Chương 48: Đi Theo Tôi Có Phải Rất Vất Vả Không

Nhìn khuôn mặt nhỏ kiên cường của Cảnh Vô Song, môi không còn chút máu nào, giọng anh nặng nề hơn: "Cô Cảnh có thể từ chối ý tốt của người khác nhưng bây giờ cô được xem là nhân viên bị thương, Mẹ Ngô sẽ ở lại đây chăm sóc cô đến khi nào khỏi hẳn mới thôi, mặc kệ cô đồng ý hay không, đừng quên tôi mới là ông chủ của cô, do tôi quyết định."

Mục Cận Thần kết thúc cuộc nói chuyện liền quay người đi ra ngoài, suýt chút nữa va phải Khải Đông đang định đi vào.

Khải Đông còn nghĩ sao vừa mới gọi xong một cuộc điện thoại thì bầu không khí đã thay đổi rồi, vừa rồi còn rất tốt, tuy bình thường cậu chủ rất nghiêm túc nhưng cũng không phải người dễ xúc động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khải Đông bất chấp lý do là gì, nói với vào bên trong một câu "Cô Cảnh nghỉ ngơi thật tốt nhé!.", sau đó quay người đuổi theo Mục Cận Thần.

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Mục Cận Thần liền lấy thuốc và bật lửa ra đốt một điếu, một tay ôm eo, dựa vào đầu xe, nhìn lên bầu trời nuốt mây nhả khói, hít mạnh vài hơi mới bình ổn lại cảm xúc của mình.

Mục Cận Thần không biết tại sao mình lại tức giận, anh không phải một người dễ xúc động, đã bao lâu chưa trải qua tâm trạng như vậy rồi chứ?

Khải Đông vừa đi ra đã nhìn thấy cảnh tượng này, mái tóc người đàn ông bị phủ quanh một lớp sương mù, không còn gọn gàng chỉnh tề không nhiễm chút bụi như mọi khi, mày nhăn lại, rít thuốc một hơi thật mạnh như gặp phải chuyện gì đó buồn phiền, cậu chủ như vậy thật sự giống như từ một cỗ máy làm việc không nói không cười như trước đây trở thành một người đàn ông với những cảm xúc thăng trầm bình thường.

Mới về vài ngày mà cậu chủ biết vui, biết cười, biết lo lắng, biết tức giận… Cậu chủ như vậy thật quá tốt.

"Cậu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?" Khải Đông chờ điếu thuốc trên tay anh được hút gần hết mới mở miệng hỏi.

"Đi ăn gì đó trước đã."

Nghe thấy anh nói những lời này, Khải Đông có chút kinh ngạc.



Mục Cận Thần lại hỏi: "Có phải đi theo tôi rất vất vả hay không?"

Cậu chủ thường xuyên ăn uống không có giờ giấc, làm việc đến nửa đêm, rất tùy hứng, một cuộc điện thoại lại gọi anh ta đi qua.

Nhưng theo cậu chủ nhiều năm như vậy, Khải Đông chưa từng trách móc cậu ấy một câu.

"Không có, có thể đi theo cậu chủ, Khải Đông cảm thấy rất vinh hạnh."

"Mới có nửa ngày mà đã biến một cô gái khỏe mạnh bình thường vào bệnh viện, vậy mà cậu lại theo tôi những mười năm rồi."

"Chuyện này… Cậu chủ à!" Khải Đông không biết nói gì cho đúng, lúc Mục Cận Thần chuyên tâm làm việc thì chẳng còn phân biệt được ai, rất hay nhịn ăn, ba bốn giờ chiều ăn cũng là chuyện bình thường. Nếu không có anh ta gọi đồ ăn ngoài cho thì có khi một ngày cũng chẳng để ý đến việc ăn cơm. Người làm việc bên cạnh cậu chủ chưa ăn một bữa đã phải nhập viện, trước mắt chỉ có một mình Cảnh Vô Song, điều này bảo anh ta phải nói thế nào đây.

"Sau này đến giờ ăn phải nhắc nhở tôi, dù tôi đang làm gì cũng phải dừng lại, ăn cơm xong rồi hãy nói tiếp."

Khải Đông nghe vậy, tất nhiên rất vui, anh ta còn đang lo lắng nếu cậu chủ cứ tiếp tục như vậy thì sức khỏe sẽ có vấn đề: "Vâng thưa cậu chủ."

Khải Đông nghĩ thầm anh ta phải cảm ơn Cảnh Vô Song, lần này cô vào viện xem như có lợi cho anh ta, cũng là cứu vớt sức khỏe của cậu chủ.

Sau khi Mục Cận Thần đi rồi, một mình Cảnh Vô Song nằm trên giường bệnh, đôi mắt xinh đẹp trống rỗng chăm chú nhìn trần nhà màu trắng, thỉnh thoảng chớp vài cái, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay trắng nõn đến dọa người.

Cô quyết định sau này gặp Mục Cận Thần phải đi đường vòng, hình như cứ gặp anh ta là không có chuyện gì tốt, lần này còn khổ sở hơn lần trước.