.” Ivy kiên quyết.

Hai mắt Ivy như nhìn xuyên qua Ngải Huyền mà nhìn cửa ra ngoài.

Đôi mắt của Ngải Huyền hiện lên một tia thống khổ, ngay sau đó, hắn lại che giấu nó rồi mỉm cười. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Ivy, ôn nhu đặt trên giường.

“Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ tìm quyển sách kia cho em.”

Không biết đã đợi bao lâu, Ngải Huyền cuối cùng cũng trở lại phòng bệnh.

Đó là một quyển sách viết bằng tiếng Anh, góc sách có chút hư tổn, ở cuối quyển sách có in một con dấu của thư viện ở Anh. Ivy ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Huyền.

“Ở đây không có sách bằng tiếng Anh nên anh đã quay về London lấy.” Mắt của Ngải Huyền xuất hiện mấy sợi tơ máu, cười ôn nhu, “Em xem đi, anh ngồi ở đây.”

Ivy muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng lại thôi. Nàng hít một hơi thật sau, mở trang đầu.

-Ramesses đệ nhị…

-Ramesses đệ nhị, vị quân chủ dũng mãnh thiện chiến của Ai Cập cổ đại, là con trai thứ bảy của Pharaoh Seti đệ nhất nhưng được Seti đệ nhất thân phong là “Niên trường quốc vương chi tử”.

-Khi còn rất trẻ đã được giao phó nhiều trọng trách. Khi Seti đệ nhất xuất chinh thì mọi chuyện trong triều đều giao cho Ramesses đệ nhị phụ trách.

-Seti đệ nhất giao cho Ramesses đệ nhị quản lý mỏ đá ở Aswan, điều này đã rèn luyện cho hắn kỹ năng quản lý dân chúng, vì ông chính là người kế vị tương lai mà Seti đệ nhất lựa chọn.

-Trong cuộc đời kéo dài hơn chín mươi năm của mình, thành tựu của ông vượt xa so với cha của mình- Seti đệ nhất và ông của mình- Ramesses đệ nhất. Ông cưới hơn trăm vị phi tử, trong đó hầu hết là công chúa của các quốc gia và con gái của các quý tộc. Điều đó khiến cho quyền lực của Ramesses đệ nhị được củng cố.

-Trong các bức họa và văn thư do Ramesses đệ nhị lưu lại, thì người được Ramesses đệ nhị sủng ái nhất là Nefertari. Nefertari là con gái của quý tộc, là tế ti thờ thần Amun. Trong các thần miếu do Ramesses đệ nhị xây dựng, nơi nào có tượng của ông thì nơi đó sẽ có tượng của Nefertari. Như thế đủ để biết địa vị đặc biệt của Nefertari trong số các phi tử của Ramesses đệ nhị.

...

Nàng như muốn sụp đổ.

Ngải Huyền nhìn về phía Ivy.

Khuôn mặt nàng tới nhợt không chút huyết sắc, hai tay ôm lấy thân thể của mình, đôi mắt vô hồn nhìn quyển sách trước mặt mình.

“Vy, làm sao vậy?” Ngải Huyền lo lắng hỏi Ivy. Ivy bộ dạng mất đi sự sống, thân thể không ngừng run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm quyền sách.

Lịch sử đã trở lại như cũ.

Chàng ấy chưa chết, chàng ấy sống trăm tuổi, quốc gia của chàng ấy ổn định và hòa bình, cơ nghiệp của chàng ấy thiên thu muôn đời!

Chàng đã cưới mấy trăm phi tử, chàng đã cưới Nefertari, Nefertari chân chính chứ không phải nàng.

Vì sao? Vì sao?

Nàng cảm giác được thân thể của nàng đang lạnh đi, giống như đang rơi vào sông băng vạn năm. Không nghe được bất kỳ âm thanh nào, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nàng không thể hít thở được.

Tại sao chàng lại có thể quên đi mình? Là vì anh hai bắn chàng bị thương sao? Là vì anh hai mang mình đi sao?

Tại sao chàng lại có thể dễ dàng quay lại quỹ đạo sinh hoạt bình thường chứ?

Vậy còn mình thì sao? Mình phải làm gì bây giờ?

Hay là, tất cả những chuyện đó chỉ là một giấc mộng đẹp của mình sao?

Những thứ khiến mình khắc cốt ghi tâm đó chỉ là ảo ảnh thôi sao?

“Ivy, ngẩng mặt lên nhìn anh.” Âm thanh giận dữ cắt đứt suy nghĩ của nàng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt nàng từng yêu.

Nàng nhìn một chút, nàng cuối cùng không khống chế được nữa, tựa đầu vào l*иg ngực của hắn khóc lớn..

“Anh hai, chàng ấy không cần em nữa.”

Tiếng khóc tâm tê phế liệt truyền ra ngoài, Ngải Huyền nhẹ nhàng ôm nàng, mày rậm nhíu chặt lại.

Bầu trời giống nhau, sông Nile giống nhau…

Những lời thề ngọt ngào đó đã không còn tồn tại nữa sao?

Cái giấc mộng ngọt ngào này nguyên lai lại tàn khốc như vậy.

*

Năm 2007, London.

Lễ giáng sinh sắp đến.

Một thiếu nữ mặc áo màu đỏ đứng trước tủ kính, nhìn chăm chú nhìn thương phẩm bày bên trong. Những người đi qua nàng đều quay đầu nhìn nàng một cái, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Thiếu nữ có mái tóc màu vàng, lặng lặng rũ trên vai nàng, da thịt trắng nõn không có một chút khuyết điểm, dưới hàng lông mi dài là đôi mắt màu xanh lam. Nàng chăm chú nhìn bông hoa tường vi được làm bằng bảo thạch bên trong tủ kính, khuôn mặt không có một chút biểu cảm nào.

“Vy, em đang nhìn cái gì vậy?”

Khăn quàng ấm áp quấn quanh cổ nàng, quay đầu lại thì thấy Ngải Huyền đang mỉm cười nhìn nàng. Hắn cúi người, nhìn về phía bông hoa tường vi làm bằng bảo thạch, “Em thích nó sao?”

Ivy nhẹ nhàng lắc đầu, “Không.”

Ngải Huyền xoa đầu nàng, “Vậy đi thôi. Hôm nay em muốn ăn gì?”

“Anh không ở cùng với Mina sao?” Ivy không hiểu, trong khoảng thời gian này, ngày nào cũng thấy mặt của Ngải Huyền, “Giáng sinh sắp đến, anh không đi gặp vị hôn thê của mình sao?”

Ngải Huyền mỉm cười, “Anh sẽ không kết hôn cùng cô ấy.”

Ivy ngẩng đầu, sau đó lại cúi xuống, “Vậy sao…”

Ngải Huyền không nói gì, đôi mắt lóe lên tia ôn nhu, “Hôm nay muốn ăn gì? Sushi được không?”

Ivy trầm mặc không nói gì. Ngải Huyền kéo nàng đi về phía trước.

“Anh hai, tại sao lại giải trừ hôn ước với Mina?”

Ngải Huyền không trả lời ngay, bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay Ivy. Sau đó, hắn quay đầu lại, mỉm cười như chưa từng phát sinh chuyện gì, “Bởi vì cảm thấy không hợp.”

Ivy nhìn Ngải Huyền, không hiểu ý của hắn là gì. Nàng giật giật khóe miệng, cúi đầu xuống, đi theo Ngải Huyền về phía trước.

Ngải Huyền mặc áo măng- tô màu nâu, Ivy mặc áo khoác màu đỏ tươi. Hai người bọn họ không ai nói với nhau câu nào, chậm rãi bước đi, thời gian giống như dừng lại trên người bọn họ.

Không biết qua bao lâu, hai người họ cũng đến được nhà hàng sushi. Ivy bỗng nhiên nghe được tiếng lẩm bẩm, “Vy, lâu rồi anh không đến .”

Nàng ngẩng đầu, thì ra là Ngải Huyền. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, tựa như lần đầu bọn họ gặp gỡ, nụ cười của hắn chưa từng thay đổi, “Vy, đến rồi.”

Ngây ra một lúc, Ivy nhẹ nhàng gật đầu.

“Em vào trước đi, một lát nữa anh sẽ tới.”

Ngải Huyền xoay người bước đi. Ivy nhìn thân ảnh của hắn dần biến mất, trong nội tâm hỗn loạn, nàng cúi đầu, đi vào trong nhà hàng.

Có lẽ chưa đến thời gian ăn cơm nên trong nhà hàng rất ít người. Ivy đi đến một bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống. Ngoài đường, mọi người luôn có vẻ vội vã, lo lắng, quả thực rất khác so với ở Memphis.

Trong lúc này, nàng bắt đầu hoài nghi, những thứ mình trải qua thực sự chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Lịch sử vốn là như vậy, Ramesses đệ nhị vốn là sẽ cưới hơn trăm vị phi tử, vốn là cưới Nefertari làm vương hậu, dưới sự thống trị của hắn thì Ai Cập sẽ ổn định và hòa bình lâu dài, cơ nghiệp trăm năm.

Là vì sự xuất hiện của nàng khiến cho tất cả lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

Bây giờ nàng biến mất, tất cả đều khôi phục lại nguyên dạng. Ở thế giới không có nàng, hắn sẽ được bình an, trở thành một vị quân chủ vĩ đại...

Đây vốn là nguyện vọng của nàng, không phải sao?

Nàng không hy vọng hắn sẽ mất mạng sau hai năm đăng cơ, nàng muốn hắn cưới Nefertari xinh đẹp, lại một lần nữa để hậu thế ca ngợϊ ȶìиᏂ yêu vĩ đại của hắn, nàng hy vọng hắn sẽ bình bình an an mà sống, mà cai trị quốc gia của hắn, khiến cho quốc gia của hắn hòa bình, thống nhất. Vì thế nên nàng mới quay lại một nữa, đem lịch sử sửa lại như cũ.

Bây giờ, ước nguyện đó của nàng đã thành hiện thực.

Nhưng tình cảm của nàng lại bị thời không hoang đường này tước đoạt triệt để.

Vòng tay hoàng kim biến mất, nàng cũng biến mất. Có lẽ chuyện của nàng và hắn chưa từng xảy ra. Có lẽ trong cuộc đời có hắn chưa từng có sự xuất hiện của nàng.

Nàng nhìn xuống sự chua xót sắp trào ra, ngửa mặt lên trời.

Nếu như không nhắm mặt lại, nếu như không ngủ, nàng sẽ không phải nhìn thấy những thứ kia nữa... những thứ khiến cho nàng hoài niệm. Có lẽ như thế nàng sẽ không nhớ hắn nữa...

Nàng cúi đầu, ánh mắt rơi vào cái TV đối diện. Trên TV xuất hiện kim tự tháp và tượng nhân sư, nàng cười khổ một cái, dùng sức lắc đầu. Vừa định dời ánh mắt khỏi TV thì xuất hiện một hình ảnh hấp dẫn.

Đó là một bức tường thấp cũ nát…

Bên trên có khắc một hình gì đó… tường vi, là hoa tường vi!

Màu sắc trên những đóa hoa bị thời gian ăn mòn nên không còn màu sắc tươi sáng vốn có của nó..

Nàng giống như trời trồng, chăm chú nhìn màn hình TV, trong chớp mắt... những hình ảnh đó liền biến mất.

Nàng đứng bật dậy, lảo đảo chạy về phía cửa ra vào, chưa đi được mấy bước liền va phải l*иg ngực của ai đó. Giọng nói quen thuộc vang lên, “Vy, em đi đâu vậy?”

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh lam tràn ngập thất vọng, lại nhìn về phía TV, bên trên đã chuyển sang hình ảnh khác.

Nàng uể oải cúi đầu, đi về chỗ ngồi của mình, “Anh đi đâu vậy?”

Ngải Huyền cười cười, ngồi ở phía đối diện của nàng, trong tay là một cái hộp nhỏ tinh xảo. Hắn mở cái hộp đấy ra, bên trong là đóa tường vi làm bằng bảo thạch.

“Mặc dù em không nói nhưng anh biết em thích nó.”

Ngải Huyền nhẹ nhàng đầy cái hộp về phía Ivy, đôi mắt màu xanh lam tràn ngập ấm áp.

Ivy nhìn đóa hoa tường vi này, đột nhiên tầm mắt trở lên mơ hồ, cái gì cũng không thấy.

Trong đầu bỗng vang lên những lời người kia nói,

“Từ nay về sau, ta chỉ có một mình nàng là phi tử, nàng sinh được mấy hài tử ta liền có bấy nhiêu hậu đại.”

“Hãy làm vương hậu của ta, trở thành thê tử duy nhất của ta.”

“Ivy, ta yêu nàng.”

Hương sen thơm ngát, dòng sông Nile cổ xưa, bức tường hoa tường vi xinh đẹp, lời nói cực nghiêm túc.

Bức tường hoa tường vi kia thật sự tồn tại!

Như vậy, tất cả những điều đó không phải mơ. Vậy vì sao, vì sao hắn lại có thể dễ dàng phá nát lời thề, cưới hơn trăm phi tử, tuyên thệ tình yêu vĩnh hằng với một người khác.

“Vy, em sao vậy?”

Lịch sử rất quan trọng, thế giới rất quan trọng nhưng nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng.

Nàng muốn biết tại sao!

Ivy nhìn chằm chằm bông hoa tường vi kia, bàn tay nắm chặt váy, móng tay cơ hồ xuyên qua vải vóc mà đâm vào lòng bàn tay nàng. Nước mắt không ngừng chảy, rơi vào đóa tường vi trên bàn.

“Anh hai, em muốn trở lại quốc gia kia.”

“Vy, em nói cái gì vậy?”

“Anh hai!” Ivy mở to hai mắt, kiên định nhìn Ngải Huyền, “Em muốn trở lại bên cạnh chàng ấy. Em muốn hỏi chàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Em muốn đến Ai Cập, em muốn trở lại... Trừ khi em tận mắt nhìn thấy, bằng không em sẽ không tin những lời thề ngọt ngào kia chỉ là giấc mộng.”

“Ivy, em điên rồi?” Ngải Huyền nắm chặt bả vai Ivy, “Em muốn trở về như thế nào? Vòng tay không có, xác ướp kì lạ kia cũng biến mất. Cho dù em may mắn trở lại được thì làm sao em biết em có thể trở lại đúng niên đại đó?”

“Em biết, em biết là không được nhưng mà ít nhất anh cũng phải cho em quay lại Memphis, cho em tận mắt nhìn thấy những thứ chàng ấy lưu lại. Em không tin chàng ấy cưới nhiều phi tử như vậy. Trừ phi em tận mắt nhìn thấy, nếu không em không tin những điều đó chỉ là giấc mộng.”

“Ivy, đừng nhớ tới hắn nữa được không?” Ngải Huyền hít một hơi thật sâu, dùng hết sức để bản thân bình tĩnh lại. Một lát sau, chỉ nghe được hắn nói, “Anh giúp em.”

Ivy bỗng ngẩng đầu lên, con ngươi xanh lam giống mình như đúc kia hiện ra hào quang khiến cho người khác đau lòng.

“Anh sẽ cho em tất cả những gì hắn có thể dành cho em.”

Ngón tay thon dài giữ chặt bả vai của Ivy. Hắn cúi đầu, mái tóc thon dài che đi đôi mắt xinh đẹp của hắn.

Ivy cảm thấy nội tâm mình đang nhẹ nhàng dao động. Nàng từng mê luyến người huyết mạch tương liên này đang ở trước mặt này vô cùng, chờ đợi câu nói này, chờ biết bao lâu... Vì cái gì nàng luôn theo đuổi cái tình cảm không thể này?

Lịch sử đã trở lại như cũ, trong cuộc sống của người kia cũng không có sự tồn tại của nàng. Có lẽ nàng cần quên đi quá khứ, cứ như vậy mà ở lại bên cạnh anh hai.

Hai tay nàng run rẩy chậm rãi nâng lên, muốn chạm vào bàn tay to lớn đang chế trụ vai mình. Đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện hình ảnh khiến nàng khắc cốt ghi tâm, đôi mắt trong suốt màu hổ phách, lời nói ngọt ngào, nghiêm túc, người kia vì bảo vệ nàng mà bị thương.

Nàng đã đồng ý với hắn, chỉ yêu một mình hắn, cho dù hắn không yêu nàng, nàng vẫn sẽ yêu hắn.

Nàng đã đồng ý với hắn!

Hai tay Ivy chậm rãi buông xuống, nàng hít một hơi thật sâu, vừa định mở miệng thì Ngải Huyền đã nhanh hơn nàng.

“Em vẫn quyết định đi sao?”

Nam nhân tóc đen chậm rãi ngẩng đầu, bên miệng gợi lên một tia cười bất đắc dĩ.

Ivy nhìn anh hai mà nàng từng yêu, kiên định gật đầu.

“Cho dù em đi thì cũng chỉ có thể chứng minh hắn đã phản bội em? Hoặc như em nói, tất cả chỉ là một giấc mộng?”

Ivy hơi do dự, nhưng nàng vẫn là gật đầu.

Ngải Huyền nhắm mắt, “Được, anh giúp em.”