Chương 17: Hắn Bỏ Đi

Sau khi nghe Tống Tương nói Lý thị cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, dường như không thể tin nổi những gì nữ nhi vừa nói.

"Tương nhi, ý con là vị công tử kia rất có thể sẽ có một bức tranh như vậy?"

Nói xong ánh mắt Lý thị hiện lên sự khác thường. Tống Tương nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Lý thị. Lý thị chưa kịp hỏi tiếp thì đã thấy Tống Hoa chạy vụt ra từ kho chứa củi, mồ hôi nhễ nhại hoảng hốt:

"Tỷ, tỷ có thấy đại ca ca đâu không?"

Tống Hoa nói xong nàng nghe như có tiếng sét quét qua tai. Tống Tương sững sờ một giây mà chưa định thần lại được. Buổi trưa hắn vẫn còn ở đây, sao lại? Nhưng nàng rất nhanh chóng lạnh lùng trở lại, cũng nhanh chóng xóa bỏ những cảm xúc dư thừa đi, nàng quay đầu vào nhà bước đi không nói thêm một lời nào nữa.

Nàng định quay về phòng của mình, khi đi ngang qua kho chứa củi thấy cánh cửa nửa mở nửa đóng; nhìn vào bên trong trống trơn không một bóng người. Đây tuy là phòng chứa củi nhưng từ khi hắn ở lại. Nàng đã lên núi đốn gỗ về đóng cho hắn một chiếc giường nhỏ để hắn có chỗ ngủ. Nàng không đành lòng được mà đẩy cửa bước vào.

Trên giường gỗ nhỏ cái chăn mới mua đã được gấp gọn gàng đặt ở cuối giường. Tấm vải sẫm màu lót giường được vuốt phẳng phiu. Nàng đặt tay lên giường thấy vẫn còn một chút hơi ấm, chứng tỏ hắn chỉ mà mới dời đi không lâu. Có lẽ lựa lúc nàng không để ý liền vội vã rời đi.

Nghĩ đến miệng vết thương trên người hắn đang rất nghiêm trọng thì nàng lại thấy lo lắng. Nhưng rồi nàng cũng nhanh chóng gạt đi chút bận tâm đó rồi bước ra khỏi kho chứa củi. Nàng tự thuyết phục bản thân rằng hắn làm như vậy chỉ muốn giành chút thương cảm cuối cùng của nàng mà thôi, và lúc đó nàng sẽ tự đi tìm hắn trở về. Nàng không thế để mình tiếp tục bị hắn lừa nữa.

Chiều xuống, Tống Tương luôn bận rộn với việc phân loại thảo dược. Tự mình bận rộn như vậy sẽ không phải để tâm đến những thứ không cần thiết nữa. Thấy nữ nhi vùi đầu vào công việc, Lý Thị càng đau lòng và lo lắng cho con hơn.

Kể từ lúc con gái tỉnh lại sau cơn bạo bệnh kia dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều. Không những học được cách trị thương mà còn trở lên lớn gan hơn, quyết đoán hơn. Những người khác trong thôn cho rằng Tương nhi bị quỷ ám, nhưng Lý thị lại không tin điều đó. Bà nhìn ra lòng hiếu thuận của nữ nhi đối với mình, còn với đệ đệ cũng rất kiên nhẫn quan tâm dạy dỗ.

Điều mà bà lo lắng bây giờ chính là hai đứa nhỏ này bị bà liên lụy. Tương nhi hàng ngày bận rộn không nghĩ đến chuyện hôn ước, là một người mẹ bà đương nhiên lo lắng. Nữ nhi cũng không còn nhỏ nữa, đợi đông qua thì cũng tròn mười lăm tuổi rồi. Từ giờ đến lúc đó việc hôn sự chưa được định xuống thì trong Tống gia thôn này liền bị nói là cô nương lỡ thì. Lý thị biết những hán tử trong thôn nữ nhi đều không xem trọng. Ngược lại vị công tử mà nữ nhi cứu về kia xem ra rất hợp ý Tương nhi. Chỉ là người tính không bằng trời tính, người đó đã thật sự rời đi.

Tống Tương bận rộn từ sáng đến tối. Nàng thịt con thỏ bắt được trong lúc hái dược liệu trên núi, làm món thịt thỏ chiên cay thơm phức. Tuy nhiên tất cả mọi người trong nhà đều không có khẩu vị gì nên chỉ động đũa một chút rồi buông bát xuống.

Ngay cả Tống Hoa thường ngày luôn yêu thích tay nghề nấu nướng của nàng nhất thì giờ đây cũng cúi đầu buồn bã không chịu ăn. Thấy Tống Hoa không chịu ăn, Tống Tương gắp một miếng thịt bỏ vào bát cậu bé rồi nói:

"Hoa nhi, đệ cũng cao lên không ít, ăn nhiều vào!"



Tống Hoa không nhúc nhích, chỉ chớp đôi mắt to tròn trông rất đáng thương nhìn Tống Tương hỏi:

"Tỷ tỷ có thấy đại ca ca đi đâu không? Huynh ấy đã nói dối sao? Thực sự huynh ấy đã bị sói ăn thịt rồi sao?"

Nhìn thấy đệ đệ khóc thương tâm nàng cũng đành bó tay. Nàng không có nghĩ rằng chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Tống Hoa lại có tình cảm với hắn sâu sắc như vậy. Lý thị ôm Tống Hoa vào lòng, nhẹ vỗ vỗ vào lưng cậu bé rồi dỗ dành:

"Hoa nhi đừng khóc, Hoa nhi đừng khóc. Ngày mai tỷ tỷ con sẽ đi lên núi tìm đại ca ca về đây cho con, có được không?"

Lý thị sợ Tống Tương sẽ từ chối khiến nhi tử thương tâm hơn liền quay đầu lại nháy mắt ra hiệu cho Tống Tương. Tống Hoa nghe được ngày mai tỷ tỷ sẽ lên núi tìm người về, tuy trong lòng lo lắng nhưng không còn khóc nữa.

Nửa đêm nàng tỉnh giấc, lúc này trăng tròn đã treo đỉnh bầu trời, ánh trăng từ góc cửa sổ chiếu lên giường khiến này khó ngủ lại được. Nàng đứng dậy ra khỏi giường, nhẹ nhàng đi xuống bếp lấy một con dao cài ngang hông và bước ra khỏi nhà. Ánh trăng giống như một dải lụa dài hải theo bóng nàng. Nàng vén gọn mái tóc sang một bên rồi bình thản đưa về phía núi.

Nàng không biết hắn sẽ đi đâu, nhưng nơi nàng nhặt được hắn là rừng rậm phía sâu trong núi, rất có khả năng hắn sẽ trở lại nơi đó. Bởi hắn bị mất trí nhớ, hắn không thể nhớ ra nhà hắn ở đâu để có thể trở lại nơi hắn từng sinh sống. Hơn nữa hắn còn đang bị thương rất nặng không thể đi xa được. Lúc này trong lòng nàng càng thêm bực bội khó chịu, đôi chân rảo bước nhanh hơn.

Không mất nhiều thời gian, nàng đã đi đến chân núi và tiến vào rừng rậm. Trong rừng cây cối cao lớn, tán lá rậm rạp đổ bóng ngang dọc. Từng cơn gió thổi qua, bóng cây đi chuyển theo gió, dường như biến thành một đường sáng dẫn đường. Bức vào rừng nàng trở lên cảnh giác, lấy con dao xuống rồi đi chậm lại. Cơn gió trong đêm tôi lướt qua người nàng, thổi bung mái tóc đã vén gọn lúc trước. Lẫn trong tiếng gió có tiếng sói tru xa xa khiến nàng nắm chặt con dao và lo lắng cho Sở Tiêu hơn.

"Hắn thật sự bị sói ăn thịt?"

Nàng nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn, nếu nàng không đến kịp thì có khi hắn đã vùi mình trong bụng sói rồi. Nghĩ đến đây, nàng cũng không quá bận tâm nữa. Nàng trèo lên một cây, ít một nhánh cây to sau đó thả ra.

Rất nhiều rắn và chim muông từ trên cây rơi xuống, bọn chúng bị nàng vô ý làm phiền lại tưởng rằng bị nàng tấn công nên bọn chúng giận dữ quay lại tấn công nàng. Tống Tương cầm dao hạ và đường thì một vài con bị chém làm đôi ngã trên mặt đất ngay sau lưng nàng. Một đường chiến đấu với thú hoang chả mấy chốc nàng đã tiến sâu vào trong rừng.

Ở đây cây cối mọc dày hơn, gần như kỳ còn một chút tia sáng nào của ánh trăng rọi xuống. Thật tốt, nay phải thêm một lần nữa đã huấn luyện bà bản như vậy. Ngay cả khi không có đủ ánh sáng nàng cũng có thể xác định được chính xác từng cơn gió từ phá nào thôi đến, từng ngọn cỏ mà nàng đi qua.

Vì có ít người đi sâu vào rừng nên con đường mòn ở đây được thu hẹp lại, như vậy cũng tốt càng dễ tìm. Nàng cũng sớm nhận ra chặng đường mòn này có dấu vết của người từng đi qua. Cây cối bị vạch sang hai bên kéo dài đến một khoảng trống trong rừng. Phía bãi trống ánh sáng chiếu sáng rõ một bóng đen thì Tống Tương liền đi đến.

Sở Tiêu đang dựa vào một tảng đủ, đầu hơi ngửa lên, dưới ánh trăng lộ ra khuôn mặt tuấn tú, làm nàng tưởng đấy là tiên nhân hạ phàm chứ không phải hắn, không riêng gì nàng mà bất cứ người nào nhìn thấy cũng phải than thầm trong lòng. Nhìn thấy hắn bất động nằm ở đó, Tống Tương nhanh bước đến đưa tay ra kiểm tra hơi thở của hắn. Nàng kéo cổ tay hắn để kiểm tra mạch đập thì có một vật gì đó sáng lấp lánh rơi ra.