Chương 7: Làm bạn gái của tôi được không (1)

Lúc đi ngang qua bên cạnh Mục Vũ Hạo, bỏ lại một câu, "Trở về bẩm báo đúng sự thật với mẹ cháu." Nói rồi anh cũng không quay đầu lại đi ra khỏi quán cà phê.

Ban đầu anah định uống xong ly cà phê rồi đi, nhưng mà vì cái người phụ nữ không biết điều này mà anh không có hứng thú uống nữa.

Không biết tại sao, Cảnh Vô Song có một ảo giác, cái mà anh ta gọi là học làm phụ nữ kia chính là học cách làm phụ nữ của cô, nghĩ tới đây chính cô cũng có phần cảm thấy buồn cười, hai người không tính là quen biết, làm sao anh ta lại nói như vậy.

Lý Lỵ Toa vừa kêu tên Mục Cận Thần, còn vừa chuẩn bị đuổi theo, Mục Vũ Hạo vội vàng nghiêng người cản trước mặt cô ta, "Cô Lý, hay là tôi đưa cô trở về nhé."

"Tôi không cần anh đưa, tôi muốn tìm Cận Thần."

"Cậu nhất ghét là bị người khác quấn mãi không buông, cô Lý cần gì phải như vậy."

Không biết cũng có phải do anh ta nhạy cảm hay không mà anh ta luôn cảm thấy cậu vô tình hay cố ý nhìn về phía Cảnh Vô Song, câu nói kia hình như là kêu Lý Lỵ Toa học một ít cách làm phụ nữ của Cảnh Vô Song, chẳng qua là, anh mới vừa trở về nước, không quen không biết gì Vô Song mới phải, hẳn không phải là như vậy.

Cậu của anh ta là người chú trọng gia giáo nhất, có phong độ nhất, có thể ép anh nói ra như vậy, có thể thấy người phụ nữ trước mắt làm người ta phát điên cỡ nào.

"Tôi không phải quấn mãi không buông, mà là tôi yêu anh ấy."

Mục Vũ Hạo cạn lời che trán, gần như là thở hổn hển, "Cô Lý, xin cô chú ý một chút hình tượng của mình, cô không để ý đến thân phận của mình thì cũng xin quan tâm đến thân phận của cậu tôi, cần gì phải như vậy chứ?"

Anh ta chỉ có thể ngăn cản cô ta, người yêu cậu anh ta như biển, cậu anh ta có thể thích mỗi một người mở miệng đều nói thương anh sao? Người hô to gọi nhỏ không sợ xấu hổ mất mặt như vậy, anh cũng cảm thấy mất thân phận.

"Tránh ra, tôi sắp sửa là mợ của anh rồi đó." Lý Lỵ Toa bất chấp những thứ khác, nắm tay của Mục Vũ Hạo cắn.

Mục Vũ Hạo bị đau, theo bản năng thu cánh tay về, thừa dịp lúc này, Lý Lỵ Toa bước nhanh đuổi theo Mục Cận Thần.

Anh ta bị hất ra, nhìn cô ta đuổi theo, thôi, thôi, anh ta đã cố gắng hết sức rồi.

Sáng sớm nhìn một trận náo nhiệt như vậy, Cảnh Vô Song không khỏi cảm thấy buồn cười, tâm tình cũng vui vẻ không ít, giới tính không hợp, đúng là một lý do từ chối người ta rất hay.

Cô hình như còn nghe loáng thoáng người đàn ông và trợ lý nói chuyện, xin tòa án ra lệnh cấm chê, cấm chỉ Lý Lỵ Toa đến gần anh ta trong phạm vi ba mét vv.

"Xin lỗi, để cho em chê cười rồi." Mục Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ ngồi về vị trí của mình, "Cậu tôi còn kém thiếu khắc lên người bốn chữ người sống chớ gần, khí thế kia rõ ràng đã chắn rất nhiều hoa đào, vậy mà còn có nhiều phụ nữ đổ xô vào như vậy."

Người sống chớ gần sao? Cảnh Vô Song không có trả lời, nhớ lại khí thế của người đàn ông kia, khóe miệng bất giác cong lên, dường như đúng là như vậy.

Ánh mắt Cảnh Vô Song nhìn người khác bình thường sẽ hơi nhíu lại, cô không hay cười, nhưng luôn cho người khác một loại cảm giác thoải mái. Không biết có phải là ánh đèn trong quán cà phê quá nhu hòa hay không mà hôm nay khóe môi của cô hơi cong lên, cảm giác giống như không cẩn thận lại thấy được vẻ kinh diễm.

Mục Vũ Hạo nuốt nước miếng, còn hắng giọng một cái, quyết định đánh cược, "Vô Song, tôi cũng không vòng vo, tôi biết em không có bạn trai, tôi cũng không có bạn gái, tôi rất thích em, từ lần đầu tiên thấy em đã bắt đầu thích, làm bạn gái tôi có được hay không?"

Mục Vũ Hạo nói một hơi, giống như một chàng trai mười bảy mười tám tuổi, bày tỏ tình cảm với bạn gái, trái tim như nai chạy loạn, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Cảnh Vô Song, chờ câu trả lời của cô.