Chương 9: Chị Cả Như Mẹ (1)

Lúc Mục Cận Thần nhận được điện thoại của Mục Chi Lam đã là sau buổi cơm trưa, chắc hẳn Mục Vũ Hạo đã báo cáo tình hình với chị.

"Thần Nhi, chị không biết Lý Lỵ Toa sẽ là bộ dáng này, cô ta ở bên chị đều mang dáng vẻ đại gia khuê tú, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng khiến người hài lòng, chị vốn tưởng rằng hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, cô ta lại si tâm với em như vậy, có lẽ hai đứa có thể nên duyên, nếu em không trúng ý cũng không sao. Những năm nay một mình em ở nước ngoài, quan niệm trên có chút tây hóa, chị cũng không phải những người cổ lỗ sỉ kia, nếu như em ở bên ngoài. . . Có bạn gái thì cũng có thể mang về cho cả nhà nhìn một chút, bên cha chị sẽ giúp em nói chuyện, chẳng qua là ông nội em. . . Đã hơn ba mươi tuổi, chúng ta vẫn là hy vọng em có thể tìm một cô bạn gái lập gia đình, sanh con dưỡng cái, nói cho cùng chúng ta đều là hy vọng em có thể hạnh phúc."

Mục Chi Lam dùng từ rất cân nhắc, chắc hẳn câu giới tính không hợp kia, thằng nhóc Mục Vũ Hạo kia cũng báo cáo luôn rồi.

Mục Cận Thần từ nhỏ không có mẹ, đại khái là lúc sinh anh vì sanh khó mà qua đời, chuyện này là kiêng kỵ của nhà họ Mục, gần như không có người dám nhắc lại.

Anh nghĩ, cha anh là một người rất chung tình, cả đời này có lẽ cũng chỉ thích một người phụ nữ là mẹ anh, nếu không sẽ không ở một mình đến tận bây giờ.

Mục Chi Lam lớn hơn anh hai mươi tuổi, đều nói chị cả như mẹ, có thể nói anh là do người chị này một tay nuôi lớn, nói là đem hắn làm con trai nuôi cũng không quá đáng, hắn chút nào không có hoài nghi qua nàng đối với mình chăm chỉ, đối với hắn đích yêu, dù là so với nàng con trai ruột, chỉ biết nhiều, không phải ít.

Lúc này Mục Cận Thần đang ở bên trong phòng làm việc Quốc tế Thần Vũ, thân phận của anh thứ hai mới có thể công bố, trước tiên tới làm quen hoàn cảnh một chút.

Căn phòng một trăm tám mươi không góc chết, toàn bộ là thiết kế thủy tinh trong suốt, anh đang híp mắt dựa vào ghế giám đốc, mặt hướng ngoài cửa sổ, hai chân ưu nhã bắt chéo, hai tay chống huyệt Thái dương khẽ xoa, tai nghe bluetooth thỉnh thoảng lóe lên mấy cái.

Dường như anh rất thích áo sơ mi đen, hoặc là nói thích quần áo màu tối giản, màu sắc này làm cho mặt mũi tuấn tú của anh nổi bật đến khiến người ta nghẹt thở, dù là ưu nhã ung dung ngồi đó nhưng khí thế vẫn rất mạnh mẽ.

Ba mươi hai tuổi, anh cho rằng đây là một cái tuổi tác tốt nhất của đàn ông, mới vừa trở về nước đã bị sắp xếp coi mắt, còn là đối tượng không đáng tin cậy như vậy, tuy có chút bất mãn, nhưng anh cũng không muốn thấy chị mình áy náy, giọng nói mát lạnh thuần hậu mang theo mấy phần ấm áp, "Chị không cần lo lắng, em đã sai người đi xin lệnh cấm, sau này cô ta không thể đến gần em trong phạm vi ba mét. Em không có bạn gái, cũng không phải như mọi người nghĩ đâu, chuyện này, cả nhà đừng bận tâm nữa, loại chuyện này miễn cưỡng không được, gặp phải người hợp ý, em tự nhiên sẽ biết phải làm sao."

Mục Chi Lam chỉ có than nhẹ một tiếng, "Nể mặt bác Lý, coi như bỏ cái lệnh cấm này đi, để cho Khải Đông sắp xếp mấy người trông kỹ là được. Thần Nhi, có phải em còn nhớ đến Lam Nhi hay không? Lam Nhi cũng đã. . ."

"Không có chuyện đó, chị đừng suy nghĩ bậy bạ. Em đã sai người đi làm lệnh cấm rồi, đừng lo lắng, những thứ này em cũng sẽ xử lý tốt."

"Thôi, thôi, sẽ không ép em nữa, khuya về nhà ăn cơm đi, chị bảo chú Ngô làm món Hỏa bạo song thúy và cá chém đường giấm mà em thích ăn nhất, những món này em ở nước ngoài rất khó được ăn."

Mục Cận Thần nhíu chặt mày, đó là món lúc mười mấy tuổi anh thích ăn nhất, cũng đã thay đổi không biết bao nhiêu năm rồi, chẳng biết tại sao, chị gái vẫn luôn nhớ anh thích ăn hai món ăn này.