Chương 37

Lan thị vốn muốn để con gái yên phận ở nhà, cảm thấy một cô nương, không nên suốt ngày chạy ra ngoài, nên mới kiếm cớ như vậy. Lại không nghĩ rằng… con trai bà thế mà lại đồng ý.

Lan thị bất ngờ trợn tròn mắt, nhưng lời nói ra như bát nước đã đổ đi, đương nhiên không thể rút lại được.

Bỏ đi, có con trai đi cùng, ra ngoài thì ra ngoài vậy.

Hôn nhân của nữ nhi và Đường Mục Lễ sớm đã được định, sau này gả đi cũng không phải chịu ủy khuất, nên bà cũng không lo lắng lắm. Điều khiến bà lo lắng nhất chính là nhi tử, từ sau trận ốm kia khỏe trở lại, cả người như biến thành một người khác. Lan thị nhìn ý cười trên gương mặt xinh đẹp của nữ nhi, tò mò hỏi: “Con thuyết phục ca ca bằng cách nào?”

Bà biết, con trai của bà chính là một người cứng đầu.

Đôi mắt to linh động của Tiêu Ngọc Đề nhìn nhìn, nhưng lại không trả lời ngay lập tức. Nàng biết ca ca quan tâm A Hạo đã vượt quá mức chủ tử đối với nha hoàn. Nếu như nói việc này với nương, không biết A Hạo có gặp phải rắc rối gì không. Vậy nên Tiêu Ngọc Đề không nói ra sự thật, chỉ đáp: “Ca ca thương con nhất, con nói lời hay một chút huynh ấy liền đáp ứng. Nhưng, nương, ngũ tỷ tỷ cùng vị Lương nhị công tử kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Ngọc Đề nhanh chóng chuyển chủ đề, dù sao nương cũng hiểu nàng nhất, chắc chắn biết nàng đang nói dối.

Lương nhị công tử?

Khóe môi Lan thị giật giật, nhẹ nói: “Ngũ tỷ tỷ của con vội vã gả chồng đến vậy, nên để nàng ta định thân sớm một chút, để nàng ta không thèm muốn những thứ không nên,...” Lan thị cốc nhẹ lên vầng trán sáng sủa của Tiêu Ngọc Đề, nói tiếp: “Con đấy, ngày thường làm việc phải động não một chút, đừng có xảy ra chút chuyện chỉ biết khóc. Con với Đường biểu ca tính tình giống hệt nhau, sau này thành thân, cũng không biết sẽ sống thế nào.”

Lúc nói điều này, Lan thị đã rất lo lắng.

Bà rất hài lòng về Đường Mục Lễ, điểm duy nhất không hài lòng chính là tính cách quá đơn thuần, sau này chỉ sợ có lòng mà không bảo vệ được nữ nhi.

Tiêu Ngọc Đề lại không cho là như vậy, cong môi nói: “Nương, người yên tâm, Đường Mộ… Đường biểu ca đối tốt với con là được.” Ngày đó xảy ra chuyện như vậy, nàng thật ra tin tưởng hắn, chỉ là tức giận trong lòng một chút. Giận hắn dễ bị người khác tính kế như vậy, đúng là đồ ngốc. Nhưng mà,... nghĩ đến nụ hôn ngày đó của tên ngốc, trong lòng nàng lại cảm thấy thật ngọt ngào.

Tiêu Ngọc Đề chợt nhớ đến cảnh nàng nhìn thấy trong thư phòng Tiêu Hành ngày hôm nay,...

Ai da, Đường Mục Lễ không dám hôn nàng như vậy. Hắn dám sao!

Vừa nhắc đến Đường Mục Lễ, liền thấy nữ nhi đỏ mặt, tảng đá lớn trong lòng Lan thị như được đè xuống. Tâm ý của Đường Mục Lễ đối với nữ nhi, bà đều nhìn ra được. Nhưng nữ nhi tính tình lại vô tư như vậy, chẳng có nửa điểm giống một cô nương. Lại nghĩ đến thủ đoạn của Tiêu Ngọc Tiêm lần này cũng như dạy cho nữ nhi một bài học. Dù sao phu quân như Đường Mục Lễ cũng khó mà tìm được.

Đột nhiên nghĩ tới A Hạo, Tiêu Ngọc Đề cẩn thận thăm dò mẫu thân, hỏi: “Nương, người nghĩ ca ca sẽ lấy tẩu tẩu như nào nhỉ?”

Tẩu tẩu.

Lan thị nghĩ, nếu như là trước đây, bà sẽ nghĩ ra một loạt điều kiện, chẳng hạn như gia thế, dung mạo, tính cách, cái gì đều cũng phải tốt nhất. Còn hiện tại, Lan thị nhéo nhẹ gương mặt nữ nhi, nói: “Thân phận tốt một chút, ca ca con đồng ý lấy là được.”

Đây cũng không phải là yêu cầu gì lớn.

Nhưng mà — —

Tiêu Ngọc Đề thở dài, cau mày nghĩ: Thân phận của A Hạo tỷ tỷ đúng là vấn đề khó khăn.

Ngày hôm sau, cả nhóm người rời Tĩnh quốc công phủ. Bởi vì hôm qua bị lục cô nương bắt gặp nàng thân mật với thế tử, A Hạo vẫn không dám đối diện với lục cô nương. Nhưng lục cô nương trước giờ hoạt bát phóng khoáng, trước mắt chuyện của ngũ cô nương đã được giải quyết, tâm trạng liền trở nên tốt hơn, nói chuyện với thế tử.

A Hạo ngồi một bên yên lặng rót trà, nghe huynh muội hai người nói chuyện.

Sau khi đến Tương Nguyên Tự, hai huynh muội Đường gia đã sớm đợi ở đây.

Dưới tán cây liễu, Đường Mục Lễ mặc áo bào gấm màu xanh lam, trông như một thư sinh tuấn tú. Thấy xe ngựa dừng lại, Tiêu Ngọc Đề bước xuống, đôi mắt hắn kiên quyết như dán vào người tiểu cô nương. Đường Mộ Trinh thấy huynh trưởng thật không có tiền đồ, húc cùi trỏ vào người hắn, sau đó ho khan một tiếng.

Đường Mộ Trinh bước tới, gọi: “Hành biểu ca.” Sau đó lại quay sang chào Tiêu Ngọc Đề “Ngọc Đề hôm nay thật xinh đẹp, nhìn xem, chiếc váy này thật đẹp.”

Sau khi được khen ngợi, Tiêu Ngọc Đề có chút ngại ngùng. Nàng vô tình liếc Đường Mục Lễ, sau đó lại nhìn chiếc váy xanh nhạt thêu hoa mận của mình, trong lòng đắc ý lẩm bẩm: Đường Mục Lễ cũng thật biết ăn mặc.

Đường Mộ Trinh biết ca ca vẫn luôn nhớ mong người trong lòng, vậy nên liền cùng Tiêu Hành nói chuyện, để Đường Mục Lễ và Tiêu Ngọc Đề đi trước.

Tuy nhiên, Đường Mộ Trinh cũng rất sáng suốt, nhìn thấy vị Hành biểu ca có chút mất kiên nhẫn, cũng biết hắn đang chú ý đến tiểu nha hoàn bên cạnh, liền mặt nóng dán mông lạnh, chủ động nói chuyện cùng với A Hạo.

A Hạo đánh giá vị Đường cô nương này, cử chỉ phóng khoáng, đúng là một cô nương ai gặp cũng thích. Nghe Đường Mộ Trinh chán nản nói: “Ngươi trông có vẻ xấp xỉ Tiêu Ngọc Đề, đã bao nhiêu tuổi rồi?”

A Hạo đáp: “Nô tỳ lớn hơn lục cô nương 1 tuổi, đã 14 rồi.”

14 tuổi. Đường Mộ Trinh nhẩm trong lòng, lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Hành, thấy hắn lông mày khẽ nhíu. Có vẻ như thấy nàng thật là phiền phức. Đường Mộ Trinh trước giờ chưa từng bị người ta chán ghét như vậy, làm người thì phải hậu đạo. Nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Hành bây giờ, trong lòng liền thấy thú vị, liền nói càng nhiều với tiểu nha hoàn này. Nói chuyện được một lúc, Đường Mộ Trinh thấy nha hoàn này có chút đặc biệt. Tuy không đối nàng có chút khách khí hơn, nhưng lại không có dáng vẻ phục tùng của những nha hoàn bình thường. Nàng phỏng đoán là do Tiêu Hành sủng nàng ấy, nhưng lại tò mò Tiêu Hành trước giờ không gần nữ sắc sẽ sủng một tiểu cô nương như nào.

Đường Mộ Trinh nói: “Hành biểu ca có vẻ không dễ ở chung, hắn thật sự thích nàng.”

Vị Đường cô nương này nói chuyện thật thẳng thắn, nhưng A Hạo lại thấy câu nói của nàng còn có ý khác, vì vậy chỉ đáp: “Thế tử đối với những người ở Ký Đường Hiên đều rất tốt.”

Thật khách sáo. Đường Mộ Trinh có chút thất vọng, thấy Tiêu Hành ở bên cạnh, đoán rằng không còn cách nào moi chuyện từ miệng tiểu nha hoàn. Nàng nhất thời không nói chuyện, ba người cứ thế đi dạo, bầu không khí có vẻ rất kỳ quái.

Nói ra cũng thật tình cờ, lúc bốn người đi ngang qua hồ phóng sinh, họ tình cờ gặp Giang Tu Viễn dẫn theo hai người muội muội đến.

Giang Tu Viễn là một nam tử dung mạo xuất chúng, nhìn từ xa chi lan ngọc thụ như tranh vẽ. Đường Mộ Trinh sáng mắt kênh, như thể gặp được cứu tinh, chào hỏi nồng hậu.

Còn về Giang Tu Viễn, hắn vừa nhìn thấy A Hạo đứng bên cạnh Tiêu Hành, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Tiêu Hành khẽ cau mày, không nói lời nào, chỉ thừa dịp lúc Đường Mộ Trinh không chú ý, hắn đưa tay ra siết chặt bàn tay A Hạo. A Hạo sửng sốt, vội ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nhìn vẻ mặt không hài lòng của Tiêu Hành, vội nhớ tới lần trước nàng nghe hắn nhắc đến Giang Tu Viễn, lông mày liền nhíu lại, xây xẩm mặt mày. Nàng nghĩ không muốn dây dưa gì với Giang Tu Viễn.

A Hạo cảm thấy hành vi ấu trĩ này của hắn thật thú vị.

Nàng vốn không phải cô nương dễ thay lòng. Mặc dù ngưỡng mộ Giang thiếu gia, nhưng cũng biết rằng Giang công tử có chút tâm ý đối với mình, nàng nên tránh xa mới đúng.

Giang Bích Vy và Giang Bích Như vừa nhìn thấy Tiêu Hành, liền không thể kiềm chế được sự kích động. Nhưng hai người cũng khẽ nhìn qua những người bên cạnh Tiêu Hành. Cảm tình của đôi tỷ muội này trước giờ đều không tệ, lần trước vì Tiêu Hành mới sinh ra ngăn cách. Nhưng hội Đào Lâm lần đó, hai người đều đã giảng hòa. Giang Bích Vy nhớ lại lần đó thấy muội muội một mình đứng khóc ở rừng đào, không nhịn được liền tiến lên hỏi chuyện. Nghe muội muội nói xong, nàng nhất thời kinh ngạc, không ngờ rằng chính nhân quân tử không gần nữ sắc như Tiêu Hành biểu ca, lại có thể thân mật cùng với một cô nương trong rừng đào. Nàng không ngốc, thấy cô nương tên A Hạo này cực kỳ xinh đẹp, dáng người hấp dẫn, với thân phận như vậy, cùng lắm chỉ có thể là thông phòng.

Giang Bích Vy lại nhìn một chút, nhất thời lông mày khẽ cau lại.

Giang Bích Như ngạo nghễ ngẩng cao đầu, chẳng muốn nhìn thấy nha hoàn này.

Giang BÍch Vy thầm thở dài, những danh môn quý nữ như bọn họ, sau này gả tới nhà chồng, bên cạnh phu quân đương nhiên sẽ có thông phòng tiểu thϊếp. Chuyện này cũng không có gì đáng ngại. Nhưng đám thϊếp thất đó có thủ đoạn mê hoặc, khiến nam nhân sủng thϊếp diệt thê, lại không phải là chuyện nhỏ rồi. Nhưng nàng cũng biết, khi nam nhân đang sủng ái một người, lại có người ngăn trở chỉ sợ là sẽ phản tác dụng.

Giang Bích Vy chào hỏi Đường Mộ Trinh, nói chuyện được một lúc mới nói: “Hôm nay trùng hợp thật đấy, chúng ta liền cùng đi xin xăm đi.”

Đường Mộ Trinh đang không có việc gì làm, nghe vậy liền đồng ý, lại hướng về phía A Hạo: “A Hạo cô nương, nàng cũng đi với bọn ta đi”.

A Hạo vô thức nhìn Tiêu Hành, nhưng lại bị Giang Bích Vy ngăn lại, nói: “Đúng đấy, Tiêu Hành biểu ca là một chủ tử thấu tình đạt lý, nàng hầu hạ hắn cũng xem như vất vả rồi, trước mắt tới Tương Nguyên Tự, xin một xăm có sao đâu? Liền như vậy đi, chúng ta đi thôi.” Nói rồi liền nhiệt tình kéo theo A Hạo. Giang Bích Vy thấy ca ca mình định đi theo, vội nói: “Ca ca, huynh cùng Hành biểu ca ở đây nói chuyện đi, mấy cô nương chúng ta đi xin xăm, nam nhân đi cùng làm gì?”

Mấy cô nương đang độ thanh xuân, không phải lo cơm ăn áo mặc, cần xin xăm gì chứ, không cần nói cũng biết.

A Hạo thấy Giang đại cô nương nhiệt tình như vậy, không còn cách nào khác, đành phải theo bọn họ rời đi. Nhưng bọn họ đều là danh môn quý nữ, nha hoàn như nàng đứng ở một bên, chỉ có thể trầm mặc không nói.

Mấy cô nương đi xa một chút, đến khi không còn nhìn rõ thân ảnh, Giang Tu Viễn mới thu lại ánh mắt đầy mất mát.

Vừa rồi A Hạo cô nương còn chưa nhìn hắn một cái.

Giang Tu Viễn cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt đang nhìn về phía mình, thấy Tiêu Hành đang nhìn hắn chằm chằm, trông có chút dọa người. Giang Tu Viễn coi Tiêu Hành là tình địch, liền cảm thấy tình địch có địch ý với mình là chuyện thường tình. Hắn trước giờ chưa từng quan tâm đến thân phận của A Hạo cô nương, chỉ để ý đến việc nàng ở gần Tiêu Hành, không biết hắn có bắt nạt nàng hay không. Giang Tu Viễn không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hành, có chút bất mãn nói: “Tử Hành huynh, A Hạo cô nương dường như gầy đi một chút.”

Đây là trách hắn sao?

Khóe môi Tiêu Hành giật giật, nhẹ giọng nói: “Vậy sao?” Sau đó giả bộ suy nghĩ, nói tiếp “Hôm qua ta động vào nàng sao lại cảm thấy béo ra một chút nhỉ.”

Giang Tu Viễn: “...” Vô sỉ!

Giang Bích Vy thấy đi đã xa, liền thả tay A Hạo ra, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.

A Hạo biết hai vị Giang cô nương đều thích thế tử, bây giờ nàng ấy tức giận cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, trong lòng nàng cũng cảm thấy chút khó chịu, cũng chẳng muốn để ý tới.

Mấy người bước vào điện, nhìn bức tượng Quan Âm trang nghiêm trước mặt, nhẹ nhàng quỳ gối xuống nệm.

A Hạo đang định quỳ xuống, liền nghe thấy Giang Bích Như nói: “Chủ tử bái Phật, làm gì có chuyện quỳ cũng hạ nhân? Thật là không có quy tắc.”

A Hạo sửng sốt một chút, hai tay siết lại trong tay áo, đành không quỳ nữa mà lẳng lặng đứng đấy.

Dù Đường Mộc Trinh có ngốc đến đâu, cũng nghe ra ý tứ trong đó, có vẻ như hai vị Giang gia này đều có ác cảm với tiểu nha hoàn. Nhưng vừa rồi nàng chỉ muốn đem tiểu nha hoàn này đến xin xăm, chọc tức Tiêu Hành một chút, không ngờ lại là tạo cơ hội cho hai người bọn họ bắt nạt tiểu nha hoàn này. Mặc dù nàng cũng không thích vẻ ngoài kiêu ngạo của Tiêu Hành, nhưng nàng biết tiểu nha hoàn này vô tội.

Đường Mộc Trinh nói: “Trước mặt Bồ Tát phải ăn nói thận trọng, đối xử tốt với người khác, Bồ Tát mới phù hộ ngươi.” Sau đó liền quay sang A Hạo: “Nàng đến đây đi.”

A Hạo biết Đường cô nương đang giải vây giúp mình liền không nói gì, đi tới tấm nệm bên cạnh chắp tay lạy Bồ Tát.

Bồ Tát ở Tương Nguyên Tự rất linh nghiệm, A Hạo cũng không nghĩ đến chuyện khác, chỉ thành tâm cầu Phật. Trước kia nàng cùng lão thái thái đến Tương Nguyên Tự vài lần, cũng có lòng cầu xin Bồ Tát ở đây, chẳng qua trước giờ chưa từng cầu nhân duyên. Bây giờ có chút thích thế tử, trong lòng đương nhiên mong có thể ở bên cạnh hắn. Chỉ là nàng cũng biết rằng với thân phận của mình, không thể mãi ở bên cạnh thế tử được.

Thế tử sẽ có thê tử, mà nàng lại không muốn làm thϊếp.

A Hạo cụp mắt xuống, cuối cùng chỉ cầu bình an, không cầu nhân duyên.

Còn về Đường Mộ Trinh và hai tỷ muội Giang gia, đều là cầu nhân duyên.

Hiếm có chính là vận khí hôm nay rất tốt, xin được đều là xăm thượng thượng.

Vậy là, Giang Bích Như không khỏi nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ kiều diễm còn đẹp hơn hoa đào tháng ba.

Đường Mộ Trinh nhìn xuống tờ giấy giải xăm, sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không để trong lòng. Nếu như xăm thượng thượng này linh nghiệm, thì cứ để người đó thích nàng đi.

Đường Mộ Trinh cất tờ giấy giải xăm, thấy A Hạo cầu xăm bình an, liền lấy làm bất ngờ.

Đường Mộ Trinh cau mày.

Cũng không phải khen Tiêu Hành, vị Hành biểu ca này của nàng, so với những thiếu niên 16, 17 có vài phần trầm ổn, trưởng thành, thật sự mê hoặc không ít tiểu cô nương. Ấy vậy mà tiểu nha hoàn này ngày ngày bên cạnh, là người dễ nảy sinh tình cảm nhất, lại đến cầu bình an. Thật làm người khác khó hiểu.

Mấy người đi trên con đường lát đá xanh, ngắm nhìn những bông hoa ở Tương Nguyên Tự, thật là một cảnh tượng tuyệt đẹp.

Hiện giờ đang là tháng ba, hoa hải đường ở Tương Nguyên Tự đều đang nở rộ. Phần lớn hải đường ở đây đều có màu hồng, trừ một vài khóm ở cách đó không xa.

Giang Bích Như nhìn tới thích thú, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cong cong môi gọi A Hạo, đưa ngón tay ngọc ngà ra phía xa nói: “Ta thấy bông hải đường màu đỏ kia thật đẹp, ngươi đi hái cho ta bông đẹp nhất, ta muốn cài nó lên tóc.”

Giọng điệu như đang sai khiến hạ nhân trong phủ mình vậy.

Giang Bích Vy hứng thú, không nói chuyện, chỉ đứng cạnh xem kịch hay.

Đường Mộ Trinh nghe xong, thấy chuyện có vẻ đã đi xa. A Hạo này tuy chỉ là một nha hoàn, nhưng rõ ràng Giang Bích Như biết nàng chiếm vị trí quan trọng trong lòng Tiêu Hành. Nhìn bông hải đường ở phía xa, phải đi qua một bụi rậm, nếu như có rắn rết côn trùng thì thật phiền phức.

A Hạo đoán rằng hai vị Giang cô nương muốn làm khó mình, nhưng lại không ngờ rằng sẽ bảo nàng đi hái hoa.

Nàng ngước mắt nhìn bông hải đường đỏ tươi, mong manh như một giọt nước, quả nhiên rất đẹp. Nàng đang định mở miệng, lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên sau lưng — —

“Nếu muội thích nó, sao không để ta đích thân hái cho Như biểu muội?”

Thân thể Giang Bích Như khẽ động, ý cười và cao ngạo trên mặt liền biến mất. nàng ta ngước mắt lên liền bắt gặp Tiêu Hành đang chậm rãi bước tới.

Vạt áo khẽ chuyển động theo từng bước đi, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt, có chút chói mắt. Đối diện với ánh mắt thâm thúy và lạnh lùng kia, Giang Bích Như biết thủ đoạn đáng xấu hổ này đã bị bại lộ, lại còn là trước mặt người mà mình ngưỡng mộ. Nhất thời xấu hổ, đầu không quay lại mà cứ thế đi thẳng.

Giang Bích Vy sững sờ một hồi cũng liền đuổi theo.

Đường Mộ Trinh cũng cảm thấy có chút đuối lý. May mà Tiêu Hành bảo vệ A Hạo rất cẩn thận, không để nàng bị người ta bắt nạt. Nàng vội vàng kéo Giang Tu Viễn đang đứng ngây ngốc tại chỗ, nhanh chóng kéo hắn ta đi tránh để người nào đó chướng mắt.

Mọi người đều đi hết, A Hạo không biết phải nói gì, nhưng lại cảm thấy mình cần mở miệng nói gì đó. Nàng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thế tử, hoa hải đường đang nở rất đẹp.”

Quả thật không có chút tức giận nào.

Tiêu Hành miễn cưỡng sờ tóc nàng, sau đó sải bước đến dưới tán cây hải đường, nho nhã giơ tay hái lấy một bông hải đường đỏ. Hắn đến trước mặt nàng, giúp nàng cài bông hoa hải đường lên tóc, sau đó hỏi: “Xăm cầu được đâu?”

A Hạo trong lòng vui vẻ, nhanh chóng lấy ra một chiếc bùa hộ thân, nói: “Đây là xăm bình an nô tỳ xin cho thế tử, tiện tiện xin thêm một chiếc bùa hộ thân.”

Tiêu Hành ngơ nhắc nhìn tiểu cô nương trước mặt, cũng không nhận lấy. Một lúc sau mới hỏi: “Nàng…sao lại không cầu nhân duyên?”

Nếu nàng cầu nhân duyên, chẳng phải hắn sẽ là người đầu tiên tức giận sao?

A Hạo trong lòng nghĩ vậy, nhưng cũng không dám nói, chỉ ngước mắt lên nhìn hắn, tươi cười đáp: “Nhân duyên của nô tỳ, chẳng phải là thế tử gia sao?”