Chương 64: Tạm biệt (3)

Nàng thật sự rất muốn khóc.

Nhưng mà… nhưng mà…

Nàng nhất định phải kiên cường.

Cho dù có phải rời khỏi hắn, nàng vẫn có thể duy trì sự kiêu ngạo của mình, có thể kiêu ngạo mà rời khỏi hắn, rời khỏi người nàng yêu tới mức chết đi sống lại…

Ivy ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lam bình tĩnh giống như đại hải, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Nội tâm của nàng không ngừng chảy ra máu tươi, nhưng nàng lại mỉm cười nhìn về phía nam nhân đã xé nát tất cả tình cảm của nàng.

Nàng lạnh nhạt nói, “Hittite đã chiếm được Damascus, thủ đô của Hittite. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công Ai Cập. Đòn công kích này nhất định sẽ rơi vào khoảng thời gian bệ hạ cưới vương hậu. Xin bệ hạ hãy chuẩn bị tốt.”

Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực thẳng lưng, sau đó nhìn lướt qua những người đang quỳ trong đại sảnh, cuối cùng dừng trên người Seaman.

Nàng không nói gì. Nàng nghĩ, hẳn là Ramesses đã biết được những chuyện cần biết, có lẽ hắn đã có quyết định của mình, nàng cũng không cần ở đây nói ra điều đó.

Nàng thu hồi tầm mắt, chuyển lên người nam nhân kia.

Năm năm rồi…

Thời gian đã cho hắn sự thành thực của một kẻ thống trị, khí chất đế vương cao quý, cùng với diện mạo tuấn tú như thiên thần.

Thân hình rắn chắc tản ra khí tức, lông mi dày dài, sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi ưu nhã, mái tóc rám nắng tuỳ ý buộc sau lưng, vài sợi tóc nhẹ nhàng rơi trên hai bên má. Còn đôi mắt màu hổ phách của hắn… đang tràn ngập thần sắc phức tạp nhìn nàng khiến cho nàng tan nát cõi lòng.

Nàng nhắm mắt lại. Tốt rồi, nàng đã đem hình bóng của hắn khắc ghi trong đầu.

“Như vậy… dân nữ xin cáo từ.” Ivy chậm rãi nói xong, cưỡng chế nội tâm thống khổ của mình, “Chúc ngài và vương hậu…”

Không được… nàng không có cách nào nói những lời này.

Nàng hít một hơi thật sâu. Không nói cũng được, dù sao nàng có nói cái gì thì hắn cũng đều không để ý.

Ivy xoay người sang chỗ khác, hít một hơi thật sâu rồi đứng lên, bắt đầu đi về phía ngoài sảnh.

Thế nhưng mà…

Nàng bị một người nào đó kéo lại. Trong chớp mắt, thế giới này giống như bị xoay tròn một vòng khiến cho Ivy có chút choáng váng mà nhắm mắt lại. Mà vào thời điểm nàng mở mắt, nàng đã bị một cánh tay rắn chắc bế lên, ôm nàng trước ngực.

Cặp mắt trong suốt màu hổ phách kia… tràn ngập thần sắc cuồng loạn.

“Lui xuống, tất cả lui xuống cho ta!”

Tiếng hét vang lên, làm cho người khác không có cách nào nhìn thấy bị quân chủ lãnh đạm hằng ngày. Ramesses ôm nàng, bước nhanh ra bên ngoài, những người hầu không kịp tránh đều bị hắn hung hắn đá một cái sang bên cạnh.

“Cút! Cút cho ta!”

Hắn hét lên, dường như không khống chế được sức lực của hai tay đang ôm Ivy, hai tay vẫn như gọng kìm sắt chế trụ nàng. Ivy chỉ cảm giác xương cốt muốn cắt đứt.

Đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra, hắn vì cái gì mà trở nên nóng nảy như vậy?

Ramesses bước nhanh, những người hầu, quan viên nhìn thấy hắn không hỏi nhao nhao lùi sang hai bên, sợ hãi quỳ xuống, không dám nhìn tới thiếu nữ tóc vàng đang được hắn ôm trong lòng.

“Vì cài gì? Chàng… vì sao?” Ivy khó hiểu đặt câu hỏi.

“Câm miệng! Nàng câm miệng cho ta!” Hắn cúi đầu rống lên, ôm nàng đi thẳng về hướng trong cung điện.

Dần dần, Ivy không nhìn thấy thị nữ, người hầu rồi qua một chỗ ngoặt, tầm mắt dần được mở rộng, một khu vườn đủ loại cây cối xanh miết hiện ra trước mắt. Hai tế ti nhìn thấy Ramesses tới thì cung kính hành lễ với hắn. Ramesses nôn nóng đuổi bọn họ đi, ôm Ivy bước nhanh tới một đình viện được cây cối che khuất.

Một cỗ mùi hương thơm ngát quen thuộc bay tới mũi của Ivy.

Ivy đang cố gắng lục tìm mùi hương quen thuộc này trong trí nhớ thì Ramesses buông lỏng tay, ném Ivy một cách thô bạo lên một đám thực vật. Cảm giác kỳ dị khiến cho Ivy hoảng hốt cúi đầu… thì ra đó là một đống hoa sen.

Quay đầu về phía sau, nàng nhìn thấy bức tường hoa lệ, bên trên có khắc hình dạng của những bông hoa tường vy. Một đóa rồi một đóa, cứ như vậy biến thành một biển tường vy. Màu hồng, màu vàng, màu trắng phối cùng với lá cây xanh lục, dưới ánh mặt trời, chúng trở nên sống động như thật.

Nàng bán tín bán nghi vươn ta, chậm rãi chạm vào vách tường hoe lệ đó. Ngón tay trắng nõn hơi run rẩy, thật vậy chăng? Những gì nàng đang nhìn có phải là thật không?

Nàng mê mang ngẩng đầu, khó tin nhìn về phía Ramesses đang tức giận. Con ngươi màu lam của Ivy như phủ một tầng sương mù càng khiến cho Ramesses càng thêm táo bạo.

Ivy còn chưa kịp phản ứng thì Ramesses đã đi tới, hung hăng ôm lấy nàng, đem hết sức lực chế trụ bả vai nhỏ gầy của nàng, dường như muốn đem nàng khảm vào thân thể của mình.

Hô hấp nặng nề nương theo vài phần đau khổ, “Vy… Ta hận nàng… hận nàng!”