Chương 7

Thẩm quốc công hạ tầm mắt ngồi phóng khoáng, nhìn như thờ ơ, thế mà nghe đến đó lỗ tai lại giật giật.

"Lúc trước biểu ca còn nói với ta loan đao ở bên ngoài vô cùng tốt, ta cũng giữ lại hai thanh để đến lúc đó trao đổi với biểu ca." Minh Tú là thanh mai trúc mã từ nhỏ với Bình vương Thế tử Mộ Dung Nam, suy cho cùng cũng là ngươi thân thiết với nhau, không sợ lộ ra tính tình trẻ con làm cho người khác chê cười, liền đỏ mặt nói với Thẩm quốc công, "Còn có nhân sâm cho cô cô, để biểu ca mang về."

"Loan đao đổi kẹo hồ lô, quận chúa mua bán lỗ vốn rồi." Ma ma này hiển nhiên là người cơ trí, vội vàng vỗ tay cười nói.

Bà là người tâm đắc của Bình vương phi, Thẩm quốc công cũng nguyện ý cho vài phần thể diện, thêm nữa ông cũng có hứng thú với tình hình trước mặt, thấy ánh mắt sáng rỡ của Minh Tú, không còn vẻ ổn trọng đoan trang trước mặt người ngoài nữa, cực kỳ thoải mái, ánh mắt của Thẩm quốc công cũng ôn hoà hơn, nhìn nhìn tỏ vẻ tán thưởng ma ma đang cười lấy lòng mình, cho bà ấy đi ra ngoài lấy chút huyết yến để hầm cách thuỷ cho Cung Thuận công chúa ăn, thấy trong phòng không còn người nữa, mới sẵng giọng nói với Minh Tú, "Đại cô cô của con là người có lòng, đối xử tốt với con, sau khi hồi kinh, con nhớ đến thăm Bình vương phủ nhiều hơn."

Minh Tú vội vàng đáp ứng, nhân tiện lúc này trong phòng không có người ngoài, nàng mới chần chừ nói, "Sau khi hồi kinh, phụ thân, chúng ta sẽ ở đâu?"

La Dao đang cúi đầu lau cây đao sáng như tuyết giấu trong tay áo khẽ giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm quốc công.

Gương mặt tuấn lãng của Thẩm quốc công không có nửa phần biến sắc, đương nhiên đã sớm biết thê tử muốn ở phủ công chúa, một tay chậm rãi gõ nhịp trên bàn , một hồi mới trầm giọng nói với Minh Tú, "Mẫu thân của các con làm vậy cũng là vì các con."

Hắn nhìn nữ nhi đang tôn kính nhìn mình, trong lòng liền dịu dàng hơn, lại không muốn nữ nhi khó xử vì chuyện giữa phu thê bọn họ, cũng không muốn bôi nhọ tâm tư riêng của thê tử, trầm mặc một hồi nữa rồi hắn mới tiếp tục bảo, "Trong phủ quốc công rất loạn, con sẽ không được vui vẻ như ở phủ công chúa."

Thẩm quốc công còn có một Thái phu nhân ở trên, nhưng là kế mẫu của Thẩm quốc công, Thái phu nhân dưới gối lại có nhi tử, cháu trai, cháu gái; không tránh khỏi đối xử bất công, Thẩm quốc công cũng không muốn con cái của mình ở chung với những người kia.

Con người đều có tâm tư riêng, cho dù là trong phủ quốc công đấu một trận áp đảo bọn họ đi chăng nữa, làm cho bọn họ không dám cựa quậy, nhưng bảo Thẩm quốc công tự mình nói thì không thú vị nữa.

Hằng ngày đều hao phí tâm tư mà sống, còn gì gọi là khoái hoạt vô ưu(4) nữa?

(4) khoái hoạt vô ưu: vui vẻ không lo lắng.

Hà tất phải để bọn nhỏ bị cuốn vào những tranh đấu này chứ?

Minh Tú cũng nhớ được vài chuyện, nghĩ đến Thái phu nhân, cúi đầu mấp máy khoé miệng.

Nàng nhớ rõ vị Thái phu nhân cho đến tận bây giờ còn chưa chịu nhìn nàng dù bằng nửa con mắt, dù nàng là đích nữ(5) của Thẩm quốc công, là chủ tử chân chính của phủ quốc công.

(5) đích nữ: con gái của chính thất sinh ra.

"Nếu như ở phủ công chúa thì phải cách xa phụ thân." Minh Tú là thật lòng thân thiết với Thẩm quốc công, cho đến bây giờ vị phụ thân này cũng chưa giờ làm nàng buồn bao giờ, nghĩ đến sau này không thể ở chung chỗ với Thẩm quốc công nữa, nàng cúi thấp đầu nói.

Suy cho cùng nàng cũng chỉ là bé gái mười bốn tuổi, Thẩm quốc công thấy dáng vẻ ỷ lại của nàng liền mềm lòng.

"Trước khi hồi kinh, ta đã thỉnh ý chỉ của bệ hạ, dời phủ công chúa đến cạnh phủ quốc công, chỉ cách một cánh cửa thôi."

Thẩm quốc công nhìn như là người thô lỗ, thật ra là người cực kỳ khôn khéo, đã sớm nghĩ đến việc thê tử không yêu mình không muốn ở chung với mình. Nhưng mà đối với Quốc công gia mà nói, hắn lại rất thích ở chung với thê tử. Để sau khi hồi kinh không phải làm Ngưu Lang Chức Nữ, hắn đã sớm phòng ngừa chu đáo, sắp xếp thoả đáng công việc của phủ công chúa, bởi vì phủ Cung Thuận công chúa đã không có người quản lý hơn mười năm, Hoàng đế lại coi trọng Thẩm quốc công công trạng hiển hách, bởi vậy nên cũng không phản đối, thoải mái đáp ứng cho Cung Thuận công chúa chuyển nhà.

Lời này vừa nói ra, Minh Tú và La Dao đang đồng thời uống một ngụm trà, ngơ ngác nhìn Thẩm quốc công bình tĩnh.

Thẩm quốc công dùng vẻ mặt quanh minh chính đại nhìn hai nữ nhi, nhẹ gật đầu.

Minh Tú nghe thấy hai nha đầu sau lưng phốc một tiếng đều bật cười, cũng bất đắc dĩ cầm khăn che miệng lại cười.

Chuyện này mẫu thân của nàng nhất định không biết, chỉ sợ vẫn còn đang mặc sức tưởng tượng thời gian vui vẻ không gặp mặt Thẩm quốc công.