Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Phi Là Thôn Nữ Không Dễ Trêu Chọc

Chương 5: Đòi nợ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe xong mắt Tống Tương loé sáng, nàng biết thảo dược này có tác dụng cầm máu nên lúc ở trong núi gặp được nàng tiện tay hái về, không ngờ ở thế giới này loại thảo dược này lại quý gia như vậy.

Cũng may nàng nghĩ đến việc bán thảo dược, nên hái về số phù phục thảo này, thậm chí còn trữ một phần vào không gian. Từ giờ nàng sẽ chăm chỉ hái thảo dược đi đổi bạc, như vậy cuộc sống sau này của nàng và gia đình sẽ trôi qua tốt hơn. Suy tính một hồi, Tống Tương chậm dãi nói:

"Ta đến là muốn bán dược liệu cho các ngươi, ngươi xem các ngươi cứ như vậy cư xử, phải chăng đây là đạo đối đãi khách nhân của cửa hàng các ngươi sao?"

Ông chủ hiệu thuốc nghe xong vừa xin lỗi, vừa pha trà mời khách. Tống Tương và Sở Tiêu ngồi xuống uống trà. Nàng hỏi tiếp:

"Ông nói xem, chỗ dược liệu này của chúng tôi đáng giá bao nhiêu ngân lượng?"

Ông chủ suy tính một hồi rồi xoè năm ngón tay ra chậm chạp nịnh nọt nói:

"Năm mươi lượng bạc, cô nương nghĩ sao?"

Tống Tương vừa nuốt xuống ngụm trà, suýt bị sặc. Năm mươi lượng đối với một gia đình ở nông thôn đã là cái giá trên trời rồi vì một gia đình nông thôn cả năm mới dám tiêu hai lượng mà thôi. Nàng thong thả nói:

"Vậy thì năm mươi lượng bạc, sau này có dược liệu ta đều mang đến bán cho ông."

Thấy Tống Tương hào sảng không tiếp tục làm khó thì ông chủ cũng cao hứng, ông gọi tiểu nhị ang tiền đến. Cầm bạc trong tay, Tống Tương mỉm cười đây là số tiền đầu tiên nàng kiếm được từ khi đến với thế giới này. Nó có ý nghĩa rất lớn, nàng thỏa mãn nở nụ cười rạng rỡ. Sở Tiêu bắt gặp nụ cười này, hắn buột miệng nói:

"Tống Tương cô nương cười lên rất đẹp!"

Sở Tiêu vô thức nói, nói xong hắn mới nhận ra mình vừa nói cái gì, lúc này vành tai hắn nóng bừng.

"Ngươi vừa nói cái gì vậy?"

Tống Tương còn đang đắm chìm trong sung sướиɠ hiển nhiên không nghe rõ Sở Tiêu nói gì:

"Không có gì, ta chỉ muốn hỏi bây giờ chúng ta đi mua gì?"

Thấy Tống Tương không nghe được hắn nói gì, trong lòng vừa kích động vừa thất vọng. "Thất vọng!" - Sở Tiêu lại giật mình bản thân hắn tại sao lại thấy thất vọng.

Tống Tương nói:

"Không phải đã nói rồi sao? Chúng ta sẽ đi ăn cơm."

Đang trên đường đi đến tửu lâu, Tống Tương liếc thấy hiệu buôn vải vóc y phục, nàng liền kéo Sở Tiêu đi vào xem thử.



Tống Tương thay một bộ y phục thêu hoa, nàng mua thêm cho Lý thị và Tống Hoa mỗi người mọt bộ y phục mới. Tống Tương quay sang nhìn Sở Tiêu, nàng nhíu mày, kể từ khi hắn đến đây nàng chỉ thấy hắn mặc y phục màu đen. Nay cả nhà được mua y phục mới, tiện tay mua cho hắn cũng không có vấn đề gì, huống chi lúc cứu hắn nàng còn lấy trên người hắn một túi bạc.

"Tống Tương cô nương, ta không cần y phục mới!"

Sở Tiêu muốn từ chối, nhưng thấy vẻ mặt mất hứng của Tống Tương nên hắn đành chọn đại một bộ y phục dài màu đen. Trên tay Sở Tiêu cầm y phục vừa chọn, Tống Tương nhăn mặt xem ra nam nhân này rất thích mặc y phục màu đen.

Khoác lên bộ y phục mới, Tống Tương thực sự Sở Tiêu rất tuấn tú, cho dù chất liệu y phục không quá tốt nhưng vẫn tôn lên khí chất vốn có của Sở Tiêu. Sở Tiêu thấy Tống Tương không nói gì còn nhìn hắn không rời, hắn tưởng không đẹp ấp úng nói:

"Nhìn tệ quá à? Hay đổi bộ khác?"

Tống Tương cười ròi nói:

"Nhìn cũng đẹp mắt, không cần phải đổi, bộ này cũng hợp với ngươi." Bộ y phục đó thật sự rất hợp với vóc dáng cao lớn của Sở Tiêu. Ngay cai làm từ từ vải vóc tầm thường cũng không làm giảm đi khí chất cao quý bẩm sinh của hắn. Sở Tiêu thì ngại ngùng, vành tai lại đỏ lên khi được Tống Tương khen. Tống Tương nhìn biểu hiện của hắn hài lòng nở nụ cười, xoay người dời khỏi hiệu buôn.

Sau khi ăn uống no nê, Tống Tương bảo trưởng quỹ gói lại mấy món ngon mang về cho Lý thị cùng Tống Hoa nếm thử. Nàng đi mua thêm hạt giống và gà con rồi trở lại xe ra về.

Khi Tống Tương cùng Sở Tiêu trở về đến thôn thì trời cũng nhá nhem tối. Bước vào sân vòng ngoài bị một tầng người vây quanh, phía trong là cảnh đôi co cãi vã đang loạn thành một đoàn:

"Tống lão tam nợ sòng bạc chúng ta một nghìn lượng bạc, hôm nay là hạn cuối nhất định phải trả toàn bộ cho chúng ta."

Phía trong một nam tử mặt rỗ có vết sẹo dài dữ tợn trên mặt đang kéo Tống lão tam và quát tháo với Lý thị. Lý thị đang cố giữ thật chặt Tống Hoa trong tay, khóc lóc nói:

"Vị đại ca này, ngươi có nhầm lẫn gì không? Chúng ta khi nào thì nợ các ngươi một nghìn lượng bạc chứ?"

Tống lão tam hét lên kinh hãi:

"Nương tử nàng phải cứu ta, ta không có nợ họ một nghìn lượng bạc, ta chỉ nợ họ năm trăm lượng thôi."

Lý thị giận giữ quát:

"Năm trăm lượng! Tống lão tam, tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi mượn người ta nhiều bạc như vậy hỏi chúng ta biết cứu ngươi như thế nào đây?"

Tên mặt sẹo rỗ nghe thấy không có tiền trả thì tiếp tục mắng chửi de dọa:

"Không có tiền trả ông đây lập tức chặt chân, chặt tay của ngươi."

Tống lão tam nghe vậy, chân nhũn xuống khóc lóc van xin Lý thị:



"Không! Nương tử, nàng không thể thấy chết mà không cứu."

Mặc dù thống hận Tống lão tam cờ bạc nhưng bà vẫn mèm lòng trước tình cảm vợ chồng bấy lâu nay, bà đẩy Tống Hoa vào nhà đóng cửa lại rồi chạy lại quỳ xuống cầu xin tên mặt sẹo rỗ kia:

"Cầu xin vị đại ca này bỏ qua cho chúng tôi, đừng chặt chân, chặt tay tướng công của tôi."

Tên mặt sẹo rỗ trợn mắt hung hăng định đạp Lý thị, nhưng khi thấy dung nhan của Lý thị hắn liền cười lớn rồi túm cổ áo Lý thị kéo lại gần nói:

"Muốn ta tha cho hắn cũng được! Nhìn ngươi tuy lớn tuổi nhưng cũng có chút tư sắc, chỉ cần đến ngươi thanh lâu tiếp khách kiếm tiền ta sẽ tha cho hắn!"

Nói xong, tay hắn không thành thật định làm loạn trên người Lý thị thì bị một hòn đá nhỏ bất ngờ ném trúng đầu, máu chảy ròng ròng. Người xem náo nhiệt xung quanh phải kinh hãi lùi lại. Tên mặt sẹo rỗ nhìn xung quanh giận giữ ngầm lên:

"Ai? Là kẻ nào dám lấy đá chọi lão tử? Để lão tử biết được sẽ lột da của ngươi xuống."

"Đá là ta ném!"

Tên sẹo mặt rỗ nhìn về hướng có tiếng nói thì thấy Tống Tương đang cùng Sở Tiêu bước ra từ đám đông. Sắc mặt Tống Tương trầm xuống.

"Tương nhi! Con quay lại làm gì? Mau rời đi!"

Thấy Tống Tương trở lại, Lý thị lo lắng ra sức vùng vẫy thoát khỏi tên mặt rỗ để chạy tới đẩy Tống Tương rời đi. Tên mặt sẹo nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp thì đôi mắt sáng rực lên buông Lý thị qua một bên đánh giá:

"Tiểu cô nương này xinh đẹp trẻ trung hơn, nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn."

Tống lão tam đang đứng một bên chạy lại hào hứng nịnh nọt tên mặt sẹo rỗ, hắn chỉ vào Tống Tương, Lý thị nói:

"Chỉ cần ngươi tha cho ta thì tất cả bọn họ ta đều bán cho ngươi."

Dù sao thì Tống Tương cũng không phải con ruột của hắn, bán nàng rồi hắn có thể trả nợ thì tại sao lại không?

Lý thị nghe xong, tức giận mắng Tống lão tam:

"Tống lão tam ngươi có còn là con người nữa không? Lương tâm ngươi bị chó ăn rồi sao mà ngươi đòi bán Tương nhi?"

Bị Lý thị mắng chửi, Tống lão tam tiến đến đạp vào người Lý thị trông miệng không ngừng lầm bầm chửi:

"Sao nào? Lão tử nuôi nó nhiều năm như vậy, đây là lúc nó báo hiếu lị ta, bán nó đến thanh lâu ăn sung mặc sướиɠ chính là phúc khí của nó."
« Chương TrướcChương Tiếp »