Chương 67: Lời thề (3)

Hắn tới gần nàng, đau lòng ngắm nhìn khuôn mặt vì đau đớn mà vặn vẹo của nàng.

Hắn ôn nhu ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt trên giường lớn, dùng chăn lông ấm áp bao lấy cơ thể lạnh lẽo của nàng. Đột nhiên, vai phải của hắn lại truyền tới cảm giác đau nhức, hắn thở dốc vì kinh ngạc rồi ngã khuỵu bên giường.

Hắn không thể nào quên được ngày hôn lễ đó, không quên được nàng bị nam nhân có đôi mắt xanh lam giống y hệt nàng kéo đi, biến mất một cách thần kỳ ngay trước mặt tất cả mọi người.

Đó là lời nguyền của thần sao?

*********

Ngày diễn ra hôn lễ năm năm trước...

Những tán mây chậm rãi tản đi, đám người dưới đài cũng bình tĩnh lại, bọn họ lại kinh ngạc phát hiện nữ nhân sắp trở thành Vương hậu của mình đã mất không một chút dấu vết, dường như nàng đã tan vào trong không khí. Lúc đó, trên đài cao chỉ còn một mình Ramesses toàn thân đầy máu, thất thần, kinh ngạc nhìn chằm chằm bức tượng thần Amun.

Dân chúng trở nên hốt hoảng khi nhìn thấy Pharaoh của họ toàn thân đầy múa, tất cả đều nhao nhao đi lên phía trước.

Hắn lại làm như không nhìn tất cả. Hắn nhìn cánh tay đầy máu của mình… nhiệt độ thân thể của nàng… vẫn còn lưu lại trên tay hắn.

Nhưng qua vài giây, nàng biến mất, thật giống như nữ nhân đó chưa từng xuất hiện trên thế gian này.

Ngày hạnh phúc nhất của hắn, trong nháy mắt liền biến thành ngày đau khổ nhất.

Khuôn mặt nàng đầy nước mắt, “Cầu xin chàng đừng làm tổn thương đến hắn! Hắn là ca ca của ta!”

********

Hắn không thể quên, hắn sẽ không bao giờ quên…

Chớp mắt một cái, nàng đã rời xa hắn năm năm rồi. Tuế nguyệt* (* thời gian) đã lưu lại dấu vết trên người hắn, nhưng nàng vẫn giống như lần đầu gặp gỡ, giống như chưa từng thay đổi.

Hắn sợ…

Hắn sợ nàng sẽ không bao giờ trở về nữa, sợ bản thân mình không thể đợi được nàng….

Đó là nỗi sợ duy nhất của vị vua vĩ đại của Ai Cập!

Hắn điên cuồng xây dựng các công trình, tu sửa miếu thờ, kiến tạo tượng đắp, ghi chép công văn.

Hắn đem vòng tay hoàng kim giấu ở bức tường hoa tường vy, toàn lực bảo vệ bức tường đó.

Hắn nghĩ, hắn khát vọng, những điều này có thể lưu truyền đến ba nghìn năm sau, lưu truyền đến thời đại của nàng, để nàng có thể nhìn thấy, làm cho nàng nhớ lại, hắn ở đây, vẫn có một người đang chờ nàng ở nơi đây.

Hắn hạ lệnh tất cả mọi người đều phải quên đi nàng, cưới một Vương hậu Nefertari khác… nhưng những thứ này chỉ là mưu kế.

Là vì muốn để Hittite cho rằng có thể thừa nước đυ.c thả câu, là vì muốn mê hoặc các quốc gia đang nhăm nhe xung quanh Ai Cập.

Ai Cập là nước mạnh nhưng tổ phụ của hắn- Ramesses đệ nhất qua đời, phụ thân Seti đệ nhất thì quanh năm chinh chiến khiến cho quốc gia màu mỡ này bị tổn thương nguyên khí. Hittite ở phương bắc nắm giữ kĩ thuật rèn sắt, dựa vào sức mạnh quân sự càng ngày càng lớn mạnh nên bắt đầu nuốt trọn các nước láng giềng. Jarry Agenor là một kẻ thống trị tài ba, từ khi hắn trở thành kẻ thống trị của Hittite, Hittite đã trở thành kẻ thù mạnh nhất của Ai Cập.

Bên cạnh đó, cuộc tranh đấu với quy mô nhỏ giữa Ai Cập với Syria chưa bao giờ ngừng lại, lúc này, cả Hittite lần Syria đều không hẹn mà quyết tâm đánh một trận thắng thua. Nếu như không mượn cơ hội lần này để diệt trừ thế lực của Hittite, hoặc dùng hết sức lực để áp chế cái quốc gia đáng sợ kia thì một ngày nào đó, quốc gia thuộc về mặt trời này, sẽ giống với Syria, nhận cái kết vong quốc.

Khi quân đội Hittite tiến vào biên cảnh, Ramesses không phải không biết, cuộc chiến giữa hắn và Jarry Agenor đã bắt đầu. Từ khi Hittite khởi binh tiến vào Syria, Ramesses muốn diễn vở kịch cưới Vương hậu để tin tức này truyền đến Hittite, để bọn Hittite bước qua Damascus, đem dã tâm đến hai bờ của sông Nile.

Cái mưu kế này đã được Ramesses tính toán rất kỹ, hắn hy vọng nhân cơ hội này cho Hittite một đòn phủ đầu.

Điều duy nhất hắn lo lắng là, nếu như nàng trở về mà nhìn thấy tất cả, nghe thấy tất cả… nàng còn quay lại bên hắn không?

Hắn chưa bao giờ quên những điều hắn nói,

Khi ta trở thành Pharaoh, nàng hãy làm phi tử của ta đi, trở thành thê tử vĩ đại nhất của ta.

Hắn suy nghĩ ba ngày, hắn do dự, hắn do dự. Dần dần, suy nghĩ của hắn bắt đầu trở nên mâu thuẫn.

Hắn bắt đầu có những suy nghĩ hoang đường, có lẽ… nếu như hắn giả vờ không để ý đến nàng, giả vờ cưới vô số phi tử, có lẽ… nàng sẽ đau lòng? Nàng sẽ quay lại bên hắn để hỏi rõ thực hư?

Có lẽ… hắn có thể gặp lại nàng?

Chắc chắn… chắc chắn sẽ có ngày đó!

Hắn lại mang theo hy vọng mà chờ đợi. Một ngày, mười ngày, một tháng…. Hittite đã chinh phục Syria, hôn lễ giả kia cũng sắp bắt đầu, hắn từ tràn ngập hy vọng chuyển sang thất vọng, rồi dần biến thành thất vọng. Một lần rời đi, bọn họ liền tách ra năm năm.

Hắn dường như muốn điên rồi! Trong lòng hắn âm thầm nguyền rủa, được rồi! Được rồi! Nếu như nàng không trở lại, hắn sẽ để Nefertari làm Vương hậu, hắn sẽ cưới vô số phi tử, hắn sẽ phản bội lời thề của bọn họ, phản bội nàng, giống như nàng đã làm với hắn.

Cứ như vậy, hắn cho rằng hắn có thể làm được.

Nhưng hôm nay, thời điểm nàng xuất hiện, thời điểm nghe được giọng nói của nàng, hắn cơ hồ mừng rỡ đến phát điên.

Hắn vẫn không thể quên được nàng, hắn vẫn không thể không để ý đến nàng!

Hắn khó có thể áp chế vui sướиɠ trong lòng mình, tràn ngập hy vọng nhìn nàng, chỉ mong nàng có thể giải thích với hắn. Chỉ cần là chính miệng nàng nói, bất kể là lý do vụng về gì hắn đều nguyện ý tin tưởng.

Nhưng nàng lại không thèm để ý chuyện hắn muốn cưới phi tử, chỉ hỏi hắn tình hình cuộc chiến, hời hợt nói là đến xem hắn. Cái thái độ thờ ơ này khiến cho hắn một lần nữa rơi vào tuyệt vọng, khiến cho hắn tức giận, rồi vô tình làm thương tổn nàng.

Hắn duỗi ngón tay thon dài, run rẩy chạm nhẹ vệt nước mắt trên khuôn mặt của nàng, rồi đột nhiên phát hiện trái tim mình đau đớn vô cùng.

Nàng yêu hắn sao? Nàng có để ý đến hắn sao?

Thật vậy sao?

Nhưng những điều tốt đẹp này vẫn chỉ là một giấc mộng của hắn???