Chương 8: Ngọc bội, ký ức

Sủng thê có độc, công tử chớ tham hoan,

chương 7: Ngọc bội, ký ức

Cắn chặt môi dưới, Đồng Tử Kỳ hít sâu một hơi, nói với mình ở trong lòng từng lần từng lần một: không nên tức giận, không nên tức giận, hắn là Vệ Tử Du, hắn là Vệ Tử Du mà nàng muốn trân quý. Không phải chỉ là bây giờ không thèm để ý nàng thôi sao? Không sao hết, nàng nhất định sẽ làm cho hắn lần nữa thích nàng!

Đôi mắt sáng ngời ánh lên vẻ mê người, Đồng Tử Kỳ cong khoé môi, cười như một con tiểu hồ ly dễ thương. "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ mệnh ngươi do ta cứu là được rồi, ta đương nhiên sẽ không từ bỏ cho tới khi cần báo đáp."

Kiêu ngạo khẽ nhếch hàm, Đồng Tử Kỳ bắt chước khẩu khí của Vệ Tử Du: "Còn có, làm ơn hãy rõ ràng. Thứ nhất, ta tới chùa Vạn Không cùng ngươi không hề có chút quan hệ, không cần tự cho là đúng. Thứ hai, ta đi thung lũng hoa lan là để thưởng cảnh đẹp, là ngươi chạy trốn tới đây bắt ta, uy hϊếp ta. Thứ ba..." Đồng Tử Kỳ kéo dài âm điệu, nhẹ nháy mắt, lông mi dài mà cong vênh như cánh hồ điệp, có mấy phần giảo hoạt, chạm với đôi mắt đã lập loè lửa giận của Vệ Tử Du. "Nếu không có ta, ngươi bây giờ đã là một cỗ thi thể rồi!"

Vệ Tử Du tức nghiến răng nghiến lợi, hắn lúc nào bị người ta chế nhạo như vậy? Hơn nữa, hắn thực sự lười cùng nàng giải thích, dù cho không có nàng, chính mình nhiều nhất là bị bắt trở về, mới không có nguy hiểm đến tính mạng!

Bị Vệ Tử Du trừng, Đồng Tử Kỳ không khách khí cãi lại. "Trừng cái gì mà trừng, muốn cho ta biết mắt ngươi to cỡ nào sao?"

"Ta lười cùng ngươi nói nhảm!" Vệ Tử Du giãy giụa từ trên giường ngồi dậy.

"Ngươi làm cái gì đó!" Đồng Tử Kỳ nhanh chóng vọt tới, ngăn hắn đứng lên. "Trên người ngươi vẫn còn độc, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được."

Vết thương bị động vào, Vệ Tử Du hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt so với trước đó càng thêm tái nhợt hơn vài phần. "Ta từng nói qua không muốn gặp ngươi lần hai, hơn nữa còn cùng ngươi ở cùng một gian phòng!"

"Ngươi cái người này..." Đồng Tử Kỳ tức giận, bất chấp tất cả, một tay đẩy Vệ Tử Du ngã trên giường. "Ta mặc kệ ngươi nói cái gì, đây là chùa miếu, ngươi cũng đừng chết ở chỗ này gây ô uế, nghỉ ngơi đàng hoàng cho ta."

"Ngươi nữ nhân này!" Vệ Tử Du bị Đồng Tử Kỳ đẩy, vết thương ở vai "tu tu" chảy máu, đau đến tầm mắt hắn tối đen một mảng.



Đồng Tử Kỳ mang theo vài phần cố ý cười. "Nữ nhân ta đây thế nhưng là ân nhân cứu mạng của ngươi."

Đầu Vệ Tử Du choáng váng, thực sự không muốn cùng nữ nhân này lãng phí sức lực nói nhảm, dứt khoát quay đầu đi không nhìn nàng nữa.

"Công tử."

Đột nhiên, một thanh âm vang lên, sau đó chỉ cảm thấy một trận gió vụt qua, trong phòng liền xuất hiện một nam tử toàn thân hắc y.

Đồng Tử Kỳ bị sợ nhảy một cái, vội vàng đem Vệ Tử Du chắn ở phía sau. "Ngươi là ai?"

Đồng tử Vệ Tử Du loé lên nhìn bóng lưng gầy yếu của Đồng Tử Kỳ, mở miệng nói: "Hắn là người của ta."

Thả lỏng cảnh giác, Đồng Tử Kỳ tránh đi. "Hắn bị thương, trong cơ thể còn dư chút độc, ngươi tốt nhất nên dẫn hắn đi tìm đại phu."

"Đa tạ vị tiểu thư này." Người áo đen bình thản nói, cái ngữ điệu kia lại mảy may không có chút tình cảm, mấy bước liền đi tới đem Vệ Tử Du đỡ bên người đi ra ngoài.

"Đợi đã." Vệ Tử Du đột nhiên dừng lại, theo ánh mắt nghi hoặc của Đồng Tử Kỳ mà móc ra một khối ngọc bội từ trong ngực ném về phía Đồng Tử Kỳ.

"Ách..."

Đồng Tử Kỳ nhìn khối ngọc bội cầm trong tay, chỉ nghe thấy giọng nói của Vệ Tử Du: "Xem như tín vật, chờ khi nào ngươi muốn báo đáp gì liền đến tìm ta."

Đây là... Ngón tay Đồng Tử Kỳ khẽ vuốt qua đường vân ngọc bội, khi nhìn đến chữ "ôn" ở giữa kia liền ngây người. Khối ngọc bội này vậy mà lại là của hắn?!



Đem ngọc bội giữ trong lòng bàn tay, Đồng Tử Kỳ nhấc váy lên đuổi theo đám người Vệ Tử Du. "Chờ đã..."

Âm cuối đột nhiên bị nuốt trở về, bởi vì vừa mới ra khỏi cửa, Đồng Tử Kỳ liền thấy Vệ Tử Du cùng người áo đen kia đâm đầu vào giằng co với hai tên nam tử áo đen đứng trước mặt, bầu không khí trầm trọng mơ hồ mang theo sát khí...

Chỉ nghe một nam tử áo đen trong đó nói: "Công tử, khuyên ngươi vẫn là cùng chúng ta trở về đi, phi nhân đã phân phó sẽ lưu lại tính mệnh của ngươi, ngươi có thể yên tâm."

Hoá ra hai người kia chính là hai cái tên vừa mới truy sát Vệ Tử Du?!

Đồng Tử Kỳ đứng sau lưng Vệ Tử Du cùng người áo đen không có tiến lên nữa. Nàng tự hiểu trọng lượng của mình, tiến lên càng gây thêm phiền phức cho bọn hắn, còn không bằng đứng một bên giảm bớt rắc rối cho bọn hắn.

"A, nực cười." Vệ Tử Du cười lạnh, nụ cười trên miệng cùng tia sáng trong mắt đều ẩn ẩn lộ ra sát ý. "Nếu không phải ta trước đó không biết là đã trúng thuốc gây mê. Ngươi cho rằng chỉ bằng hai người các ngươi đã có thể thắng được ta?!"

"Vì nhiệm vụ không từ thủ đoạn, công tử, xin đừng làm chúng ta khó xử."

Trong giọng nói người áo đen đối với Vệ Tử Du mang theo ý tôn trọng. Này liền khiến Đồng Tử Kỳ càng thêm khó hiểu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Muốn gϊếŧ còn muốn lưu tính mệnh, vị phu nhân kia rốt cuộc là ai, lại là ý gì?

Nhà 77 có hai tầng lầu nhỏ, mami đi theo giúp đỡ, 77 không thể làm gì khác ngoài chăm sóc Tiểu Bảo, cho nên vẫn bận đến buổi tối mới cập nhật, thân ái thông cảm a ~

——

Editor: Mọi người khai giảng vui vẻ ^^~

05.09.2022