Chương 47:

Tác Nhĩ Hòa là a mã của Huệ phi, nhậm chức Nội Vụ Phủ Thượng Tứ Viện quản lãnh, vừa vặn quản lý ngựa trong cung, lén đưa một con ngựa cho cháu ngoại mình, là chuyện đơn giản, nhưng do Khang Hi nói ra trước mặt mọi người, hương vị liền thay đổi.

Dận Thì vội vàng quỳ xuống, giải thích: "Con ngựa đó là nhi thần cầu mẫu phi lấy ông ngoại từ ngoài cung mua tới, nhi thần tuy thích cưỡi ngựa, nhưng cũng không dám hoang phế việc học, mỗi ngày đều hoàn thành việc học, chỉ là nhi thần từ trước đến nay không giỏi Hán học..."

"Đã biết không giỏi, còn không gấp bội nỗ lực?" Khang Hi không vạch trần hắn, gõ gõ bàn, tùy ý nhặt một vấn đề đơn giản để hắn đáp, qua loa cho xong.

Đến lượt Dận Chỉ, Khang Hi liên tiếp đưa ra nhiều câu hỏi về kinh nghĩa tập chú, Dận Chỉ đều trả lời một cách đĩnh đạc. Hơn nữa, hắn không chỉ rập khuôn giải thích theo tập chú mà còn có những giải thích riêng do bản thân nghiên cứu và suy ngẫm. Khang Hi nghe xong liên tục gật đầu, tỏ ra rất hài lòng và thưởng cho hắn một bộ bút mực.

Dận Chỉ tạ ơn, khuôn mặt trắng nõn gầy gò nở một nụ cười thỏa mãn đắc ý.

Hôm nay trở về, ngạch nương nhất định sẽ rất vui.

Những đứa nhỏ phía sau còn chưa học xong tứ thư ngũ kinh. Dận Chân trả lời cũng khá tốt. Khang Hi đến bên cạnh hắn hỏi về những câu văn trong 《Luận Ngữ》, thấy hắn trả lời lưu loát, lại kiểm tra chữ viết của hắn, xoa đầu cổ vũ một câu: "Học được không tồi, chữ viết cần luyện tập thêm."

Còn về sau... Ngũ a ca Dận Kỳ từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh Hoàng Thái Hậu, hiện giờ ngay cả tiếng Hán cũng nói không sõi, tính tình cũng chất phác. Khang Hi kiểm tra chữ viết của hắn, mười chữ viết sai tám, nhìn vào đôi mắt vô cùng đơn thuần của đứa con trai, cũng không đành lòng trách móc, chỉ cố gắng nói: "Chữ viết có thể viết to nhỏ đều nhau, có tiến bộ."

Thất a ca Dận Hựu bẩm sinh bị tật ở chân lại hay đau yếu, Khang Hi hỏi hắn vài câu về việc ăn ngủ có tốt không, bọn nô tài có hay chậm trễ việc gì không rồi bỏ qua.

Dận Tự đang nhéo nắm tay nhỏ, đầy mong chờ nhìn Khang Hi cầm lấy bài tập của mình. Bỗng nhiên, Lương Cửu Công bước vào, quỳ xuống tấu: "Hoàng Thượng, Thái Hậu thỉnh người đến Ninh Thọ Cung nói chuyện."

Khang Hi đặt bài tập xuống, quay đầu nói với Dận Nhưng: "Còn lại Thái Tử thay trẫm kiểm tra."

Dận Tự nghe vậy, cúi đầu buông lỏng nắm tay, lòng thầm thất vọng.

Bỗng nhiên, một cánh tay mũm mĩm đặt lên vai hắn. Hắn quay đầu lại, thấy Cửu a ca Dận Đường cười hì hì bên tai mình nói: "Thật tốt quá, nhị ca cũng không phạt ai. Hôm nay ta đi xem đấu khúc, cũng chưa học bài, ha! Vận khí của ta tốt quá."

Dận Tự thầm nghĩ, hắn đã vô cùng chăm chỉ đọc sách ……

Hắn nhìn bóng dáng cao lớn của Khang Hi biến mất ở cửa.

Hắn cũng muốn được Hoàng A Mã sờ đầu khích lệ.

Bỗng nhiên một bàn tay nhỏ béo khác cũng đưa tới, lòng bàn tay đặt một viên kẹo sữa bò đậu phộng, Thập a ca Dận Ngã nhắm thẳng vào tay hắn tắc: "Bát ca, cho ngươi ăn kẹo."

Dận Nhưng thấy bọn họ ba thú vị, liền thò lại gần, cúi xuống thân hỏi Dận Ngã: "Lão thập, nhị ca như thế nào không có?"

"Nhị ca." Dận Nga luống cuống tay chân, lại từ túi tiền móc ra một viên, "Ngươi cũng ăn."

Trừ bỏ Dận Đề còn lưu giữ hình tượng đại ca, các a ca khác đều vui vẻ vây quanh. Tam ca phe phẩy quạt nói cũng muốn, tứ ca mặt lạnh nhưng vẫn đưa tay ra, ngũ ca ngốc nghếch cười nói cho ngũ ca một ngụm...

Mỗi người một viên, một viên.

Dận Ngã rưng rưng chia hết kẹo trong túi tiền, miệng mếu máo, chạy về lòng nãi ma ma gào khóc.

Chớp mắt đã đến cuối tháng tư, thời tiết kinh thành ngày càng nóng hơn, Nội Vụ Phủ cũng bắt đầu chuẩn bị may quần áo mùa hè. Trình Uyển Uẩn chờ thợ may từ Thượng Y Giam của Nội Vụ Phủ đến đo kích thước xong, liền cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên.