Chương 19: Anh Em Giúp (3)

Nhắc tới cái vấn đề này, huyệt Thái dương của Đường Mộ Bạch cũng bắt đầu mơ hồ đau, từ khi anh trở về nước, nhà cũng đang không ngừng thúc giục chuyện này, mà chính anh tạm thời không có ý định kết hôn.

Anh theo thói quen đẩy mắt kiếng lên, ung dung thong thả nói, "Không phải đã nói không nhắc đến mấy chuyện không vui này rồi hay sao, Quân Tường, cái tính nhiều chuyện này của cậu lúc nào mới sửa lại được đây? Tôi kết hôn có thể không thông báo cho thằng nhóc cậu à? Cứ chờ tôi chuẩn bị một khoản tiền mừng cho cậu đi."

Quân Tường "Xí " một tiếng, "Tôi trả lại không nổi thì sao?" Vừa nói, lại giảo hoạt cười một chút, "Lúc tôi kết hôn sẽ không dọa dẫm lấy lại đó chứ?"

"Với con mèo hoang nhỏ kia?" Đường Mộ Bạch lại đẩy kiếng, ý vị thâm sâu cười một tiếng, "Tự cầu nhiều phúc đi."

"Tôi thấy tự cầu nhiều phúc chính là cậu đó chứ? Tôi kết hôn, Nhiễm Nhiễm khẳng định sẽ mời Vô Song làm phù dâu, Nhiễm Nhiễm chắc chắn sẽ không để cho cậu là phù rể."

Đường Mộ Bạch nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại, sau đó nhún nhún vai, "Cần quá, tôi lại không chỉ có một người anh em là cậu, Cận Thần kết hôn tôi cũng có thể làm."

Lúc Quân Tường cười trên sự đau khổ của người khác thì không ngăn nổi miệng, "Khó nói, lỡ như người Cận Thần cưới là người cũ của cậu thì sao? Ha ha, tôi giữ mình quá mà, cho đến bây giờ chỉ có một người, sau này cũng không có ý định có người khác, không có cái quan hệ tùm lum từa lưa như các cậu."



Quân Tường tuyệt đối không có nghĩ đến, cái miệng mình lại linh nghiệm như vậy.

"Cậu có thể bỏ cái chữ "các" đó đi, cám ơn." Mục Cận Thần ưu nhã nhả khói, còn không quên chen vào một câu.

Đường Mộ Bạch nhìn như người nho nhã nhất trong đám bọn họ, nhưng là người đa tình nhất, bao nhiêu thiếu nữ ngu ngốc đều bị gương mặt idju dàng này của anh che mắt, lúc Đường Mộ Bạch hai mươi tuổi thả thính khắp nơi, ông bà ta nói tài tử đa tình, anh chính là ví dụ điển hình.

Nhìn lại Mục Cận Thần, một trái tim cứng rắng như đá ẩn chứa dưới gương mặt khiến mọi cô gái say mê, tựa hồ, sau người kia, cũng không thấy anh động lòng với ai, ngay cả tin đồn cũng không có, khó trách chị Lam sẽ nóng vội.

"Cận Thần, những năm nay cậu chưa gặp được người phữ nào khiến mình động lòng hay sao? Có phải cậu vẫn chưa bỏ được. . ." Tên của người đó vốn là kiêng kỵ, không người nào được nhắc tới.

Không bỏ được. . . Người nhà của anh, anh em của anh cũng cho là như vậy? Mục Cận Thần ưu nhã ung dung cười một tiếng, cũng không nói nhiều, "Không có chuyện đó đâu, lâu như vậy không gặp, lại không thể nói chút đề tài của đàn ông sao? Nói những chuyện không vui thế này nữa thì tôi về sớm đấy."

Cả đời này của anh ngay cả đũa cũng cầm được thì buông được, nói gì những thứ khác. (Đến chịu với cách ví von của anh >.