Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Phi Là Thôn Nữ Không Dễ Trêu Chọc

Chương 9: Hắc dược đường

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng đánh ngất con hươu rồi lôi nó về trên tay còn một con thỏ lớn. Bọn trẻ con trong thôn cao hứng vây quanh reo hò:

" Tống Tương tỷ tỷ bắt được con hươu còn sống! "

" Tống Tương tỷ tỷ đệ nghe đại phu nói huyết hươu là thuốc bổ rất tốt, có đúng như vậy không tỷ? "

* * *

Trong nửa ngày chuyện Tống Tương săn được con hươu đã lan truyền khắp trong thôn, buổi chiều đã có người đến nhà hỏi chuyện mai mối.

Tống Tương bán con hươu giá hai trăm năm mươi lượng bạc, nàng đưa số tiền đó cho Sở Tiêu:

" Ngươi còn bị thương, dùng số tiền này để mua đồ tẩm bổ cho ngươi. "

Sở Tiêu thậm chí còn không thèm liếc nhìn đến số ngân lượng lấy một lần. Hắn tiếp tục gọt miếng gỗ nhỏ trong tay, miếng gỗ nhỏ đang được gọt thành một tượng hình người.

" Cô nương cứ cầm số ngân lượng này đi, may mà cô nương tốt bụng cứu ta, số ngân lượng này tuy không thể đủ trả ơn nhưng ta không muốn mắc nợ người khác. "

Tống Tương hiểu ra đây là cách hắn muốn trả ơn cho nàng, tuy nàng từng tiện tay nhặt hắn về nhưng hai trăm năm mươi lượng này là quá nhiều. Nàng không từ chối, trực tiếp cầm hết số ngân lượng. Hắn không cần số ngân lượng này nhưng nàng cần, hắn không bận tâm còn nàng thì có. Có ai mà lại ghét bỏ tiền bạc chứ? Nàng cất ngân lượng xong rồi nói:

" Buổi chiều chúng ta xuống trấn Thanh Thuỷ, ta muốn mang số thảo dược kia đi đổi lấy ngân lượng chắc cũng đủ để trả nợ cho cha ta."

Hai người xuất hiện trên con phố hôm trước, tiểu nhị của hiệu thuốc nhìn thấy hai người từ xa cũng coi như không nhìn thấy họ mà tiếp tục công việc của mình. Một lát sau một bệnh nhân trong hiệu thuốc tự nhiên thổ huyết và gục xuống đất. Người phụ nữ cùng đi vừa khóc vừa la hét:

"Các ngươi nhìn xem thuốc trong cửa hiệu nhà các ngươi sao lại như thế này? Cửa hiệu các ngươi làm ăn không có lương tâm, nam nhân nhà ta dùng xong thuốc của các ngươi liền thành ra thế này."

Tiếng khóc lóc, la hét của phụ nhân đã kí©h thí©ɧ tò mò của những người thích xem náo nhiệt, thoáng cái đã có nhiều người vây quanh hiệu thuốc, xôn xao bàn tán:

"Người này đang tốt sao tự nhiên lại thổ huyết?"

"Mặc dù cửa hàng này thuốc bán ra giá có cao hơn, nhưng thuốc hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Đây là có chuyện gì vậy?"

"Các ngươi nhìn hắn xem đâu có dáng vẻ nhợt nhạt của người mang bệnh chứ? Không lẽ hắn đến để tống tiền sao."

"..."

Thấy tình hình không ổn, tiểu nhị gọi chưởng quỹ hiệu thuốc đến xem tình hình. Ông ta bước tới bắt mạch cho người bệnh mặt biến sắc nói:



"Hắn bị trúng độc! Ngươi đã cho hắn ăn cái gì vậy?"

Phụ nhân vừa khóc vừa lấy đơn thuốc ra kể lại:

Hôm nay vừa uống xong mộ bát thuốc chứ chưa kịp ăn uống gì thì nam nhân nhà ta đã thành ra thế này. Đây là do các ngươi tay chân sạch sẽ bốc thuốc không có lương tâm đầu độc nam nhân nhà ta ra nông nỗi này, chúng ta một nhà sáu miệng ăn biết phải sống sao bây giờ? Trời ơi là trời! "

Phụ nhân khóc càng lợi hại hơn, tay túm chặt lấy chưởng quỹ không buông. Chưởng quỹ nhìn đơn thuốc tay khẽ run mở miệng lắp bắp nói:

" Không có khả năng, thang thuốc này cùng với liều lượng trên đó đều không có vấn đề gì, hơn nữa phương thuốc này nhiều năm nay ta kê đơn cũng không có vấn đề gì.. "

Miệng hắn nói còn mắt thì dán vào ba chữ" phù phục thảo "trên đơn thuốc rồi hắn lại nói tiếp:

" Phù phục thảo này là dược liệu mới được mua từ đôi phu phụ trẻ tuổi ngày hôm qua. Trước đây chưa từng mua của họ, nhất định mấu chốt của vấn đề nằm ở đây. "

Ngay khi Sở Tiêu và Tống Tương chen vào em tình hình gì thì nghe được chưởng quỹ nói" phù phục thảo "của nàng có vấn đề.

" Không có khả năng. "- Tống Tương hét lớn rồi bước ra khỏi đám đông." Phù phục thảo của ta không có khả năng nhiễm độc. "

Tống Tương đến, chưởng quỹ như vớ được cọng rơm cứu mạng, ông lập tức hô lớn:

" Phù phục thảo là ta mua của hai người họ, mau giữ hai người bọn họ lại cho ta. "

Hắn chỉ ta vào Tống Tương và Sở Tiêu rồi nói với phụ nhân kia:

" Ngươi nhìn đi, là hai người đã bán phù phục thảo cho ta, nhà ngươi có chuyện gì thì đến tìm bọn họ, đừng ở đây cản trở ta trị bệnh. "

Phụ nhân kia đã hiểu, bà ta bối rối nhìn chưởng quỹ rồi nhìn sang Tống Tương. Cuối cùng bà ta thực sự nghe lời lão chưởng quỹ kia mà đứng dậy lôi kéo tay Tống Tương tiếp tục mắng chửi:

" Ngươi là kẻ tiểu nhân xấu xa, sao lại bán độc dược cho chúng ta chứ? "

Đang mắng chửi bà ta nhìn thấy phía sau lưng Tống Tương có một gùi thảo dược, bà ta bốc xuống rồi nói:

" Đây là dược liệu, hôm nay nam nhân của ta sau khi uống thuốc này của ngươi liền trở thành như thế này. Người mau cho nhà ta một lời giải thích "

Đây là.. người bệnh đang nằm trên đất ngóc đầu dậy, khóe miệng còn dính máu nghe thấy hung thủ xuất hiện liền lập tức bò về phía Tống Tương.

" Ngươi chính là người bán thuốc có độc cho ta? "



" Các ngươi đừng có vu oan cho ta? -Tống Tương túm lấy tay phụ nhân kia. Nàng chỉ tay vào phụ nhân cùng chưởng quỹ nói:

"Các ngươi rõ ràng là cùng một giuộc với nhau.

Dược liệu của ta rất tốt, rốt cục các ngươi muốn diễn vở kịch này là muốn làm gì?"

Ngay sau đó, Tống Tương lấy luôn nắm dược liệu trong tay phụ nhân kia đưa lên miệng vừa nhai vừa nuốt xuống, rồi nàng giận giữ quát:

"Không phải các ngươi nói thảo dược của ta có độc sao? Ta ăn dược liệu ta mang đến đây mà không sao chứng tỏ là các ngươi đang vu khống ta."

Việc đến nước này, đám đông lại một lần nữa xôn xao bàn tán:

“Quả thật tiểu cô nương không bị làm sao? Có lẽ là do phụ nhân kia muốn lừa tiền."

“Nếu như tiểu cô nương này uống thuốc giải từ trước rồi thì sao?"

"..."

Chưởng quỹ đứng ra nói:

"Thuốc này không có vấn đề gì! Ai biết được thuốc hôm qua và sau này có vấn đề gì không? Thậm chí còn trộn lẫn với dược liệu tốt để bán giá cao."

Tống Tương nhì chưởng quỹ rồi tiến đến trước mặt ông ta nói:

"Ta hiểu rồi, đây là các ngươi thiết kế vu khống hãm hại ta. Rốt cục là các ngươi muốn làm cái gì?"

"Các ngươi muốn làm khó ta hay là muốn hủy hoại danh tiếng của ta để không cửa hiệu nào dám mua dược liệu của ta, ta không thể bán dược liệu cho ai ngoài cửa hiệu của các ngươi. Lúc đó ta chỉ có thể tìm đến các ngươi bán với giá thấp. Hay ngươi muốn giả mù sa mưa, giả làm người tốt giúp ta giải quyết vấn đề để ta phải nợ các ngươi ân tình? Khi đó ta cũng chỉ có thể bán dược liệu cho ngươi?"

Chưởng quỹ đứng lên tức giận thở phì phò chỉ tay vào Tống Tương mắng to:

"Ngươi tại sao lại vu khống chúng ta! Rõ ràng các ngươi mới là người có vấn đề"

"Vu khống? Lão nương đây khinh thường làm những việc đó."

Tống Tương nói xong định tiến đến trước mặt chưởng quỹ yêu cầu nói rõ ràng việc này. Nhưng bị tiểu nhị trực tiếp đạp xuống. Tống Tương muốn ra tay nhưng bị Sở Tiêu ngăn lại:

"Nàng đừng tức giận, mọi việc đã có phu quân ở đây."
« Chương TrướcChương Tiếp »