Chương 12: Được mất

Tuy thường ngày Như Ý





đối xử với nàng rất tốt nhưng cũng

sẽ

không

hành

sự

như vậy.

Ở Ký Đường Hiên này, có thể che chở nàng như vậy cũng chỉ có

một

người. A Hạo có chút khó hiểu. Thời gian nàng tới Ký Đường Hiên

không

quá dài, thế tử đối xử với nàng thế nào nàng cũng hiểu được. Nàng vốn tưởng rằng, thế tử cùng lắm là đối với hạ nhân nào cũng tốt nhưng trước mắt hành động như vậy quả là có chút kì quái.

Nhưng trong lòng chủ tử suy nghĩ thế nào, hạ nhân bọn họ làm sao có thể tùy ý phỏng đoán?

Hơn nữa----

A Hạo đánh giá

một

phen.

Nàng

một

mình ở

một

căn phòng to thế này tất nhiên là vui mừng còn

không

kịp. Tưởng tượng như vậy, A Hạo cũng

không

hỏi nhiều chỉ cười khanh khách.

A Hạo xưa nay là người có ơn phải báo, chuyện này đương nhiên nàng ghi tạc trong lòng.

Buổi tối, nàng hầu hạ thế tử xong liền đến gian ngoài ghi chép du ký. Cả

một

buổi trưa hôm nay, nàng vừa xem vừa chép, đối với cuốn du ký này càng

yêu

thích

không

buông. Mà về phương diện khác, nàng còn phải chép xong

thật

nhanh để đưa cho thế tử.

Đặt ngọn đèn

trên

bàn, A Hạo sao chép rất nghiêm túc.

Đến khi tiếng gõ mõ qua canh hai, A Hạo mới cảm thấy có chút buồn ngủ, tay nàng giờ đây đông lạnh cừng đờ, viết chữ cũng có chút khó khăn.

So với hạ nhân phòng

thì

phòng thế tử cũng coi như ấm áp. Chỉ là---thế tử là nam nhân, trời lạnh như vậy cũng chưa đốt lò sưởi cho nên buổi tối ngồi thế này cũng có chút lạnh. Mà nàng lại là người vô cùng sợ lạnh. A Hạo nghe trong phòng có tiếng động, lập tức đứng dậy

đi

vào.

Nàng nhìn thế tử

một

thân áo ngủ màu trắng ở

trên

giường, lúc này mới chạy nhanh hỏi:

""Thế tử muốn uống nước sao?’’

nói

xong, nàng lập tức

đi

đến cạnh bàn, rót trà rồi

nói:

""đã

lạnh rồi, để nô tỳ ra ngoài pha cái khác.’’

""không

cần.’’ Tiêu Hành gọi nàng lại, nhíu mày

nói:

""Ta

không

khát, chỉ là…Có chút đau đầu ngủ

không

được.’’

hắn

bịa chuyện rất thuận miệng.

Như vậy sao.

A Hạo đem chung trà bỏ xuống, nghĩ nghĩ mới

nói:

""Trước đây, lão thái thái cũng hay đau đầu, nô tỳ cũng hay giúp lão thái thái xoa. Thế tử nếu

không

chê, có thể để nô tỳ xoa cho người

đi.’’ Buổi tối mà bị đau đầu

thì

khó có thể ngủ yên được. A Hạo có chút đồng tình. Nhưng lời này

nói

xong, nàng liền nghĩ đến thế tử

không

thích người khác chạm vào liền có chút thấp thỏm giương mắt nhìn

hắn.

Tiêu Hành lại gật đầu, sắc mặt

không

thay đổi ngồi xuống giường.

A Hạo khuôn mặt mỉm cười, sau đó lấy áo choàng

trên

giá đắp lên người

hắn, nhưng cảm lạnh vẫn là

không

khỏi. A Hạo muốn giúp đỡ lại nghĩ tay chính mình quá lạnh, nàng chỉ

nhẹ

nhàng xoa vài cái, chờ cho tay ấm lại mới đưa tới hai bên thái dương,

nhẹ

nhàng xoa cho thế tử.

Đau đầu cùng lắm là lấy cớ nhưng trước mắt nhìn tiểu



nương phía sau chăm sóc hầu hạ chính mình, Tiêu Hành cũng có vài phần hưởng thụ. Nàng tới Ký Đường Hiên cũng

đã

một

thời gian, nhưng

hắn

vẫn là

không

thể nào sai nàng làm việc nặng nhọc, nhiều nhất cũng chỉ là

một

ít việc

nhẹ

nhàng. Đương nhiên, cũng

không

để nàng ở gần chăm sóc

hắn. Thế mà giờ đây khi nàng đến gần,

trên

người tỏa ra

một

mùi hương làm

hắn

thực thoải mái.

Bàn tay

nhỏ

nhắn của nàng xưa nay khéo léo, có thể làm ra những món ăn ngon, thêu thùa cũng thực tinh xảo, viết chữ cũng rất đẹp…Lại còn có thể vì

hắn…Tiêu Hành nghĩ tới

sự

việc đó tức khắc lỗ tai liền đỏ.

hắn

hưởng thụ giây phút yên bình này, lúc sau mới làm ra vẻ

không

có việc gì

nói:

""Lúc ngươi còn ở nhà cũng chăm sóc người nhà như thế sao?’’

A Hạo nghe vậy

thì

có chút khẩn trương,

trên

mặt mang theo ý cười

nói:

""Cha nô tỳ thường xuyên đau đầu cho nên nô tỳ thường giúp người xoa. Ở nhà…Nô tỳ là trưởng tỷ, thế nên cũng phải chăm sóc cho đệ đệ và muội muội.’’

Nàng chính là

một



gái

ngoan ngoãn như vậy, lại chỉ dùng mười lượng bạc để mua. Tiêu Hành thu thu mi.

A Hạo hiểu được thế tử cùng Quốc Công quan hệ

không

tốt, ở Tĩnh Quốc công phủ này, Quốc Công cùng Lục di nương mới chính là người

một

nhà. Lại

nói

Quốc Công phu nhân có cá tính mạnh mẽ. Ở trước mặt phu quân luôn như thế, làm sao tình cảm giữa hai vợ chồng

sẽ

tốt? A Hạo cúi đầu nhìn bóng dáng nam nhân trước mặt, thầm nghĩ: Thế tử cùng Quốc Công phu nhân

nói

chuyên cũng là khách khí, chỉ có đối với Lục



nương mới sinh ra vài phần

yêu

chiều của

một

vị huynh trưởng. Tính tình như vậy,

thật

sự

khiến người khác

không

dám đến gần.

Ký Đường Hiên quá an tĩnh, tuy rằng nàng mỗi ngày đều sống rất thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy



quạnh. Mà nàng nhìn chung cũng là

một

người thích náo nhiệt nên khi ở đây cũng có chút buồn tẻ.

Thế tử năm nay mới có hai mươi lăm, sang năm sau liền hai mươi sáu, nếu thành thân trước mắt cũng

sẽ

có vài cái hài tử như vậy cũng

sẽ

không

còn



quạnh nữa. Buổi tối lúc

đi

ngủ, bên người có thê tử xinh đẹp ôn nhu, thế

thì

sẽ

không

đau đầu ngủ

không

yên nữa rồi?

A Hạo nghĩ đến có chút xa.

Nàng cảm thấy ở chung với thế tử cũng thực tốt nhưng lại là

không

nhìn ra được tính tình của

hắn.

Xoa đến thoải mái chút, Tiêu Hành thực

hiện

được ý định của mình mới

nói:

""Ngươi ra ngoài lấy cho ta chút rượu

đi.’’

Rượu sao? A Hạo dừng tay

một

chút, thầm nghĩ: Bây giờ là buổi tối, thế tử như thế nào lại muốn uống rượu? Hơn nữa nàng ở Ký Đường Hiên hầu hạ mấy ngày nay, nhìn thấy thế tử chính là

không

uống rượu. Tuy trong lòng còn nghi hoặc nhưng nàng cũng

nói

một

tiếng ""Vâng’’, sau đó ra ngoài lấy rượu.

A Hạo từ trong phòng bếp

nhỏ

cầm

một

bình rượu, thấy thế tử

đã

y phục chỉnh tề ngồi bên cạnh bàn, lúc này mới lấy chén ra rót rượu cho

hắn:

""Thời tiết hôm nay rất lạnh, thế tử uống rượu để thân thể ấm lên cũng

không

tồi a.’’

""Ừ.’’ Tiêu Hành hơi gật đầu, mười phần đứng đắn.

hắn

tiếp nhận chén rượu bạch ngọc trong tay A Hạo,

nói:

""Ngươi cũng ngồi xuống

đi.’’

Nghe lời, A Hạo từ từ ngồi xuống.

Tiêu Hành nhìn tiểu



nương trước mặt, lấy ra

một

chén rượu, rót rượu, mới

nói:

""Bồi ta cùng nhau uống

đi.’’ Ánh mắt

hắn

bằng phẳng, chẳng có chút gì khác thường.

A Hạo biết mình uống rượu là

sẽ

say cho nên lúc này cũng

không

dám tùy tiện uống. Nàng còn nhớ



lần trước cùng Hạnh Dao uống rượu, chỉ uống có

một

ít, kết quả say đến rối tinh rối mù, còn náo loạn khiến cho mọi người chê cười. Trước mắt thế tử bảo nàng uống rượu, nếu

thật

sự

uống nàng

không

biết

sẽ

xảy ra

sự

tình gì. A Hạo do dự

nói:

""Nô tỳ tửu lượng rất kém…’’

hắn

dĩ nhiên là biết được nàng tửu lượng kém, nhưng hôm nay

không

hiểu sao lại thế này, trong lòng kìm nén

không

được,

không

muốn xem bộ dáng cung kính ngoan ngoãn của nàng, liền

nói:

""Chỉ uống

một

chén.’’ Nghĩ đến cử chỉ hôm qua của nàng với Tiêu Đường, ngữ khí của

hắn

liền cứng rắn lên vài phần.

Thế tử

đã

nói

đến như vậy, nàng còn có thể

không

đồng ý?

A Hạo gật gật đầu,

thật

cẩn thận cầm lấy chén rượu, nghe thấy mùi rượu thoang thoảng trong lòng nàng có chút ngứa ngáy. Thế tử đối xử với nàng

không

tệ, nếu là thuận theo như vậy nàng muốn ra phủ sớm

thì

cũng có hi vong rồi. A Hạo giương mắt, nhìn bàn tay thon dài của nam nhân trước mặt, cầm chén rượu

trên

tay lại càng làm cho bàn tay này thêm đẹp.

Nàng cúi đầu nhấp

một

ngụm. Rượu vừa vào

đã

chua xót, đầu lưỡi tê dại, cay đến nỗi nước mắt đều ra tới. Nhưng trước mặt là thế tử, nàng muốn sặc liền khống dám chỉ có thể nuốt vào trong. Loại rượu này hương vị cũng thực ngon, nàng chậm rãi thích ứng hương vị của nó, bất tri bất giác liền đem

một

ly uống hết.

Đầu nàng bắt đầu có chút choáng váng.

Tiêu Hành buông chén rượu xuống, thấy hai mắt tiểu



nương

đã



một

màng sương mù liền hiểu được nàng có chút say, lúc này mới đưa nàng thêm

một

ly nữa.

đang

có men say trong người, đối với rượu nàng

không

thể điều khiển được chính mình, tuy rằng lúc trước

nói

chỉ uống

một

ly nhưng trước mắt nàng vẫn là ngoan ngoãn cầm lấy ly rượu

trên

tay

hắn

uống sạch

sẽ.

Xem nàng say đến lợi hại, Tiêu Hành cũng thực vừa lòng.

Chỉ là nàng lúc uống rượu tính cách cũng

không

tồi, say cũng bất quá là ngoan ngoãn dựa vào bên bàn.

hắn

không

cam lòng thời khắc này lại yên tĩnh như vậy, duỗi tay đem nàng ôm vào trong ngực. Nàng nghiêng ngả đảo người gục vào trong ngực

hắn, nỉ non

một

tiếng ngẩng đầu lên, hai má ửng đỏ, ánh mắt mông lung nhìn chính mình,

nhẹ

nhàng gọi

một

tiếng:

""Thế tử…’’

đã

say đến vậy, còn nhận ra được

hắn.

Tiêu Hành sắc mặt ôn nhu,

nhỏ

giọng ""Ừ’’

một

tiếng, sau đó duỗi tay sửa lại tư thế cho nàng. Đôi mắt

hắn

rơi xuống đôi môi đỏ của nàng ở phía

trên, nàng chưa tô son môi nhưng đôi môi này lại đỏ mọng như hoa.

Tiêu Hành cổ họng vừa động, lúc này mới

không

chịu được cúi người hôn

một

cái.

Nàng bất mãn nức nở

một

tiếng, đem tay để ở ngực

hắn, dùng sức đẩy đẩy.

Tiêu Hành mặt có chút khó coi.

không

biết bởi vì mới uống rượu hay là bởi vì hành vi vô sỉ của chính mình.

""A Hạo.’’ Tiêu Hành thấp giọng gọi

một

tiếng, sau đó khiến cho tiểu



nương trong lòng ngực ngồi lên đùi

hắn, hai tay chặt chẽ vòng qua vai nàng khiến nàng ngoan ngoãn mà dựa vào trong ngực

hắn. Cuối cùng

hắn

lại nhịn

không

được ở trán nàng hôn

một

cái,

hắn

dọc theo chóp mũi nàng

đixuống thân, hơi thở có chút hỗn loạn, nâng ót nàng lên rồi hôn vào môi nàng, giọng

yêu

chiều

nói:

""Ngoan, mở miệng.’’

Nàng nhất quán nghe lời, theo bản năng liền ngoan ngoãn mở miệng.

Tiêu Hành có chút do dự nhưng chỉ do dự

một

lát. Ngày thường nàng ngủ,

hắn

cũng

không

dám làm ra động tĩnh quá lớn, nhưng mà giờ đây khi nàng ở trong lòng,

hắn

không

nghĩ

sẽ

cho nàng ấn tượng về mình là

một

kẻ vô sỉ hạ lưu ăn chơi trác táng.

hắn

nếm

một

lát, lưu luyến rời khỏi, nhắm ngay môi nàng cắn

một

ngụm, chống cái trán của nàng thấp giọng hỏi:

""Thích ở Ký Đường Hiên

không?’’

""….Có.’’

Tiêu Hành cong cong môi, lại hỏi:

""Vậy ngươi…Còn nghĩ

sẽ

rời phủ

không?’’

""Ưm…Có.’’

Tiêu Hành nhíu nhíu mày, cúi đầu nghiêm túc

nói:

""Nhưng mà ta

sẽ

không

đáp ứng.’’

nói

xong

hắn

lại xoa xoa vành tai nàng, thấy tiểu



nương trong ngực rụt rụt cái gì, ngứa đến khóe môi cong lên, lúc này mới lộ ra mỉm cười, ""Ngươi là của ta.’’

hắn

mừng như điên rồi tự dưng lại thấy tuyệt vọng, nhìn nàng êm đẹp xuất

hiện

ở trước mặt,

hắn

lại quên mất bản thân nên làm thế nào mới đúng.

không

có người nào biết trong lòng

hắn

lại loại cảm giác này minh bạch ra sao. Vốn tưởng rằng khiến nàng cùng bản thân qua lại nên mới đối với nàng tốt, nhưng như vậy khiến

hắn

không

tránh có tâm niệm.

hắn

tự hỏi mình có phải là quân tử hay

không, nhưng

hắn

sẽ

không

trơ mắt nhìn nàng rời phủ, thành thân sinh con.

đã

như vậy, chi bằng đối tốt với nàng

một

chút.

Đến nỗi có

một

số việc,

hắn

đều nghĩ đến biện pháp giải quyết.

Ôm nàng trong ngực, bảy năm nay Tiêu Hành chưa từng trải qua cảm giác này. Thời gian bảy năm này làm

hắn

hiểu



chính mình

đã

sai ở chỗ nào.

hắn

cong cong môi, đứng dậy đem nàng ôm tới gian ngoài. Nhìn giấy bút

trên

bàn, lại nghĩ tới bộ dáng nghiêm túc của nàng, hai mắt

hắn

hiện

lên tia ôn nhu, sau đó đem nàng đặt lên giường.

hắn

an vị ngồi ở giường biên nhìn nàng nhưng

hắn

vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ.

Tiêu Hành nghiêm túc suy nghĩ

một

lát.

Lúc này

hắn

mới cởi giày nằm xuống giường,

một

tay đem nàng ôm vào trong ngực.