Chương 62: Tạm biệt

“Quỳ xuống!”

Tiến vào đại sảnh, Ivy bị hai tên lính thô bạo đè xuống sàn lạnh sần sùi, khiến cho khuôn mặt của nàng đau đớn.

Hẳn đây là phòng nghị sự ở cung điện Memphis…

Mấy tháng trước, công chúa Amanra vẫn nở nụ cười ngọt ngào, hướng về phía nàng nói, “Thiếu nữ tóc vàng không thuộc về Ai Cập, nàng sẽ mang đến chiến tranh, mang đến hỗn loạn cho Ai Cập, gây bất lợi cho Pharaoh.” Xem ra bây giờ, những điều công chúa nói không phải không đúng.

Ivy thầm cười khổ, có lẽ, Amanra đúng là có chút thần lực kỳ diệu.

“Nghe nói… ngươi đã nghe được kế hoạch của Jarry Agenor. Nói đi! Nếu như đó là sự thật thì ta sẽ trọng thưởng.” Thanh âm già nua quen thuộc vang lên, Ivy nhanh chóng lục lại trong trí nhớ, cuối cùng cũng tìm được danh tính của chủ nhân giọng nói.

Cái khẩu khi này, nghe thế nào cũng khiến người ta chán ghét nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy hoài niệm.

“Đại nhân bảo ngươi nói, mau nói!”

Binh sĩ đá Ivy một cái, Ivy cố gắng không kêu lên, nói, “Chuyện này rất quan trọng, ta muốn trực tiếp bẩm báo với bệ hạ.”

“Nếu như bây giờ ngươi không nói thì không cần phải nói nữa.” Lời nói này của Seaman khiến cho Ivy lập tức cảm thấy kỳ quái. Vì cái gì mà hắn lại vội vã muốn biết tình báo như vậy, sự vội vã của hắn khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái. Hẳn là còn lý do khác.

“Dẫn đi! Giam vào đại lao cho đến khi chết đói.”

Ivy bắt đầu trở nên hoảng hốt. Nàng trải qua thiên tân vạn khổ không phải để nhận cái kết như vậy. Binh sĩ dùng sức kéo lấy nàng, chậm rãi lôi ra ngoài, còn nàng thì không đủ sức lực để phản kháng.

Vào thời điểm tuyệt vọng, âm thanh lạnh như băng vang lên. Một giây sau, Ivy vô cùng mừng rỡ nhưng lại rơi nước mắt.

“Seaman, ngươi thật to gan.”

Seaman vừa quay đầu, đầu gối lập tức mềm nhũn. Hắn hoảng hốt hành đại lễ, quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói, “Bệ, bệ hạ… Lão thần chỉ là lo lắng hắn có mưu đồ với bệ hạ… Lão thần…”

Ramesses dùng tay hơi hất mái tóc dài màu rám nắng trên trán ra, đôi đồng tử màu hổ phách không nhìn tới Seaman. Hắn khoát tay chặn lại, lạnh nhạt nói, “Được rồi, lui sang một bên.”

Seaman chậm rãi đứng lên, cúi người lui sang một bên.

Ramesses đi về phía trước, tùy ý ngồi trên mặt ghế bằng vàng trong đại sảnh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vung lên, hai binh sĩ liền thả Ivy ra rồi lui sang một bên.

“Ngẩng đầu lên, nói đi.”

Ivy đột nhiên không có dũng khí để ngẩng đầu.

Thân ảnh của Ramesses lại một lần nữa xuất hiện trong đầu nàng. Ivy nhìn lại bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mình. Trải qua năm năm, nàng không muốn lần đầu tiên hắn thấy nàng lại là bộ dạng lôi thôi này.

Nghĩ vậy, nàng càng cúi đầu sâu hơn.

“Nói đi! Không cần giữ lễ tiết, có thể tình báo của ngươi rất quan trọng.

A… giọng nói của hắn thật gần…

Nàng muốn ngẩng đầu lên, chạy đến chỗ hắn, lớn tiếng hỏi hắn, “Ta là Ivy, Ivy! Ngươi còn nhớ ta không?”

Nhưng nàng sợ, nàng rất sợ hắn đã quên nàng, hoàn toàn quên đi nàng.

Nàng sợ đến mức không dám nói lời nào.

Ramesses đợi một hồi, thân ảnh nhỏ gầy trong đại sảnh vẫn cúi đầu, một câu cũng không nói. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Ivy, bắt đầu mở miệng, “Đem hắn ra ngoài.”

Binh sĩ nghe vậy liền hành lễ rồi tiến lên kéo nàng ra ngoài. Ivy chết lặng, thân thể dường như bị đông cứng.

Đây là cơ hội cuối cùng rồi. Nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì nàng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nào nữa.

Chẳng lẽ nàng muốn bị kéo ra ngoài sao? Cứ như vậy sao? Thật sự có thể chứ?

Không… không muốn! Ramesses, người đang đứng trước mặt ngươi… người đó có rất nhiều lời muốn nói với ngươi ah!

“Đợi… chờ một chút.’’

Rốt cục Ivy cũng hét lên, thanh âm thanh thúy như tia sét xẹt qua bầu trời.

Thân thể Ramesses run lên, hắn giương mắt, một lần nữa nhìn về phía cái thân ảnh nhỏ bé đang bị hai tên lính kéo ra ngoài kia.