Chương 1: Trộm em về.

Thành phố S nơi hội tụ của những tổ chức ngầm, nơi mà mỗi khi người ta nhắc đến đều phải run rẩy sợ hãi. Nơi đây tập trung toàn bộ những phần tử khủng bố luôn reo rắc nỗi ám ảnh kinh hoàng cho nhân loại. Tất cả những tổ chức lớn ở đây hầu hết thâu tóm toàn bộ quyền lực trên thế giới. Lãnh Hạo Đông - người nổi tiếng nhất trong giới hắc đạo cũng là chủ nhân của thành phố này. Ai nhắc tới tên hắn đều nể sợ vạn phần, dường như tên hắn đã trở thành điều cấm kị. Nếu muốn sống lâu hơn một chút tốt nhất là đừng nhắc gì tới hắn.

Mạc Vân Kiều đang trên đường đi học về nhà. Hôm nay cô có một lớp phụ đạo cuối tuần nên về hơi muộn. Tới trước cửa nhà cô cảm thấy yên tĩnh lạ, thường mọi ngày ba mẹ luôn có nhà vào giờ này. Cô không nghĩ nhiều mở cửa bước vào, lên phòng cất đồ thay quần áo. Đến khi kiểm tra điện thoại cô mới thấy dòng tin nhắn của mẹ:

" Kiều Kiều à! Ba mẹ có chút việc cần đi công tác vài ngày. Con ở nhà cẩn thận. Tốt nhất là đừng đi đâu cả, ngoan ngoãn ở yên trong nhà."

Vân Kiều đặt điện thoại lên bàn, đi xuống nhà bếp tìm đồ ăn. Cô mở tủ lạnh lấy ra một ít đồ mẹ đã chuẩn bị từ trước. Ăn xong bỗng cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Cơn buồn ngủ từ đâu kéo tới, cô cố dọn dẹp lại mọi thứ tiến về phòng ngủ.

Tại Lãnh gia.

Trong thư phòng Lãnh Hạo Đông đang chăm chú ngắm nhìn tấm ảnh của một thiếu nữ xinh đẹp. Mái tóc dài óng ả cùng nước da trắng nõn cành tôn thêm vẻ đẹp cho cô gái. Chiếc váy hai dây màu xanh nhạt làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Bên trái còn có một vết bớt nhỏ hình bươm bướm in đậm. Hắn đưa tay nhẹ vuốt lên vết bớt ấy:

- Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy em.

Tiếng gõ cửa phá tan dòng suy nghĩ của hắn, một tên áo đen xuất hiện tiến lại gần thông báo với hắn mọi thứ đều chuẩn bị xong. Lãnh Hạo Đông đứng dậy khoác trên mình tây trang màu đen toát lên sự quyền lực đầy quyến rũ:

- Nào đi đón Lãnh phu nhân trở về.

Mạc Vân Kiều đang chìm sâu vào trong giấc ngủ. Tác dụng của thuốc trong thức ăn quả nhiên có hiệu nghiệm. Cô cứ vậy mà ngủ say mặc cho nguy hiểm đang đến gần. Ngoài đường từng chiếc xe Bugatti La Voiture Noire đang phóng đi nhanh chóng. Chiếc dẫn đầu dừng lại trước cửa nhà cô. Một thân hình to lớn mang đầy hơi thở của sự nguy hiểm bước xuống. Hắn ra hiệu cho đàn em dừng lại để hắn đích thân tiến vào. Bước vào căn nhà tối hắn từ từ nhìn xung quanh xác định cô không ở đây hắn mới tiến lên trên tầng.

Gian phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của cô gái nhỏ. Lãnh Hạo Đông nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Ánh sáng từ cây đèn ngủ toả ra soi lên khuôn mặt xinh xắn thuần khiết của Vân Kiều. Tim hắn như đập lỡ đi một nhịp. Hắn tiến lại gần lật bỏ lớp chăn mỏng đem cô ôm vào lòng. Cô bé này vậy mà lại mặc đồ ngủ mỏng như muốn đem hắn ép chết sao. Nén lại hoả khí trong người hắn cởϊ áσ của mình trùm kín người cô đem ra xe.



Từng đoàn xe sang trọng nối đuôi nhau tiến về Lãnh gia. Lãnh Hạo Đông ôm cô tiến vào nhà sai gia nhân chuẩn bị tất cả mọi đồ dùng của cô. Hắn đem cô lên phòng đặt nhẹ trên giường rồi đi tắm. Vân Kiều nhờ tác dụng của thuốc mà vẫn đang chìm trong giấc ngủ nhưng có vẻ liều lượng thuốc hơi ít. Tiếng mở cửa phòng tắm khiến cô giật mình tỉnh dậy. Cô hoang mang khi thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Cô chết lặng khi thấy Lãnh Hạo Đông chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông bước ra. Hắn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô. Vậy mà tỉnh lại rồi sao.

- Anh là ai, tại sao tôi lại ở đây?

Hắn không đáp từ từ tiến lại gần. Từng giọt nước từ trên tóc chảy xuống cổ đi qua những múi cơ tinh xảo trên cơ thể khiến hắn càng trở nên quyến rũ. Vân Kiều không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt. Hắn đi tới ngăn tủ lấy ra một xấp giấy đưa đến chỗ cô:

- Ba của em đã nợ tôi tổng cộng là hai mươi tỉ. Giờ ông ta đã bỏ trốn rồi. Theo lí mà nói em là con gái của ông ta... Vậy số nợ này tính lên người em vậy.

Vân Kiều hoảng hốt tột độ, tại sao đang yên đang lành lại có cục nợ đè lên đầu cô thế này. Cô tức giận vứt xé nát tập giấy hét lớn:

- Anh nói bậy ba tôi trước giờ chưa từng nợ ai cái gì cả. Đợi ba tôi về tôi sẽ tự làm rõ mọi chuyện. Còn anh nếu không thả tôi đi tôi sẽ kiện anh bắt giữ người trái phép.

Lãnh Hạo Đông nhíu mày tiến tới ép Vân Kiều trên giường. Hắn dùng sức giữ cằm cô bắt cô nhìn thẳng mình:

- Em cứ thử đi, tôi xem ai dám động vào Lãnh Hạo Đông này.

Vân Kiều sợ hãi, không ngờ người đàn ông trước mặt mình vậy mà lại là tên ác ma họ Lãnh kia. Không nhịn được mà run rẩy nước mắt không kìm được mà rơi khiến hắn mềm lòng lực tay cũng nhẹ dần. Hắn đứng dậy định rời đi, trước khi đi cũng không quên cảnh báo:

- Tốt nhất em nên ngoan ngoãn ở yên đây đi, đừng làm chuyện gì ngu ngốc. Em không lường được hậu quả gì khi chọc giận tôi đâu.

Hắn xoay người bước ra khỏi phòng khoá chặt cửa lại. Để mặc cô nằm im trên giường với nỗi sợ hãi không thôi.