Chương 7: Điểm chỉ

"Con đồng ý vơi nương được không?"

Ánh mắt Lý thị mong mỏi Tống Tương đồng ý trả lời. Tống Tương bất lực, đành phải gật đầu đồng ý. Sau đo nàng quay ra nói với tên mặt sẹo rỗ:

"Ngươi đi đi, số ngân lượng còn thiếu ta sẽ tìm cách trả đủ cho ngươi sớm nhất có thể."

"Được!"

Tống Tương cho đi, tên sẹo mặt rỗ cùng đồng bọn nhanh chóng rời đi. Sau khi bọn họ rời đi, Tống lão tam tiếp tục cằn nhằn bên tai:

"Tương nhi, vừa rồi còn nên dựa vào bản lĩnh của mình mà xóa đi khoản nợ, bọn chúng đã hại không biết bao nhiêu gia đình."

Tống Tường trợn mắt lườm Tống lão tam:

"Ngươi đi theo ta."

Tống lão tam đi theo Tống Tương vào trong nhà, nàng kêu Sở Tiêu đi mua giấy mực, sau đó tự mình mài mực rồi đặt bút viết cái gì đó khiến Lý thị không nhịn được tò mò mà hỏi:

"Tương nhi con định làm gì?"

"Con viết thỏa thuận với ông!"

Tống Tương cầm bút lông lên đặt bút xuống viết một chữ "Tống" tuyệt nhiên trông rất khó coi. Quả thực loại bút lông này thật khó viết, nàng hậm hực vo tròn tờ giấy lại ném đi.

Lý thị tiếc rẻ nhặt lên xuýt xoa:

"Đây là giấy tốt, sao lại bỏ đi?"

Sở Tiêu thấy nàng bị mấy con chữ làm khó, bất giác khoé miệng cong lên, hắn bước tới hỏi:

“ Cô nương muốn viết gì để ta viết cho?"

Tống Tương đang không biết phải làm sao, vừa vặn Sở Tiêu hỏi đến nàng liền đứng dậy nhường chỗ cho hắn rồi đại khái nói sơ qua.

"Ngươi chỉ cần viết: Sau này nếu Tống lão tam còn đánh bạc, đánh chửi nương của ta thì lập tức phải điểm chỉ vào thư hòa ly và phải rời đi, không còn bất cứ quan hệ gì với ba người chúng ta, trên đó viết rõ tên của chúng ta; đại loại là như vậy."

Sở Tiêu nhìn Tống Tương chắc chắn thêm lần nữa:

"Điểm chỉ thư hòa ly, cô chắc chắn không?"

Sở Tiêu thắc mắc cũng phải, ở Sở Quốc này từ thuở khai quốc đến giờ chưa có người phụ nữ nào dám chủ động hòa ly. Nếu như vậy sẽ bị miệng lưỡi người đời chỉ trích phỉ nhổ. Tống Tương gật đầu, Lý thị hốt hoảng chạy lại ngăn cản:

"Không thể làm như vậy được Tương nhi, nếu bắt hắn phải điểm chỉ thư hòa ly sau này chúng ta biết phải nương tựa vào ai. Hòa ly rồi trong nhà chỉ còn Hoa nhi là nam nhân, hắn còn nhỏ sẽ bị người ta ức hϊếp, hơn nữa khi ngươi gả đi cũng bị ảnh hưởng."

Sở Tiêu đứng một bên hứng thú dỏng tai nghe xem Tống Tương nói thế nào về vấn đề này. Tống Tương đỡ Lý thị ngồi xuống:

"Nương, sau này con sẽ là chỗ dựa của người, ai dám bắt nạt người, ai bới móc tìm lỗi con cứ việc đánh."



"Một người cha nghiện cờ bạc, nợ lần không trả nổi phải bán cả vợ con, một người cha như vậy con nguyện ý không có còn hơn. Nên đuổi hắn ra ngoài càng sớm càng tốt.”

Tống lão tam im lặng, chân đứng không vững khi nghe hắn sẽ bị đuổi ra ngoài thì vội vàng giải thích:

" Tương nhi, là ta không còn cách nào khác đành phải, thật lòng ta cũng không muốn bán mấy người. "

" Câm miệng! "

Tống Tương quát, Tống lão tam không dám mở miệng nữa, hắn biết thực sự ngay lúc này Tống Tương sẽ đuổi hắn đi không quản chuyện hắn sống hay chết.

Sở Tiêu viết xong bản thỏa thuận, Tống Tương cầm lên vừa thổi khô mực vừa đọc nội dung. Tuy là chữ phồn thể nhưng cũng không làm khó được nàng, nàng cắn đầu ngón tay rồi nói:

" Nương, người mau đến điểm chỉ. "

Tống Tương cầm tay Lý thị chấm vết máu trên tay nàng để Lý thị lăn tay. Đến lượt Tống lão tam thì hắn cũng phải ngoan ngoãn đi đến điểm chỉ xuống. Hắn không tự cắn ngón tay của mình mà duỗi tay đến chỗ Tống Tương định chấm máu trên tay nàng. Tống Tương nhăn mặt gọi to Tống Hoa:

" Tống Hoa, đệ đi nhà bếp lấy dao làm bếp đến đây cho tỷ. "

Tống Hoa mang dao đến.

" Tương nhi, ta đau.. "

Tống lão tam định nũng nịu để không phải cắt tay nhưng cuối cùng cũng phải nghiến răng cắn ngón tay sau đó điểm chỉ xuống bản thỏa thuận.

Điểm chỉ xong hai bản thỏa thuận, Tống lão tao cầm dao làm bếp đi vào bếp nói vọng ra:

" Các ngươi chờ, cơm tối hôm nay để ta nấu. "

Tống lao tam đi vào bếp, Lý thị ở ngoài kéo Tống Tương lại kiểm tra một lượt:

" Để nương xem con có bị thương ở đâu không? "

Thấy Tống Tương không bị làm sao, Lý thị hỏi tiếp:

" Tương nhi con học võ khi nào vậy? Hay con cũng học được trong giấc mơ? "

Không chờ Tống Tương trả lời Lý thị đã tìm luôn một lý do chính đáng cho nàng. Tống Tương gật đầu. Sắc trời tối hẳn, Tống lão tam cũng chuẩn bị xong bữa tối. Bữa cơm có một đĩa thịt ba chỉ, bánh kếp nướng, rau dại, trứng gà chiên cùng vài món ngon ban ngày Tống Tương mua. Tuy bữa cơm bình thường nhưng đối với một gia đình ở nông thôn thì đây không khác nào bữa tiệc thịnh soạn của nhà giàu. Tống Hoa vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Tống lão tam rót nước thay rượu vào bốn bát, đứng dậy trịnh trọng nói:

" Nương tử, Tương nhi, Hoa nhi, ta từng là một tên đốn mạt; để đến hôm nay khi Tương nhi mắng ta mới thật sự hối hận. Từ nay trở đi ta quyết cải tà quy chính, ta không bao giờ đánh bạc nữa. Một nhà bốn người chúng ta chiếu cố lẫn nhau sống tốt qua ngày. Mong ba mẹ con các nàng tha thứ cho những việc làm đốn mặt của ta trước đây. "

Tống Tương lăng lẽ nhai nuốt miếng thịt trong miệng, nàng không bao giờ tin một con ma cờ bạc lại dễ dàng bỏ được thói ham mê cờ bạc. Nàng không tin thì sao, còn có Lý thị tin, Lý thị kéo Tống lão tam ngồi xuống nói:

" Cha bọn nhỏ, những ngày sau cuộc sống của chúng ta sẽ dần tốt lên, hiện tại chúng ta đang nuôi ba con heo con, chờ chúng lớn lên bán đi, sẽ có tiền sửa lại nhà gia đình chúng ta sẽ được ở nhà mới, ăn thịt mỗi ngày. "

Tống Hoa vui vẻ nói thêm:



" Cha, sau này chỉ cần người chăm chỉ làm việc thì không còn phải lo lắng cái ăn cái uống nữa. "

" Hoa nhi, con ăn thêm thịt này, nương tử, Tương nhi hai người cũng ăn đi. "

" Còn vị công tử này, đừng khách sáo, ta đã để cậu phải chê cười rồi.. "

"..."

Những lỗi lầm của Tống lão tam đã chìm trong quá khứ, cảnh tượng trước mắt là một gia đình nhỏ hạnh phúc viên mãn.

Sở Tiêu cho rằng Tống Tương đang nói đến một người như Tống lão tam chứ không phải là đang nói bản thân nàng. Tống Tương đánh cược với một con ma cờ bạc không quan tâm nữ nhi, nương thì yếu đuối lại dễ mềm lòng. Còn nàng chỉ là một tiểu cô nương mới lớn phải gánh vác cả cái gia đình này, sao lại không mệt mỏi cơ chứ? Trong lòng hắn thấy chua xót, thương cảm; tự nhiên muốn dỗ nàng vui vẻ.

"Ta đưa cô đến một nơi."

Sở Tiêu nói xong, không cần đợi Tống Tương đã ôm lấy nàng bay lên, khi Tống Tương kịp phản ứng thì cả hai đã đang bay trên không trung. Tống Tương kinh ngạc nhìn xuống đất hỏi:

"Ngươi biết khinh công?"

"Cái này không khó, chỉ có điều không được lâu."

Sở Tiêu ôm Tống Tương đáp xuống nóc nhà lấy đà đẩy lên rồi bay tiếp trong không trung. Trong chốc lát hai người đã đến bên ngoài tường thành của Huyện thành. Tống Tương nhìn lên phía trên rồi nói:

"Phía trên có người, chúng ta không qua được, hay là trở về thôi,"

"Ai nói không vào được? Nhìn xem có người ngủ gật!"

Ngay lúc đó Sở Tiêu ôm Tống Tương bay lên tường thành, binh lính tuần tra lập tức nghe thấy động tĩnh thì quát lớn:

"Ai?"

Sở Tiêu nhẹ nhàng vẫy vẫy tay rồi đánh vào sau gáy tên tính tuần, tên lình từ từ nằm xuống đất ngất đi. Hai người xuống khỏi tường thành thì đi dạo phố; đường phố rực rỡ ánh đèn, họ gặp luôn gánh xiếc nhỏ đang biểu diễn trò tung hứng. Sở Tiêu quay sang nhìn Tống Tương nói với giọng cưng chiều:

"Cô còn thích đi đâu nữa? Ta đưa cô đi!"

"Ta muốn đến nơi cao nhất!"

"Được, vậy thì đến nơi cao nhất!"

Một lúc sau, hai người bọn họ đã đứng trên đỉnh cao nhất của lầu Vọng Hỏa. Tống Tương nhìn quang cảnh về đêm trên phố Huyện thành thì nàng mừng rỡ hét lớn:

"Lâu lắm rồi mới ra ngoài dạo phố như thế này?"

"Cô từng đến đây?"

Sở Tiêu tò mò hỏi khi nghe Tống Tương nói, nàng biết mình nói hớ liền giải thích:

"Không có, ta từng thấy trong mơ.."