Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Phi Của Pharaoh

Chương 60: Đi Memphis

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng mặc y phục trắng ca ca đưa, chân đi đôi giày da sáng màu, tay cầm chiếc ô viền hoa xinh xắn, mái tóc vàng óng như ánh mặt trời.

Nàng đứng trên một con thuyền nhỏ, khi gió nổi lên, từng gợn sóng xô đẩy khiến tất của nàng bị ướt làm nàng khó chịu, muốn tháo ra nhưng lại phát hiện bản thân không thể lùi về phía sau được nữa. Nàng đành bất lực đứng ở đó, nhìn từng gợn sóng dưới chân.

Có chút choáng váng .

Nàng nhắm mắt lại ,

Lại mở mắt ra ,

Mặt nước biến mất, thay vào đó là một mảnh bình nguyên bát ngát. Nàng nhìn bên trái, nhìn thấy mảnh đất hoang vu, nhìn bên phải, chính là cây cối thưa thớt. Bầu trời là một mảng đỏ au, nhuộm cảnh vật thành một màu đau thương.

Con ngựa chậm rãi đi về phía trước, một cánh tay trắng nõn ôn nhu ôm lấy nàng, không để nàng ngã xuống đất. Cảm giác này khiến cho nàng nhận ra, bản thân không phải là đang mơ.

Nàng quay đầu, nhìn thấy đôi đồng tử xanh lam quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, hắn ở phía ngược sáng nên không thể nhìn thấy được thần sắc trên khuôn mặt của hắn. Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy phía sau chính là binh sĩ của Hittite, bọn họ không biểu cảm mà nhìn thẳng về phía trước, nghiêm chỉnh đi xung quanh nàng và Jarry.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, ngay sau đó liền có cảm giác cánh tay đang ôm mình có tăng thêm một chút lực đạo, đó cũng chính là lời cảnh báo hắn dành cho nàng.

“Chúng ta đang đi đâu?” Nàng yếu ớt mở miệng.

Không có ai trả lời.

Móng ngựa vẫn chậm rãi dẫm trên mặt đất, tạo ra thứ âm thanh giống như từ địa ngục vọng về.

“Jarry Agenor, chúng ta đang đi đâu?” Nàng giãy giụa gào thét.

“...”

“Tại sao lại có nhiều binh sĩ Hittite như vậy? Vì sao chúng ta lại đi ngược hướng mặt trời, đây không phải là hướng tới Memphis? Ngươi muốn đưa ta đi đâu? Mau trả lời ta!”

“Jarry đại nhân, ở phía trước có một ốc đảo.” Một giọng nói vang lên ở phía sau, đó chính là Tute- trợ thủ đắc lực của Jarry. Vẫn là mái tóc màu rám nắng đó, vẫn là bộ dáng đó nhưng không biết có phải do ánh sáng hay không mà trên khuôn mặt của hắn lại có thêm vài phần lãnh khốc.

“Đang ở biên giới?” Ivy dùng sức nắm cổ áo Jarry, liều mạng muốn nhảy xuống ngựa nhưng toàn thân lại không có khí lực, “Vì cái gì… ta… ta lại yếu như vậy? Rốt cuộc là ngươi muốn mang ta đi đâu?”

“Nefertari!” thanh âm quen thuộc lại xa lạ , phảng phất từ xa xa bay tới, “Nàng thua rồi!”

Ivy sững sờ, nội tâm đau đớn. Trong đầu nàng xuất hiện những lời nói của thôn phụ ở bán đảo Sinai.

Nàng thua… nàng xác thực đã thua, thua một cách hoàn toàn, không thể phản bác…

Nàng cắn răng, không cho nước mắt rơi xuống, “Không, không phải. Ta vẫn chưa thấy tận mắt.”

“Dù cho nàng có muốn hay không thì ta vẫn sẽ đưa nàng về Hittite.” Hắn vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trong giọng nói lại có chút khinh bạc, cứng rắn, “Chiến tranh sắp bắt đầu rồi, ta không muốn nàng có bất kì thương tổn nào, dù chỉ một chút.”

Ivy ngẩng đầu lên, đúng lúc hắn cúi đầu xuống, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, hai đôi mắt có màu xanh lam giống nhau nhưng lại rất khác nhau. Ánh mắt lạnh băng giống như bảo thạch, đó không phải là ánh mắt của Ngải Huyền. Ivy nhìn hắn, kiên định nói, “Mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì ta vẫn là vương hậu của Ai Cập, ta thuộc về Ai Cập. Nếu ngươi cứ cố chấp muốn đưa ta đi, không bằng hãy gϊếŧ chết ta ngay bây giờ!”

“Nefertari!” Trong con ngươi xanh lam của nam nhân kia xẹt qua tia đau thương nhưng Ivy vẫn có thể nhìn thấy được khiến cho nàng không biết nói gì nữa.

“Nàng là vương hậu của địch quốc cũng tốt, hay là một thảo dân bình thường cũng tốt, cho dù nàng có là muội muội của ta cũng không có vấn đề gì. Ta chỉ muốn bảo vệ nàng, để nàng không có nửa điểm thương tổn.”

Đó là ánh mắt của ca ca nàng, trong suốt như bầu trời Ai Cập, thâm trầm như biển sâu, ánh mắt đó… đối với nàng, rất quen thuộc.

Nàng vậy mà lại bị mê hoặc, sinh ra ảo giác. Khi rời khỏi hiện đại, Ngải Huyền cũng ôm nàng nói rằng: Dù em có đi đến đâu, dù có ở thời đại nào thì anh sẽ luôn bảo vệ em. Nàng nhẫn tâm bỏ mặc ca ca, trở lại cái nơi mà người kia tàn nhẫn vứt bỏ nàng. Tại thế giới cổ xưa này, có lẽ chỉ có người sau lưng này vẫn luôn cần mình, chỉ có người có đôi mắt giống mình này mới có thể thấu hiểu được nỗi thống khổ của mình.

Có lẽ nàng sẽ ở lại… vì một người khác mà ở lại?

Ba ngàn năm thời không có phải sẽ xóa bỏ được khoảng cách vô vọng của huyết thống?

Khi nàng bắt đầu do dự, chiếc vòng tay trong túi nàng đột nhiên trở nên nóng ran, một đôi mắt màu hổ phách xuất hiện thoáng qua trước mắt nàng. Dù chỉ là trong một cái chớp mắt nhưng lại khiến cho trái tim nàng như bị vạn tiễn xuyên qua.

Vị quân chủ vĩ đại, đứa con của thần Ra, tình cảm nóng bỏng như sa mạc đó… nàng sao có thể quên được chứ.

Dù có trải qua ba ngàn năm, nàng vẫn sẽ chọn hắn.

Dù cho có rời đi thì nàng cũng phải nhìn thấy hắn không còn chút lưu luyến nào đối với nàng.

“Không để ta… có nửa điểm thương tổn sao?”

Nàng thì thào, trong giọng nói mang theo run rẩy. Jarry không hiểu nhìn nàng, hắn không ngờ nàng lại mở một nụ cười quyết tuyệt. Không để cho Jarry kịp phản ứng, nàng nhanh chóng cướp con dao găm nhỏ bên eo hắn, không chút do dự kề lên cổ mình.

“Nếu như ta chết…”

Jarry giật mình dừng ngựa, đội ngũ binh lính sau lưng cũng dừng lại theo.

Không giống ô tô, khi ngựa dừng lại sẽ có một chút xóc nảy, Ivy không khống chế được độ mảnh yếu nên con dao găm nhỏ kia đã cứa nhẹ vào cổ nàng, máu tươi lập tức chảy ra ngoài.

Không ngờ Jarry lại có bộ dáng lo lắng như vậy, khi nàng nói ra lời nói tàn nhẫn như vậy, không ngờ hắn lại đau lòng. Nam nhân trước mặt này đã khác hoàn toàn so với Jarry không hề do dự mà kề dao lên cổ nàng vào năm năm trước. Không lẽ người thay đổi hắn chính là nàng sao? Hay là do khoảng thời gian tàn khốc đó?

Thời gian sẽ còn làm thay đổi ai nữa?

Nàng sao?

“Ta chỉ muốn tận mắt nhìn thấy hắn cưới một vương hậu khác. Đưa ta về Memphis hoặc ta sẽ bỏ mạng tại đây.”

Nàng lại có thể có một yêu cầu vô lý như vậy. Lợi dụng tình cảm của người khác, không để ý đến hắn là kẻ thống trị của địch quốc, trước mặt thủ hạ của hắn mà lấy tính mạng ra ép buộc, không ngờ nàng lại có ngày rơi vào tuyệt vọng đến mức làm ra chuyện khiến bản thân khinh thường như thế này.

Nàng cười khổ trong lòng, nếu như hắn cự tuyệt yêu cầu của nàng, nàng sẽ chết ngay tại đây vậy.

Ha… mất đi tình yêu của người kia cũng không còn lý do để sống nữa.

Gió vẫn tiếp tục thổi, các binh sĩ vẫn xếp thành hàng ngũ chỉnh tề phía sau kẻ thống trị trẻ tuổi. Nam nhân tóc đen tiểu tâm dực dực* ôm tiểu nữ nhân kiều diễm, đau lòng nhìn vết cứa trên cổ của nàng, thời gian phảng phất dừng lại.

((Tiểu tâm dực dực: Cụm này biểu hiện lời gần như tự nhủ “phải thật là cẩn thận”.))

Không biết đã qua bao lâu mà màn đêm đã dần hạ xuống.

Cuối cùng nam hắn nhẹ nhàng giơ tay trái lên.

Tute nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới chỗ hắn và nàng.

Nàng nắm chặt dao găm, thân thể ngả về phía sau một chút.

Jarry nhìn nàng một cái, “Ta sẽ không làm tổn thương ngươi.”

Nàng y nguyên đề phòng mà nhìn hắn. Chỉ thấy hắn ý bảo Tute tiến lên, hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy, “Các ngươi đi trước đi, cứ theo kế hoạch mà làm.”

Tute đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng lướt Ivy một cái, “Nhưng đại nhân…”

“Cứ như vậy đi.” Jarry kiên định hạ lệnh.

Thân thể Ivy trở nên cứng ngắc, một giây cũng không dám buông lỏng. Tute liên tục do dự, cuối cùng cũng ấp úng hỏi một câu, “Đại nhân… đây chính là toàn bộ binh lực, ngài… muốn giao tất cả cho ta?”

“Đi thôi.” Jarry lạnh lùng ném cho hắn một câu, Tute lập tức không biết nên nói cái gì nữa, cúi đầu xuống, trầm mặc một hồi, liền cung kính lùi về phía sau.

Đội ngũ bắt đầu di chuyển, nghiêm túc, chỉnh tề đi qua Jarry và Ivy.

Lòng bàn tay Ivy rịn đầy mồ hôi. Đội ngũ dần dần đi qua, Jarry lại bày ra bộ dáng trêu chọc, “Nàng khẩn trương cái gì? Ta sẽ không làm tổn thương nàng.”

Ivy không nói lời nào, đôi mắt xanh lam mười phần không tín nhiệm mà nhìn Jarry.

“Nếu như nàng không bỏ dao xuống thì làm sao ta quay lại được.” Ngữ điệu của hắn nhẹ nhanh, tùy ý nhún vai, vô tội nhìn bộ dạng khẩn trương cả nàng.

“Quay lại đâu?”

“Nàng muốn đi đâu?” Jarry nhìn Ivy với ánh mắt “Ivy là đồ ngốc”.

“Ngươi muốn… Ngươi thật sự muốn đưa ta đến Memphis?” Ivy ngắt quãng nói.

“Không muốn! Nhưng ta phải dẫn nàng đến đó để nàng không còn bất kì hi vọng gì nữa.” Hắn nhìn con dao găm trên cổ của Ivy, bĩu môi, “Mau buông nó xuống đi, giữ lâu như vậy mà nàng không thấy mỏi sao? Không thấy thuộc hạ của ta đều đi hết rồi sao?”

“Nhưng…” Ivy vẫn do dự, Jarry vậy mà đáp ứng mang nàng về Memphis, “Người… không có ý đồ khác sao?”

Jarry nhìn nàng, “Rốt cuộc bao giờ nàng mới bỏ dao găm xuống? Bằng không nàng cứ ở đây đi, một mình ta đến đó.”

Ivy bĩu môi một cái, vội vàng buông dao xuống. Con dao cách cổ chưa đến một centimet liền bị Jarry chiếm lấy khiến Ivy hoảng hốt, liên tục chất vấn bản thân tại sao lại dễ dàng tin tưởng hắn như thế. Thật không nghĩ đến một giây sau, Jarry lại dùng sức ném con dao găm ra xa, Ivy còn chưa kịp phản ứng liền bị hắn ôm chặt, hơi thở sát bên tai nàng. Nàng cảm thấy có vài phần khí tức mất trật tự, hoàn toàn khác xa với bộ dạng trêu chọc, bình tĩnh lúc nãy.

“Ngươi đã đáp ứng sẽ đi ta đi Memphis đấy.”

“Xì.” Hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói, giọng nói mang theo một chút run rẩy. Nàng như vậy mà tự làm tổn thương chính bản thân mình, vì trở lại bên cạnh người kia mà nàng không tiếc tổn thương bản thân mình. Nefertari, tại sao nàng lại tàn nhẫn như vậy! Tàn nhẫn đến mức coi toàn bộ tâm ý của hắn như những hạt bụi, vô tình dẫm đạp mà không có chút quan tâm. Hắn ức chế thống khổ trong lòng, nỉ non nói bên tai nàng, “Cứ như vậy một lúc đi. Memphis… ta sẽ dẫn nàng đi.”

Ivy không còn cách nào, chỉ có thể mặc cho hắn ôm chặt mình.

Lại không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng buông nàng ra, dùng sức kéo dây cương, “Chúng ta đi thôi.”

Ivy gật đầu, quay đầu nhìn về phía trước.

Hắn ở phía sau nàng nhẹ nhàng thở dài, “Lời của ta, tới bây giờ nàng vẫn không nhớ.”

Ivy nhẹ nhàng run lên, không quay đầu lại, không nói gì.

Thấy nàng mãi không trả lời, Jarry nở nụ cười tự giễu, kéo Ivy vào trong l*иg ngực, dùng áo choàng quấn quanh, đảm bảo nàng sẽ không bị gió thổi đến. Sau đó, hắn giơ roi quất con ngựa, con ngựa lao đi như một mũi tên.

Ivy tập trung tinh lực nhìn về phía trước, hận không thể nhìn tới Memphis. Trong lúc đó, giọng nói của nam nhân phía sau như ẩn như hiện.

“Nefertari, trong lòng của nàng chỉ nhớ tới lời thề với hắn nhưng nàng còn nhớ chuyện nàng đã hứa với ta không? Nàng có giữ lời hứa không?”

Ivy vô thức gật đầu, “Sẽ.’’

Không biết trải qua bao lâu, khi nàng muốn quay đầu hỏi Jarry đang tới nói chuyện gì thì nàng lại nghe được một giọng nói lạnh lùng, thất vọng cùng bất đắc dĩ, “Nàng gạt ta.”

Nhưng mà, trong nháy mắt, những lời nói đó đã bị gió nuốt chửng, dù Ivy có hỏi như thế nào thì Jarry cũng không nhắc lại. Về sau, ngay cả Ivy cũng không thể xác định được những lời nói đó là do nàng ấy nghe nhầm hay là chưa từng có.

*

Sau một ngày đêm cưỡi ngựa, phần eo đau nhức không thôi mà Jarry không phân biệt ngày đêm, địa hình mà điên cuồng phi ngựa, mấy ngày sau, Ivy đành chủ động bảo xuống ngựa nghỉ ngơi một chút.

Khi xuống ngựa, nàng tìm một cái cây tựa lưng một chút. Một lúc sau, nàng vươn vai, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Jarry, liền thấy hắn đang dắt con ngựa chậm rãi bước tới. Nhìn thấy Ivy, hắn nhẹ nhàng bảo nàng đưa tay ra, sau đó thả một quả bồ đào vào tay nàng, “Ha ha, xem ra hoa quả Ai Cập cũng không tệ lắm.”

Ivy sửng sốt một chút, trong nội tâm có thêm vài phần cảm động. Nàng nói với hắn, “Ngươi cũng ăn chút gì đi.”

Jarry cười cười, hơi lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú không giấu được vẻ tiều tụy. Trải qua mấy ngày bôn ba đương nhiên sẽ khiến hắn tổn thương nguyên khí, nhưng hắn cái gì cũng không nói, chỉ là buồn bực chạy đi. Ivy từng yêu cầu để nàng cưỡi một con ngựa riêng nhưng hắn lại một mực từ chối, “Với thể lực của nàng, căn bản sẽ không đi được cả ngày lẫn đêm.”. Lời nói của hắn rất có đạo lý, Ivy cũng không có cách nào phản bác được.

Ivy nhổ hạt bồ đào ra, nghiêm túc hỏi, “Jarry, vì sao lần này ngươi đột nhiên muốn đưa ta về Memphis? Có liên quan đến chính trị không? Nói cho ta biết đi.”

Jarry nhìn nàng một cái, rồi dắt con ngựa qua, ý bảo nàng đi lên. Ivy đem quả bồ đào bỏ vào trong túi, dùng hết sức leo lên ngựa. Jarry cũng nhảy lên ngựa, bắt đầu trêu chọc nàng, “Nàng có thể cưỡi ngựa sao? Ngay cả lên ngựa cũng khó coi như vậy.”

Ivy đỏ mặt, nghĩ thầm là tại cái yên ngựa, vân vân, cái thân hình nhỏ bé của nàng làm sao có thể lên ngựa một cách tiêu sái như hắn được chứ. Nàng bĩu môi, nói tiếp, “Ngươi vẫn chưa trả lời ta.”

Con ngựa bắt đầu di chuyển, Jarry hời hợt nói, “Bởi vì chiến tranh giữa Hittite và Ai Cập sắp bắt đầu, chúng ta đi nhanh một chút thì sẽ ít bị ảnh hưởng hơn.”

“Thời gian phát động chiến tranh là chẳng phải do ngươi quyết định sao? Tại sao lại bắt đầu bây giờ?”

“Bởi vì đây là cơ hội tốt… để đánh bại nam nhân kia.”

Giọng nói bỗng trở lên lạnh băng khiến cho Ivy run một cái. Cơ hội tốt nhất… đánh bại Ramesses?

Trong lịch sử, trận đánh này chính là bất phân thắng bại, người kia… nhất định sẽ không sao. Nhưng tại sao, tại sao bây giờ lại là cơ hội tốt?

“Nefertari!”

“Hả?”

“Chúng ta chỉ cách Memphis có nửa ngày đường! Ngày mai Pharaoh Ai Cập sẽ cưới vương hậu, nàng xem rồi sẽ hài lòng chứ?”

Trái tim Ivy hung hăng co rút một cái, đau đớn theo từng tế bào lan đến toàn bộ cơ thể khiến cho nàng hô hấp khó khăn.

Nguyên lai thời cơ tốt nhất chính là đại hôn của Ai Cập… Người kia sẽ vì chuẩn bị cưới một nữ nhân khác mà bận rộn.

Ivy hít một hơi thật sâu. Jarry giống như không nhìn thấy sự thống khổ của Ivy, cánh tay giữ chặt nàng, làm cho nàng ngồi vững trong lòng hắn, sẽ không bị ngã ngựa, hắn lại mở miệng nói chuyện.

“Với tình cảnh hiện tại của nàng, muốn còn sống để gặp hắn là rất khó, ít nhất có một nửa quan lại của Ai Cập muốn xử tử nàng. Nếu như nàng đã xác định hắn muốn kết hôn thì hãy ngoan ngoãn trở về cùng ta.”

Ivy cắn chặt môi, cứng nhắc không trả lời.

“Nefertari, đây chính là ước định của chúng ta.”

Đúng, đây chính là ước định của bọn họ! Nàng muốn lợi dụng điều này để trở lại Ai Cập, một lần nữa trở lại bên cạnh người kia, chính miệng hỏi hắn có phải hắn đã không còn quan tâm đến nàng nữa phải không.

Nhưng nếu thua… nàng chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ thua cuộc. Nàng luôn tin tưởng những điều này chỉ là hiểu lầm, nếu nàng gặp lại hắn, nhất định hắn sẽ nhớ ra nàng. Nhưng trên đoạn đường này, sự tuyệt vọng ngày càng lớn, cơ hồ muốn đem hy vọng cuối cùng của nàng dập tắt.

Nếu nàng thật sự thua, nàng nên làm cái gì? Có lẽ, nàng sẽ trở về, cả đời sẽ không kết hôn, cứ như vậy mà sống một mình. Nói cách khác, mặc kệ thế nào, nàng cũng sẽ không ở lại Hittite…

“Ta biết nàng không muốn đến Hittite.”

Dường như Jarry đọc được suy nghĩ của nàng, bình tĩnh nói, “Nhưng đây là chuyện nàng đã hứa với ta. Nếu nàng bội ước thì đừng trách ta dùng thủ đoạn để mang nàng đi. Mặc kệ nàng trốn ở quốc gia nào, ở địa phương nào, ta nhất định sẽ tìm được nàng, dù cho có phải phát động chiến tranh cũng không hề gì!”

Ivy cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm bờm ngựa, “Nếu như ngươi đã quyết định thì còn hỏi ý kiến của ta làm gì? Ít nhất là bây giờ, chúng ta vẫn chưa phân thắng bại!”

Jarry thở dài, hai chân dùng sức kẹp lấy bụng ngựa, con ngựa liền tăng tốc, “Sắp tới Memphis rồi, đến lúc đó hãy tự dùng đôi mắt của mình để nhìn rõ mọi chuyện đi.”

Gió nóng lướt qua cồn cát, mặt trời màu vàng nhô lên, chiếu những tia nắng xuống mảnh đất được chúng thần phù hộ. Trải qua ngàn năm xa xôi, vượt qua hàng ngàn dặm đường, thủ phủ của hạ Ai Cập, cổ thành huy hoàng ngàn năm- Memphis, đang ở trước mắt rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »