Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Phi Của Pharaoh

Chương 66: Lời thề (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn không một chút thương hoa tiếc ngọc nào mà vuốt ve nàng, thô bạo với từng tấc da thịt của nàng, hai mắt tràn ngập sự mê loạn, gần như điên cuồng gào lên, “Nàng nói nàng yêu ta, vậy thì hãy chứng minh đi!”

“Không muốn, ta… đừng…” Ivy tuyệt vọng kêu lên, khuôn mặt giàn giụa nước nước mắt. Dưới tình thế này, nàng lớn tiếng kêu gào, “Ca ca! Ca ca! Mau cứu muội! Cứu muội!”

Tiếng kêu cứu đó của nàng đối với Ramesses như thêm dầu vào lửa. Lập tức, sự ghen tị như con dao sắc bén, cắt đứt tia lý trí cuối cùng của hắn. Sức lực của hắn rất lớn nên Ivy không có cách động đậy được.

“Quả nhiên là nàng gạt ta! Nàng gạt ta!”

Hắn dùng sức xé toạc y. phục của nàng, khiến cho áo của nàng rách đến tận eo. Đột nhiên, vòng tay hoàng kim rơi ra ngoài khiến cho không khí trở nên trầm mặc khác thường.

Hắn ngây người, hai tay buông lỏng Ivy, ngồi thẳng người, kinh ngạc nhìn cái vòng tay hoàng kim đó.

Nhờ khoảng trống khi hắn ngồi dậy, Ivy dùng hết sức chống người lên, nhanh chóng đưa tay về phía vòng tay hoàng kim. Ý niệm duy nhất của nàng chính là cầm lấy chiếc vòng tay kia, nàng không biết bản thân mình có thể quyết đoán mà đeo nó lên không nhưng giờ khắc này, vòng tay hoàng kim chính là hy vọng sống sót cuối cùng của nàng.

Nhưng Ramesses vẫn nhanh hơn. Hắn cầm lấy vòng tay, giơ nó lên trước đỉnh đầu mình. Ivy bị hắn áp chế dưới thân, căn bản không có cách nào chạm đến vòng tay.

Sau đó, Ramesses chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía Ivy. Thần sắc lúc này của hắn khiến cho Ivy có chút run rẩy, nàng chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn… bộ dáng thất thần lúc này của hắn, nàng chưa từng thấy…

Một lát sau, hắn nở nụ cười nhàn nhạt, rồi dùng sức ném chiếc vòng tay vào một góc của gian phòng. Vòng tay hoàng kim va vào tường, phát ra âm thanh lạnh lùng, lăn vài vòng trên đất rồi nằm im một chỗ.

Đôi mắt hổ phách trong suốt của hắn lại một lần nữa nhìn Ivy.

“Nàng muốn rời đi, đúng không?”

Hai tay hắn chế trụ bả vai Ivy, một lần nữa đè nàng xuống tấm thảm lông mềm mại.

“Mấy năm? Năm năm? Mười năm? Hay vĩnh viễn?”

Những sợi tóc màu rám nắng của Ramesses rũ xuống, rơi vào khuôn mặt trắng bệch của nàng.

Hắn nhìn đôi mắt xanh lam tràn ngập sợ hãi của nàng, nhẹ nhàng nói, “Nàng luôn dễ dàng quên đi lời thề của chúng ta! Nàng luôn dễ dàng… quên ta!”

Thanh âm khàn khàn khiến cho nàng khó có thể hô hấp. Nàng lắc đầu, trong hốc mắt đầy nước mắt, đôi môi khô khốc nói xong, “Không phải.”

Hắn hoàn toàn làm như không nghe thấy, tiếp tục chậm rãi mở miệng, “Nếu như ta có được nàng rồi lại vứt bỏ nàng, nàng vẫn sẽ quên ta một cách dễ dàng sao?”

Ivy mở to mắt nhìn Ramesses, nhìn thân ảnh của hắn trong mắt nàng không ngừng phóng đại. Hắn điên cuồng mỉm cười, khiến cho hy vọng cuối cùng của nàng lập tức biến mất.

Hắn ôm lấy nàng, thân hình nóng như lửa dính sát với cơ thể lạnh băng của nàng, bờ môi hôi khuôn mặt trắng nõn của nàng, ngón tay thon dài thô bạo chạm vào từng tấc da thịt kiều nộn của nàng. Nàng dùng hết sức lực giãy dụa nhưng đối với hắn, sự phản kháng của nàng cũng chỉ nhỏ như con kiến.

“Nàng cảm thấy chán ghét sao? Thống khổ sao? Cứ gọi ca ca của nàng đi, ta sẽ không dừng lại đâu!”

Hắn tàn khốc nói, thanh âm đạm mạc không mang theo nửa điểm thương cảm..

“Ta muốn nàng đau khổ, để nàng vĩnh viễn không quên đi ta.”

Nước mắt của Ivy rơi xuống, theo khuôn mặt rơi xuống thảm lông ấm áp.

Nàng không phản kháng nữa, mặc do hắn hành hạ thân thể mình.

Cái gì nàng cũng không thấy nữa, cái gì nàng cũng không nghe được nữa.

Nàng chỉ có thể cảm thấy hắn vô tình hành hạ thân thể mình, vô tình đối xử với tình cảm của nàng.

Bỗng nhiên, cảm giác cơ thể bị xé rách xâm nhâp vào từng tế bào của nàng, khiến cho nàng cơ hồ muốn chết đi.

Hắn điên cuồng ra vào làm cho nàng không nhịn được mà kêu lên.

Nàng mở miệng nhưng lại phát hiện bản thân mình không thể phát ra bất kì âm thanh nào.

Nàng nhắm mắt lại, cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn kịch liệt này. Dần dần, ý thức của nàng dần mất đi.

Ta chưa bao giờ quên, chàng có biết không? Chàng có tin không?

Ta yêu chàng!

Ta chưa bao giờ quên, chàng có biết không? Chàng có tin không?

Hắn điên cuồng ôm nàng, nhìn những giọt nước mắt trong suốt trên khuôn mặt nàng.

Bây giờ, nàng thật sự rất giống một con búp bê vô hồn, ánh mắt xanh mê mang, không có thức. Hắn cố ý không nhìn nàng, tàn nhẫn luân động nhanh hơn, cảm thụ thân thể gầy yếu của nàng đang run rẩy vì đau đớn.

Một khắc cuối cùng, nàng hôn mê trong lòng hắn, thân thể của nàng cũng lập tức mất đi nhiệt độ.

Một khắc này, hắn cho rằng nàng đã chết.

Một khắc này, hắn nghĩ, nếu như nàng chết rồi thì nàng sẽ không bao giờ rời xa hắn nữa.

Hắn chậm rãi rời khỏi nàng, không chớp mắt nhìn ngắm nàng.

Mái tóc vàng óng, lông mi dày dài, cái mũi thẳng, cái môi anh đào xinh xắn.

Hắn cứ thế ngắm nhìn diện mạo xuất hiện hàng ngàn lần trong giấc mơ của hắn, tra tấn linh hồn cô độc của hắn, lại khiến cho hắn điên cuồng mà gọi tên nàng!
« Chương TrướcChương Tiếp »