Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Thiếp Dưỡng Thành Ký

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
A Hạo cảm thấy thế tử gia đã tiêu tốn rất nhiều tiền cho căn nhà này.

— — “Minh Nguyệt giảo giảo” bên trong vậy mà còn có cả ôn tuyền.

Tưởng ma ma còn nhiệt tình đem theo mấy nha hoàn đến phục vụ nàng tắm rửa. A Hạo thấy mình cũng là nha hoàn, không tiếp nhận nổi những đãi ngộ này, vì vậy đã từ chối toàn bộ.

Nhưng thế tử gia bảo nàng đi tắm, vậy nên nàng vẫn phải đem bản thân đi tắm.

A Hạo cởi đồ rồi bước vào bồn tắm, ngâm thân mình dưới nước.

A Hạo cong môi, vui vẻ mà nhắm mắt lại.

Không thể không nói nước suối trong bồn tắm vô cùng thoải mái, chẳng trách nhiều người lại thích đến vậy.

Bởi thái hậu và hoàng hậu đều thích ôn tuyền, nên mệnh phụ quý nữ Yến thành cũng đều có sở thích tắm suối nước nóng. Hầu hết các quý tộc ở Yến thành đều có biệt viện tại Hoa Trạch Sơn, chuyên dùng để lấy nước từ ôn tuyền. Tĩnh Quốc Công phủ ở Yến thành cũng là một đại gia tộc, đương nhiên cũng sẽ có biệt viện ở Hoa Trạch Sơn. Các phu nhân và cô nương trong phủ thỉnh thoảng sẽ đến biệt viện ngâm suối nước nóng, nhưng lão thái thái lại không thích. Bởi vậy khi nàng còn phục vụ bên cạnh lão thái thái, trong suốt ba năm cũng chỉ đi có vài lần. Chỉ đáng tiếc bọn họ là nha hoàn không có tư cách được hưởng thụ suối nước nóng ở đây.

Không nghĩ rằng căn nhà này của thế tử bên trong lại có.

A Hạo hiện tại không vội nghĩ tới tại sao thế tử gia lại bảo nàng đi tắm, chỉ thoải mái mà ngâm mình một vài phút.

Làn da của nàng vốn mỏng manh, sau khi ngâm nước, da ngọc vốn mềm mại như nước được phủ thêm một lớp hồng hào giống như cánh hoa.

A Hạo lau người sạch sẽ, cầm lấy quần áo đang đặt ở giá bên cạnh, vừa định mặc vào liền giật mình.

Chiếc váy màu hồng anh đào, chất liệu sờ vào rất tốt, với thị lực nhạy bén của A Hạo, nàng nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra chiếc váy này là của Cẩm Tú Phường - tiệm may y phục tốt nhất của Yến thành. Y phục của Cẩm Tú Phường, cho dù là Tĩnh Quốc Công phủ, cũng chỉ có duy nhất lục cô nương mới không để vào mắt, dăm bữa nửa tháng lại đổi một cái mới. Những cô nương khác, chỉ sợ chỉ có lễ tết, hoặc sinh thần mới mang ra mặc.

Nàng thế mà lại có cơ hội được mặc một lần. A Hạo cong môi, trước đây nàng chỉ dám nghĩ đến, nàng biết cả đời này cũng không có cơ hội được mặc. Nàng không dám thèm muốn những thứ không thuộc về mình, nhưng nói cho cùng thì trong lòng vẫn muốn. Chẳng có cô nương nào mà không thích cái đẹp cả, nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

A Hạo mặc váy vào, thắt đai trước ngực, phát hiện chiếc váy này rất vừa vặn, rõ ràng là may riêng cho nàng. Căn cứ vào sự hiểu biết của nàng đối với thế tử, cộng thêm phản ứng của Tưởng ma ma và hạ nhân trong căn nhà này, chỉ sợ nàng là cô nương duy nhất mà thế tử gia đưa đến.

Nàng có vui không?

Thế tử đối với nào tốt như vậy, nàng đương nhiên rất vui. Nhưng nàng biết ngày tháng như vậy sẽ không kéo dài, nàng cũng chưa nghĩ đến sau này, chỉ sống tốt hiện tại là đủ.

Nhưng mà sau khi tắm, A Hạo phát hiện nguyệt sự của mình đến. Nàng khựng lại, thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay nàng vốn nghĩ, nếu thế tử không giống lần trước bỏ qua cho nàng, thì chuyện này thì có thể cứ thế mà thuận theo. Sau này nếu thế tử có thành thân, nếu còn niệm chút tình cũ, nàng muốn xin thế tử xuất phủ, thế tử có lẽ vẫn sẽ đáp ứng nàng. Vốn dĩ nàng nghĩ mình có thể rời phủ lập gia đình, nếu như bị thế tử chạm qua, nàng chỉ có thể tìm một nơi khác bắt đầu lại từ đầu, coi mình như một góa phụ trẻ, nửa đời sau tìm một nam nhân thành thật, đời này cứ vậy mà trôi qua.

Nàng đưa tay vỗ nhẹ lên mặt, tự thấy lập trường bản thân không kiên định, nhanh như vậy đã muốn tìm đường lui cho mình.

Nhưng ai bảo thế tử gia đối xử tốt với nàng như vậy?

A Hạo đi tìm Tưởng ma ma, nói với bà về chuyện nguyệt sự của nàng đến. Tưởng ma ma lập tức thay nàng chuẩn bị đai nguyệt sự. Nàng đành tắm rửa lại, thay lại quần áo mới đến nhà ăn.

Khi A Hạo đến nhà ăn, Tiêu Hành đã ngồi vào chỗ, hắn dường như cũng vừa tắm xong, lúc này hắn mặc trường bào xanh ngọc lam. Trường bào kiểu dáng đơn giản, trông rất tùy ý. Nàng biết thế tử ưa sạch sẽ, vừa rồi cưỡi ngựa, đương nhiên muốn đi tắm rửa. Nhưng… A Hạo cúi đầu nhìn mình, tự thấy bản thân trang điểm xinh đẹp như vậy, như thể cố tình muốn hắn xem.

Nhưng nhắc đến, đích thị là vì hắn mà.

Nàng ngượng ngùng đi tới, gọi một tiếng: “Thế tử.”

Ánh mắt Tiêu Hành nhìn nàng từ lúc bước vào chưa từng rời đi, thấy nàng mặc chiếc váy này khiến hắn có chút lẫn lộn giữa hiện tại và quá khứ. Ánh mắt nàng nhìn hắn không còn nóng bỏng như trước, nhưng ý cười trong mắt lại hơn trước rất nhiều. Gương mặt ngây thơ, vẫn còn là một tiểu cô nương, nàng trang điểm nhẹ nhàng, thân hình thanh tú mảnh khảnh, trông như một đóa hải đường đang nở rộ.

Tiêu Hành ôm nàng đến trước mặt, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới nở một nụ cười hài lòng.

Tiêu Hành hỏi: “Có thích không?”

Chiếc váy này sao? A Hạo nhẹ gật đầu, đáp: “Nô tỳ rất thích.” Nàng cười, lại nhìn vào mắt hắn nói: “Nô tỳ cảm ơn thế tử gia.”

Tiêu Hành nhéo nhéo thịt mềm nơi eo nàng, thấy nàng né tránh, hắn liền vươn tay tóm lấy không cho nàng rời đi. Hắn đứng dậy chạm nhẹ khuôn mặt nàng rồi mới dẫn nàng tới bàn ăn.

Các món ăn trên bàn rất đơn giản, đều là những món các nhà bình thường hay ăn.

Trên bàn bày hai bộ bát đũa, trông vô cùng ấm áp ngọt ngào. A Hạo nhìn thoáng qua, phần lớn đồ ăn đều là món mặn, nhưng nhìn dáng vẻ này, nàng biết rằng thế tử là muốn nàng cùng ăn với hắn.

Lần trước Thanh Thanh cùng A Vũ đến, nàng mới hiếm khi có cơ hội ngồi cùng bàn với thế tử. Sau này quay lại phủ Tĩnh Quốc Công, mặc dù quan hệ của nàng và thế tử gần gũi hơn trước, nàng cũng không dám ngồi cùng thế tử. A Hạo có chút do dự nhìn người xung quanh, nhưng Tiêu Hành đưa tay ấn vai nàng ngồi xuống.

Tiêu Hành cởϊ áσ choàng, cầm bình sứ trắng rót đầy ly rượu trước mặt nàng.

A Hạo chợt nhớ tới lần nàng uống rượu cùng với thế tử gia. Nửa đêm, nàng vừa uống đã say, sau đó liền không biết đã phát sinh chuyện gì. Trước kia nàng cho rằng thế tử là chính nhân quân tử, sẽ không làm gì nàng. Hiện tại nàng hiểu hắn rõ hơn, nàng càng nghi ngờ chắn hẳn thế tử gia đã chiếm tiện nghi của nàng.

A Hạo ngước mắt lên nhưng không cầm lấy ly rượu, yếu ớt ngập ngừng nói: “Nô tỳ… nô tỳ không uống có được không?”

Tiêu Hành liếc nhìn nàng như đang hỏi nguyên nhân.

A Hạo cảm thấy nếu lát nữa thế tử phát hiện ra, làm hắn mất hứng, không bằng bây giờ tự mình nói ra luôn. Nhưng loại chuyện này, cho dù da mặt nàng có dày thế nào, nói cho cùng nàng cũng là một cô nương, làm sao có thể nói cho nam tử đây? A Hạo do dự, sau khi suy nghĩ một chút liền lên tiếng: “Nô tỳ vừa tắm xong, phát hiện nguyệt sự đến rồi, hiện tại cảm thấy không được khỏe, không tiện uống rượu… thế tử gia vẫn nên tự uống thì hơn.

Nguyệt sự đến rồi?

Sắc mặt Tiêu Hành cứng đờ, lại nhìn tiểu cô nương trước mặt hai má đỏ bừng, liền lập tức hiểu ra tại sao nàng đột nhiên lại nói như vậy. Ồ, hắn từng nói mình không phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng hắn sẽ thừa cơ đưa nàng đến đây để bắt nàng nàng.

Mặc dù Tiêu Hành không muốn thừa nhận, nhưng trong đầu hắn thực ra cũng có suy nghĩ này. Nhưng quan trọng nhất chính là hắn muốn được ở riêng với nàng, còn phần làm những gì đều không phải là quan trọng nhất.

Tiêu Hành nhớ tới kiếp trước, mỗi lần nguyệt sự của nàng đến, sắc mặt đều không được tốt cho lắm. Lúc đó, hắn hầu như ngày nào cũng đều quấy rầy nàng, trước giờ nàng đều nghe hắn, chuyện gì cũng phục tùng. Duy nhất chỉ có nguyệt sự đến, nàng đều lấy lý do thân thể không sạch sẽ từ chối hầu hạ hắn. Có một lần trong lúc hai người làm chuyện ấy mới phát hiện ra, trước đó nàng một mực nói thân thể không được khỏe, nhưng hắn lại không tin. Sau đó thấy nguyệt sự của nàng thực sự đến, hắn mới có chút áy náy. Nhưng nàng lại vô vùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, khăng khăng muốn dùng cách khác khiến hắn thoải mái.

Hiện tại nghĩ lại những gì đã xảy ra trước đây, hắn tự thấy mình như một kẻ ngớ ngẩn.

Hắn thay nàng lấy ly rượu đi, lại phân phó nha hoàn bưng trà nóng lên.

A Hạo thấy thế tử gia không hề tỏ ra thất vọng mà còn càng quan tâm nàng nhiều hơn. Nhất thời trong lòng nàng liền cảm thấy ấm áp, nhiệt tình gắp cho hắn một miếng cá hấp gừng, cười nói: “Thế từ đừng chỉ uống rượu như thế, người ăn nhiều vào.” Trên bàn chỉ có hai đôi đũa, ngoài ra không còn có thêm đôi đũa sạch nào. Nàng do dự hỏi: “Thế tử không phải chán ghét nô tỳ chứ?”

Chán ghét gì cơ? Chán ghét nước miếng của nàng sao?

Tiêu Hành gắp miếng cá nàng đặt trong bát lên, nhai một cách chậm rãi, ăn xong mới nói: “Cũng đâu phải lần đầu tiên nếm thử.”

A Hạo liền đỏ mặt.

Nàng đương nhiên biết thế tử không phải đang nói đến món cá, mà là… nước miếng của nàng.

A Hạo lặng lẽ cúi thấp đầu xuống, trong lòng không nhịn được nghĩ: Tại sao có người ăn nước miếng của nàng lại còn vui vẻ như vậy chứ.

Có qua có lại, Tiêu Hành cũng cầm đũa gắp cho nàng một miếng thịt bồ câu, nói: “Ăn nhiều thịt một chút, béo thêm chút nữa mới đẹp…” sờ vào mới thoải mái, Tiêu Hành thầm bổ sung.

A Hạo gật đầu.

Nhưng A Hạo biết, thế tử không thích người khác gắp đồ ăn cho mình. Thường ngày khi ăn cơm với lục cô nương, mỗi lần thấy nàng không dùng đũa gắp đồ bên cạnh, hắn đều nhíu mày, cáu kỉnh như một đứa trẻ. Nhưng lúc này, thế tử coi nàng như người của hắn, thật sự gần gũi. Mặc dù nàng không thích ăn thịt, nhưng trong lòng vẫn mãn nguyện nuốt xuống.

Bữa cơm này ăn thật thoải mái.

Khi Tiêu Hành cảm thấy còn có thể làm một số chuyện thoải mái hơn, Tưởng ma ma liền bước vào.

Tiêu Hành không hài lòng đặt đũa, sắc mặt trầm xuống hỏi: “Chuyện gì?” Tưởng ma ma trước giờ là người thấu đáo, nếu không có chuyện gì quan trọng nhất định sẽ không quấy rầy.

Tưởng ma ma thần sắc ngưng trọng, sau khi hành lễ xong liền nói: “Thế tử gia, Quốc Công phu nhân tới rồi.”

Quốc Công phu nhân? A Hạo kinh ngạc, vội vàng đặt đũa xuống, sau đó lấy khăn tay từ trong ngực ra lau miệng. Nhưng bộ váy này… A Hạo có chút lo lắng, nếu bị Quốc Công phu nhân nhìn thấy, vậy bà ấy sẽ nghĩ như nào.

A Hạo nhìn Tiêu Hành với ánh mắt cầu cứu.

Tiêu Hành cũng có chút ngạc nhiên, nhưng hắn biết rằng mẫu thân sẽ không vô duyên vô cớ mà tới đây. Hơn nữa, bây giờ cũng đã muộn, bà nhất định phải có chuyện quan trọng mới vội vàng đến đây. Hắn vừa đứng dậy liền nhìn thấy mẫu thân Lan thị cùng muội muội bước vào.

Tiêu Hành thản nhiên hành lễ, hỏi: “Sao mẫu thân lại đến đây?”

Lan thị đi đường có chút mệt mỏi, Tiêu Ngọc Đề yên lặng bên cạnh không dám lên tiếng. Nghe nhi tử nói xong, Lan thị không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn sang tiểu nha hoàn đứng cạnh nhi tử đang hành lễ. Bà đánh giá trang phục nha hoàn này đang mặc, lại liếc nhìn bát đũa trên bàn, càng thêm phần khẳng định suy nghĩ trong lòng. Lan thị ban đầu còn ngạc nhiên, nhưng bà cũng hiểu tính cách của nhi tử, lúc này cũng không tức giận mà chỉ nói với Tiêu Hành: “Ta có chuyện muốn nói với nha hoàn này, con với Đề nhi ra ngoài trước đi.”

Nghe xong, A Hạo cảm thấy sống lưng mình hơi ớn lạnh.

Thân là nha hoàn, nàng hiện tại đang quá phận. Nay Quốc Công phu nhân dù không nói gì, nhưng xem ra bà đã biết được chuyện nữa nàng và thế tử. Hoặc có lẽ chuyện của gia đình nàng bà cũng biết rồi. Quốc Công phu nhân là một nữ nhân rất có khí chất. Nói thật lòng, lúc nàng nàng quả thực có chút sợ hãi.

Tiêu Hành nghe xong lời này, đáp: “Mẫu thân có chuyện gì mà cả nhi tử cũng không nghe được sao?”

Thấy nhi tử bảo vệ nha hoàn này như vậy, trán bà có chút giật giật. Lần trước nhi tử bị nhiễm phong hàn, bà đã nhìn ra một chút manh mối. Nhưng lần đó bà chỉ cảm thấy nhi tử đối với nha hoàn này có chút nhiệt tình, nên mới bảo vệ nàng kỹ một chút. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ chuyện không đơn giản như bà tưởng tượng.

Lan thị không vui, đáp: “Con cũng đã ở đây, ta có thể làm gì được nàng?”

Vừa nghe ngữ khí của Lan thị, Tiêu Ngọc Đề đã thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng thuyết phục Tiêu Hành: “Ca ca yên tâm, nương chỉ là muốn nói chuyện với A Hạo tỷ tỷ thôi.” Bây giờ mà càng biểu hiện ra có nghĩa là càng để ỷ, nương chẳng phải càng tức giận hay sao?

Tiêu Hành cau mày, không có ý định sẽ đi ra ngoài.

A Hạo chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này, nhanh chóng nói với người bên cạnh: “Phu nhân có chuyện muốn phân phó nô tỳ, thế tử người nghe lời phu nhân đi.”

Tiêu Hành nhìn nàng một cái, sau đó nói với Lan thị: “Vậy nhi tử ra ngoài trước.” Nói xong, hắn cùng Tiêu Ngọc Đề bước ra khỏi cửa.

Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại A Hạo, Lan thị và nha hoàn thân cận của bà, Phương Châu. A Hạo thấy Lan thị đã sẵn sàng để chất vấn nàng, nàng đành nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh, cầm ấm trà hoa vàng bên cạnh rót cho Lan thị.

Lan thị không nhận lấy, lập tức cắt ngang: “Ta để ngươi hầu hạ thế tử, chứ không bảo ngươi câu dẫn mê hoặc chủ tử.”

A Hạo khẽ run, nói: “Nô tỳ không hiểu ý của phu nhân”.

Lan thị cười lạnh, sau đó nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn trước mặt, nhìn nàng lúc này trang điểm ăn mặc, nào có nửa điểm giống nha hoàn?

Người không biết còn tưởng nàng là cô nương nhà giàu nào đó. Nhưng Lan thị vẫn luôn cho rằng, nhi tử của mình không phải người có thể tùy tiện bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng mà không hiểu được, nhi tử vì sao lại để tâm tới nha hoàn này đến vây, thậm chí đến mức độ này.

Lan thị hỏi: “Ngươi và thế tử trước đây đã từng gặp chưa?”

A Hạo vội vàng trả lời: ”Bẩm phu nhân, nô tỳ vào phủ ngày mùng 7 tháng 12 năm Cảnh Hòa thứ ba, những thứ này trong phủ đều có ghi chép. Lần trước nô tỳ nghe thế tử gia nói, người mùng 6 tháng 1 cùng năm đã đi du ngoạn cùng Hàn tiên sinh, nô tỳ tự nhiên không có duyên gặp gỡ thế tử.

Những lời này là thật. Lan thị nghe xong liền cau mày.

Bà đã sớm điều tra nha hoàn này, đừng nói là nàng, đến cả nhà nàng từ huyện Lâm chuyển tới thôn Hoản Nam không lâu, một năm sau bởi vì đệ đệ bệnh nặng không có tiền chạy chữa mới bị phụ mẫu bán vào Quốc Công phủ. Về phần nhi tử của mình, trước đó hắn chưa từng đi xa, lại nói… ngoại trừ ba năm đó, nha hoàn này chỉ là đứa trẻ 11 tuổi, làm sao nhi tử bà có thể nhìn trúng?

Lan thị suy nghĩ một lúc, luôn thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được nguyên nhân. Ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của nha hoàn này, tuyệt nhiên không phải đôi mắt mê hoặc chủ tử. Dáng vẻ đoan chính, ánh mắt quy củ, nhìn là biết đây là một người an phận thủ thường, cùng lắm trước mặt nam nhân có chút làm nũng. Nếu đã như vậy, Lan thị lại càng thấy phiền phức. Nếu nha hoàn này có chút mê hoặc, nhân phẩm không đứng đắn, bà còn có lý do đuổi ra khỏi phủ, miễn ngày sau có thể hại nhi tử của bà. Nhưng trước mắt… rõ ràng là một nha hoàn quy củ, nhưng nhi tử của bà lại muốn đối tốt với nàng.

Nhưng mà, cũng phải cho bà một lý do chứ.

Nghĩ đến những việc nhi tử đã làm với nàng, Lan thị hoảng sợ. Chỉ vì nàng, đến cả thức ăn của Ký Đường Hiên cũng được cải thiện.

Tiêu Hành cùng Tiêu Ngọc Đề đợi bên ngoài, nhưng lại cách phòng ăn một dãy hành lang.

Trời đã tối, căn nhà này sớm đã được thắp đèn.

Tiêu Ngọc Đề nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của ca ca, biết rằng hiện tại hắn đang lo lắng, liền nói: “Lúc nãy muội nghe trộm được, nương tìm người điều tra A Hạo tỷ tỷ… Huynh đến nhà nàng, đem nàng cùng đệ muội đến sông Minh Náo xem pháo hoa, còn có chuyện huynh tặng A Hạo tỷ tỷ số trang sức đó, nương đều biết rồi.”

Tiêu Ngọc Đề một bên nói, một bên thầm quan sát — — ca ca quả thật rất quan tâm đến A Hạo tỷ tỷ, mới đối xử với nàng tốt như vậy.

Thậm chí đối với nàng còn tốt hơn cả với muội muội ruột. Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Ngọc Đề có chút chua xót. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ của A Hạo, liền thấy rằng cô nương xinh đẹp như vậy nên được yêu thương.

Những điều này Tiêu Hành sớm đã nghĩ đến, nếu không mẫu thân sẽ không phản ứng như vậy.

Về phần bên trong, A Hạo thấy Lan thị im lặng, nhất thời không biết phải nói gì. Một lúc lâu sau, nàng mới thấy Lan thị mở miệng, nói: “Canh tránh thai lần trước lại là chuyện gì?” Hôm đó Như Ý đã trình bày rõ ràng với bà chuyện này, bà bận chuyện của nữ nhi, nghĩ lại đúng là có chút kỳ quái.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ nhi tử sủng nàng, đến mức nguyện ý để nàng sinh thứ trưởng tử?

A Hạo biết mình giấu không được, thành thật trả lời: “Chuyện lúc trước phu nhân phân phó, nô tỳ vẫn chưa làm tốt, thật ra… thật ra nô tỳ với thế tử vẫn chưa làm chuyện thân mật…”

Cái gì?

Lan thị trợn mắt ngạc nhiên: “Ngươi nói cái gì?”

A Hạo lại nói một mạch: “Nô tỳ vẫn còn trong sạch. Thế tử là chính nhân quân tử, luôn giữ lễ với nô tỳ.” Lúc nói xong lời này, A Hạo lại cảm thấy có chút chột dạ.

Nửa câu trên là đúng, nhưng nửa câu sau… thật sự không ăn nhập gì với thế tử gia.

____________________________________________________________________________________________

Mình chuẩn bị vào học rồi, nên sắp tới sẽ ra truyện chậm một chút nhé!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »