Chương 42

Giang Tu Viễn thấy A Hạo không lập tức từ chối liền biết trong lòng nàng có chút do dự.

Giang Tu Viễn nói tiếp: “A Hạo cô nương, ta biết những lời ta vừa nói có chút đường đột, nhưng những lời này đều là từ đáy lòng ta.” Tim hắn thảng thốt bất an, nhưng vẫn cân nhắc tâm trạng của nàng, vội nói, “... Nàng không cần phải trả lời ta luôn, có thể từ từ suy nghĩ. Nói thế này đây cũng là việc chung thân đại sự.”

Giang Tu Viễn biết việc chung thân đại sự quan trọng như thế nào, mà hắn coi nàng như báu vật, chỉ cần nàng chịu cân nhắc, cho dù muốn hắn đợi bao lâu hắn cũng sẽ đợi.

A Hạo không nói gì.

Những lời này của Giang Tu Viễn khiến Hạo không biết phải làm thế nào. Nhưng nàng biết, gia thế của Giang công tử không kém thế tử gia, mà nàng cũng biết thân phận của mình, thân phận này không phù hợp với hắn chút nào. Bởi vậy nói, dù cho không có thế tử, nàng cũng sẽ không đáp ứng.

Nhưng nói thật, nàng cũng có chút cảm động, bởi vì Giang công tử không hề coi nàng là hạ nhân, mà coi nàng là một cô nương bình thường, càng biết nàng vì sao lại cảm động - cưới hỏi đàng hoàng.

A Hạo từ từ tỉnh táo lại, mỉm cười nghiêm túc nói với Giang Tu Viễn: Đa tạ Giang công tử, nô tỳ không cần suy nghĩ, nô tỳ không đồng ý.”

A Hạo cảm thấy nếu nàng đem chuyện này nói cho Hạnh Dao, Hạnh Dao sau khi biết được đáp án của nàng có lẽ sẽ mạnh tay cốc đầu nàng. Nhưng trong lòng nàng chính là nghĩ như vậy.

Nàng nói xong liền hành lễ với Giang Tu Viễn, sau đó xoay người đi về chỗ ở của hạ nhân.

Giang Tu Viễn vẫn đứng im tại chỗ, gương mặt tràn đầy thất vọng, nhưng không vì vậy mà từ bỏ. Hắn biết hắn chỉ có duyên gặp nàng vài lần, đối với lời nói của hắn nàng không hẳn đều tin. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thích một cô nương.

Trừ phi nàng kết hôn, nếu không hắn sẽ không bỏ cuộc. Giang Tu Viễn âm thầm khích lệ bản thân, sau đó mỉm cười.

Nam tử trẻ tuổi đứng thẳng như trúc, đôi mắt trong sáng khiến người khác cảm thấy gần gũi dễ chịu.

A Hạo trở về phòng, đưa tay ôm bụng, cảm thấy bụng dưới vừa trướng vừa đau.

Nàng ngồi trên giường nghỉ ngơi, nghĩ đến lúc trước mỗi lần nguyệt sự của nàng đến, đều là Hạnh Dao chăm sóc nàng. Sau khi đến Ký Đường Hiên thế tử cũng sẽ không sai bảo nàng, để nàng nghỉ ngơi. Bởi vì thế tử coi trọng nàng nên Như Ý cô cô cũng sẽ thường đến xem nàng. Nhưng đến Thanh Lan Cư, không có ai chăm sóc nàng rồi.

A Hạo lấy một cốc nước nóng làm ấm bụng, lại nghe tiếng mở cửa, phát hiện Phương Châu đang đi vào.

Phương Châu thấy sắc mặt A Hạo không tốt, liền quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

Đều là nữ tử, A Hạo cũng không ngại chỉ nói: “Không có việc gì, chỉ là nguyệt sự đến. Vừa rồi nô tỳ đã mang tổ yến đến chỗ Lục di nương rồi, Lục di nương muốn nô tỳ chuyển lời cảm ơn đến phu nhân.”

Phương Châu chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó thấy khuôn mặt của nàng tái nhợt, lại biết thế tử coi trọng nàng liền nói: “Hôm nay ngươi không được khỏe, buổi chiều có thể nghỉ ngơi, ta sẽ báo lại với phu nhân.”

A Hạo thấy mình không đến mức yếu ớt như vậy, cũng biết mình mới đến Thanh Lan Cư không thể người khác ác miệng nói mình, nhưng hôm nay nàng thật sự nhịn không nổi, không biết tại sao, so với lúc trước khó chịu hơn rất nhiều. Nàng trước giờ luôn trân trọng bản thân, lúc này cũng không cậy mạnh, “Cảm ơn Phương Châu cô cô.”

Phương Châu không nói gì. Bà đã hầu hạ phu nhân gần 30 năm, hiểu rõ tính cách của phu nhân nhất, cũng biết rằng phu nhân rất thương yêu thế tử. Trước mắt thế tử tâm tâm niệm niệm tiểu nha hoàn này, sau này tiểu nha hoàn này còn có thể bay lên cành cao. Hiện tại bà có thể ban phát chút ân huệ cũng coi như là có công cất nhắc.

Được nghỉ ngơi, A Hạo nhanh chóng nằm xuống giường, cả người cuộn tròn.

Đêm qua sau khi thế tử rời đi nàng ngủ không ngon giấc. Hôm nay lại dậy sớm, lúc này có chút mệt mỏi. Nhưng vừa nhắm mắt lại không lâu nàng liền ngủ mất.

Những lời của GIang công tử hôm nay khiến nàng vô cùng cảm động, nếu nàng không bị cha mẹ bán vào Tĩnh Quốc Công phủ, hiện tại đã đến tuổi có thể thành thân. Nàng sẽ ở trong thôn tìm một phu quân thật thà chất phác, sống cuộc sống chồng làm ruộng vợ dệt vải.

Sau đó là sinh con.

Lúc còn nhỏ cha rất yêu chiều nàng, đem nàng yêu kiều nuôi dưỡng, tuy không thể so với các cô nương trong phủ Tĩnh Quốc Công nhưng cũng được coi là bảo bối. Trong nhà có cha mẹ, còn có đệ đệ muội muội, một nhà náo nhiệt vui vẻ biết bao. TỪ nhỏ đến lớn nàng đều thích đọc sách viết chữ, cha cũng thích dạy nàng. Nhưng muội muội không thích đọc, tính cách nghịch ngợm như nam hài, còn đánh nhau với tiểu hài tử. Vốn tưởng rằng sẽ mãi luôn như vậy, không ngờ tới cha lại bắt đầu nghiện rượu… nàng không phải là người nóng nảy liền bán nàng đi, nàng từng nghĩ cả đời sẽ không nhận phụ mẫu, cốt nhục của bản thân cũng nỡ bán, hơn nữa nàng chỉ đáng giá hai lượng bạc, trong lòng có chút oán hận. HIện tại nàng ở Tĩnh Quốc Công phủ sống rất tốt, lại viết thư đòi tiền nàng… Hạnh Dao nói nàng ngốc, nàng cũng tự thấy mình ngốc, nhưng đệ đệ muội muội nhà mình, nàng không nỡ xa cách.

Nghĩ đến Thanh Thanh và A Vũ, nàng có chút nhớ họ.

Thanh Thanh năm nay đã mười ba, đợi năm sau nàng cập kê là có thể cùng Kỳ Tuyển thành thân. Về phần A Vũ, giờ là lúc đang phát triển, lần sau gặp lại hắn, sợ rằng đã cao lên rất nhiều.



A Hạo mơ mơ hồ hồ không biết mình đã ngủ bao lâu, đến khi thấy miệng khô khốc mới tỉnh dậy rót nước. Nàng cảm thấy có chút vô lực, mím mím môi phát hiện bản thân mình được ôm lên, ngay sau đó nước nóng đã được đưa đến bên miệng nàng.

A Hạo nhấp vài ngụm, rồi mới từ từ mở mắt.

Nhìn nam nhân bên giường, A Hạo đột nhiên nghĩ, nếu người nói những lời hôm nay là thế tử thì thật tốt.

“Còn muốn uống nữa không?” Tiêu Hành một tay ôm nàng, một tay cầm ly sứ.

A Hạo gật đầu. Trước đây nàng nào dám sai bảo thế tử, nhưng hiện tại nàng có chút hưởng thụ. Nàng nhìn thế tử đi rót nước, lại lần nữa đưa lên miệng nàng. Đợi nàng uống để mới ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: “Sao thế tử lại đến đây?” Nàng hôm nay vừa bảo hắn đừng qua đây.

Tiêu Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cảm thấy sắc mặt nàng hôm nay tái nhợt đến đáng sợ. Hắn biết nàng nguyệt sự của nàng đến, nhưng cũng không nghĩ tới mức nghiêm trọng như vậy. Hắn đưa tay sờ trán của nàng, nói: "Hơi nóng, còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Nóng sao? A Hạo cũng đưa tay sờ sờ, cảm thấy vẫn ổn liền nói: "Thế tử gia không cần lo lắng, nô tỳ không sao.”

Lúc này Tiêu Hành mới ngừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mu bàn tay nàng. Hắn nắm lấy cổ tay nàng, nhíu mày hỏi: "Đây là làm sao?”

A Hạo khẩn trương nhìn hắn, cười nói: "Vừa rồi lúc nô tỳ đến chỗ Lục di nương đưa tổ yến, đúng lúc trông thấy mèo Ngũ cô nương nuôi rất đáng yêu nên muốn sờ một cái, kết quả không cẩn thận bị nó cào bị thương.”

Tiêu Hành lập tức lộ vẻ không vui, thầm nghĩ một tiểu cô nương biết chăm sóc người khác như vậy, làm sao không chăm sóc tốt chính mình. Nếu không phải lúc này hắn không yên tâm tới thăm nàng, cũng không biết một mình nàng sẽ ngủ bao lâu. Hắn cực kỳ sợ cảnh tượng này, vừa rồi nhìn sắc mặt nàng tái nhợt nằm ở trên giường, hắn sợ tới mức nhất thời luống cuống tay chân.

Tiêu Hành đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nhìn thấy bên giường có một chiếc khăn màu xanh nhạt. Hắn giật mình, cầm khăn lên hỏi: "Đây là…”

Chất liệu chiếc khăn tay này vừa nhìn đã biết là của gia đình giàu có, hơn nữa kiểu này còn là của nam tử.

Trong lòng Tiêu Hành nhất thời nổi lên chua xót.

A Hạo vội vàng giải thích: "Cái này là của Giang công tử, vừa rồi...... Vừa rồi Giang công tử thấy nô tỳ bị thương, mới tốt bụng băng lại cho nô tỳ." Nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không tốt, liền biết hắn để ý, có lẽ còn rất tức giận. Nàng chậm rãi rũ mắt, nhất thời có chút không vui. Có lẽ hắn thích nàng, nhưng trong mắt hắn, cô nương sinh ra bần hàn như nàng, có lẽ cũng không chống lại được sự hấp dẫn của vinh hoa phú quý. Nhưng nàng thật sự là nữ tử như vậy, hôm nay Giang công tử nói muốn thay nàng trừ bỏ tiện tịch, còn nói muốn cưới nàng, nàng khẳng định đáp ứng.

Tiêu Hành lại hỏi: "Hắn nói gì với nàng?”

Hắn quả nhiên để ý.

A Hạo suy nghĩ một lúc, đánh bạo nói: "Giang công tử nói thích nô tỳ, còn muốn thay nô tỳ chuộc thân, cưới nô tỳ làm vợ." Khóe miệng nàng chứa ý cười, đánh giá sắc mặt của hắn, tiếp tục nói, "Giang công tử thật đúng là một nam tử đáng yêu.”

Tiêu Hành biết nàng cố ý chọc giận hắn, nàng ngày thường nhìn có vẻ ngoan hiền, nhưng cũng có lúc nổi lên tính tình. Hắn đến gần nàng, hôn nàng chạm vào nàng, nhưng rốt cuộc không có cho nàng bất kỳ hứa hẹn gì. Giang Tu Viễn này, tuổi còn trẻ, lại là em họ của hắn, lúc này mới không so đo với hắn. Sở dĩ giờ này hắn đến Thanh Lan Cư, cũng có một phần nguyên nhân là biết Giang Tu Viễn tới đây. Giang Tu Viễn tính tình bướng bỉnh, chuyện hắn đã nhận định sẽ không dễ dàng thay đổi, mà trước mắt nàng lại ở đây làm việc, đương nhiên sẽ gặp phải.

Lại không nghĩ tới lá gan Giang Tu Viễn lớn như vậy.

Lấy nàng? Không nói đến thân phận của hắn, hắn còn phải qua cửa ải của mình trước mới đúng.

Tiêu Hành không tiếp tục hỏi, chỉ sờ trán cô, sau đó cúi người đi giày cho cô. A Hạo ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Tiêu Hành, "Thế tử?" Sau đó liền nhìn Thế tử cầm lấy chân nàng thay nàng mang giày.

A Hạo bỗng nhiên nhớ tới ngày đó mình làm giày cho hắn, hắn cũng không cho phép nàng mang giày cho hắn, thân phận của hắn hiện tại lại vì nàng mà làm chuyện này. Nàng trơ mắt nhìn hắn hồi lâu, mới bị hắn nhẹ vỗ đầu một cái.

A Hạo định thần lại, ngay sau đó lại bị hắn ôm lên.

Nàng vội vàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhỏ giọng hỏi: "Thế tử muốn làm gì?”

Làm gì? Đương nhiên là mang người trở về!

Tiêu Hành không nói gì, đi tới trước cửa, sau đó đá văng cửa, sải bước đi ra ngoài.

A Hạo bị động tác của hắn dọa sợ, vội vàng nói: "Thế tử, người mau thả nô tỳ xuống." Bộ dáng này nếu bị hạ nhân Thanh Lan Cư nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa... Hơn nữa phu nhân nhất định sẽ tức giận.

Tiêu Hành mặc kệ, nhìn thoáng qua người trong lòng đang cự kỳ căng thẳng, ôm người đi ra ngoài.

A Hạo quả thực không còn cách nào khác, chỉ vùi đầu vào ngực hắn.

A Hạo cảm thấy chuyện phi thường nhất đời nàng đại khái chính là chuyện này. Nàng không rõ thế tử nghĩ gì, Quốc Công gia vốn bất mãn với hắn, mà hắn lại chậm chạp không cưới vợ, phía sau còn có một thứ đệ giống như Tam công tử, hắn sẽ không vì vị trí thế tử của mình mà suy nghĩ sao? A Hạo cau mày, thẳng đến khi tiến vào Ký Đường Hiên quen thuộc, bởi vì dọc đường đi nàng đều cúi đầu, cho nên căn bản không nhìn thấy biểu tình của hạ nhân nhìn thấy bộ dáng này của hai người bọn họ.

Nhưng hiện tại tới Ký Đường Hiên, phản ứng của Trúc Sênh và Như Ý khiến nàng có chút hiểu ra được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Hạo cúi xuống, mặc cho nam nhân bá đạo này ôm nàng trở về phòng của hắn. A Hạo lúc này mới ngăn lại, nhỏ giọng nói: "Thế tử, đến phòng của ta đi?”

Tiêu Hành cười cười, nói: "Đồ đạc trong phòng nàng đều đã thu dọn hết rồi, không ở được nữa" Sau đó phân phó Trúc Sênh, "Mau đi mời đại phu.”

Trúc Sênh vội đáp một tiếng, sau đó vội vàng đi ra ngoài.

A Hạo nhất thời không nói gì, tùy hắn ôm nàng trở về phòng, nhưng không phải gian ngoài nàng thường ngày ngủ, mà trực tiếp ôm vào bên trong. A Hạo cảm thấy thế tử có gì đó không đúng, đợi hắn đặt nàng lên giường chuẩn bị cởi giày cho nàng, A Hạo mới ngăn cản, nghi hoặc hỏi: "Thế tử, người làm sao vậy?"

Tiêu Hành nhìn nàng nói: "Sau này không được gặp Giang Tu Viễn.”

A? A Hạo giật mình, nàng đâu có hỏi cái này. A Hạo gật đầu, không để ý hắn thay nàng cởi giày, sau đó kéo chăn đắp lại cho nàng. A Hạo cũng không dám nằm xuống, ngồi thẳng tắp.

Tiêu Hành giúp nàng nằm xuống, đưa tay thay nàng sửa lại mái tóc, nói: "Nằm yên.”

“Thế tử, phu nhân tới." Bên ngoài chợt truyền đến thanh âm của Như Ý cô cô.

“Thế tử... " A Hạo vội vàng nhìn người bên giường, đang muốn đứng lên, lại bị hắn đè vai nằm xuống.

Tiêu Hành nhìn người trên giường dặn dò: "Ta ra ngoài gặp mẫu thân. Mọi việc có ta, nàng không cần lo lắng." Nói xong, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài.

Lan thị vẻ mặt tức giận, bà thật không ngờ nhi tử lại làm loạn như vậy. Ban ngày ban mặt, ôm một nha hoàn đi lại, cái này còn ra thể thống gì? Lan thị vừa thấy Tiêu Hành đi ra, lập tức đi tới, hỏi: "Nha hoàn kia đâu? Ngươi đây là định để nàng ở phòng ngươi? Tiêu Hành, ngươi có biết thân phận của mình hay không!”

Sắc mặt Tiêu Hành một chút cũng không có gì thay đổi. Hắn nhìn thoáng qua mẫu thân của mình, mở miệng nói: "Mẫu thân, nhi tử muốn cùng A Hạo thành thân.”

Lan thị giật mình, sau đó nói: "Ngươi điên rồi!" Bà tức giận thở hổn hển, tiếp tục nói, "Ta không đuổi nha hoàn này ra khỏi phủ, là nể mặt ngươi, ngươi thì hay rồi, được đằng chân lên đằng đâu. Muốn cùng nàng thành thân? Thân phận nàng như vậy, coi như làm thϊếp thất của ngươi còn không xứng.”

Tiêu Hành nghiêm túc, hiếm khi cung kính, Nói: "Nhi tử không điên. Chẳng phải mẫu thân luôn muốn nhi tử kết hôn sao? Hiện tại nhi tử có người muốn cưới, mẫu thân hẳn là nên thay nhi tử vui mừng mới đúng. Về phần thân phận của nàng, nhi tử đã sớm nghĩ ra đối sách __ Hàn tiên sinh đến giờ vẫn chưa thành thân, dưới gối không có con, lần trước nhi tử mang theo A Hạo đến Minh Viễn sơn trang, Hàn tiên sinh cũng rất yêu thích nàng, muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, cũng đem họa nghệ dốc lòng truyền thụ.

Lan thị nhất thời kinh ngạc, nhìn dáng vẻ này của nhi tử dường như là đã sớm tính toán. Nhưng nha hoàn này đến Ký Đường Hiên cũng chỉ mới mấy tháng, làm sao có được tình cảm sâu đậm như vậy? Bà vẫn cho rằng nhi tử là một người lãnh đạm, làm sao có thể vô duyên vô cớ thích một cô nương, hơn nữa cố chấp như thế, ngay cả Hàn tiên sinh cũng bị thuyết phục.

Thấy Lan thị không nói chuyện, Tiêu Hành lúc này mới lên tiếng: "Còn có một việc, nhi tử muốn báo cho mẫu thân, về thân thể nhi tử ___"

“Như Ý, các ngươi lui xuống trước đi. "Lan thị vội ngắt lời Tiêu Hành, nói với hạ nhân trong phòng.

Như Ý lúc này trên mặt tràn đầy khϊếp sợ, đợi nghe Lan thị phân phó liền cùng các nha hoàn trong phòng lui xuống.

Nhất thời trong phòng chỉ còn lại Lan thị và Tiêu Hành.

Lan thị trong lòng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, hít sâu một hơi, nói: "Ngươi nói đi.”

Tiêu Hành mặt dày, không suy nghĩ nhiều như Lan thị, tiếp tục nói: "Nhi tử thân thể bất lực, quanh năm không gần nữ sắc. Hôn sự cũng chậm chạp không chốt. Nhi tử biết mẫu thân vừa ý hai vị biểu muội Giang gia, nhưng nhi tử cũng không thể hại các nàng.”

(Anh tôi để lấy được vợ gì cũng dám nói ==”)

Lan thị tuy đã sớm nghĩ tới, nhưng nghe nhi tử chính miệng nói ra vẫn có chút khϊếp sợ. Cũng may bà đã nghĩ tới, cho nên lúc này cũng không có quá thất thố, chỉ mấp máy môi, lại nói không nên lời. Lúc trước nhị phòng kia bị người ta đả thương mệnh căn tử, tính tình càng ngày càng càng tệ, nhưng Lưu thị cùng Tiêu Yến Nho cũng không nỡ trách cứ, ngay cả lão thái thái đối với việc này cũng là mắt nhắm mắt mở kệ hắn. Bà vốn không để ý chuyện này, nhưng trước mắt lại đến lượt con trai của mình...

Lan thị rùng mình một cái, sau đó ngồi xuống. Bà lẩm bẩm nói: "Vậy ngươi muốn cưới nha hoàn kia là muốn giấu chuyện này?" Thân phận của nha hoàn kia như vậy, trong nhà cũng không có thân thích có tiên đồ, hơn nữa nhi tử cũng thích...

Tiêu Hành lắc đầu, sau đó có chút hơi ngại nói: "Nhi tử phát hiện, nàng cùng những cô nương khác không giống nhau, nhi tử có phản ứng đối với nàng..."

"Khụ..." Tuy là mẹ con, nhưng đối với loại vấn đề này, Lan thị cũng có chút ngượng ngùng, chỉ nhẹ nhàng ho một tiếng.

Chỉ là nói như vậy, hết thảy đều giải thích thông suốt. Về phần A Hạo vẫn là xử nữ, đại khái là thân thể đứa con trai này quanh năm suốt tháng, trước mắt không có năng lực chuyện nam nữ. Nhưng có phản ứng tóm lại là tốt, dù sao bà vẫn muốn cháu trai.

Nói vậy, trong lòng Lan thị cũng do dự.

Nha hoàn kia ngoại trừ thân phận, cử chỉ ăn nói không tệ, chỉ là dung mạo quá chói mắt. Nhưng đương kim hoàng hậu chẳng những dung mạo xuất chúng, hơn nữa lại thích trang điểm, cho nên các quý nữ Yến thành này cũng không hề che giấu nhan sắc, nhao nhao học theo Thẩm hoàng hậu trang điểm, đem một mặt đẹp nhất bày ra trước mặt người khác, cho nên xinh đẹp cũng không phải chuyện xấu.

Tiêu Hành biết trong lòng Lan thị đã dao động, liền thừa thắng xông lên: "Mấy năm nay nhi tử đích thực đã không có làm tròn đạo hiếu, hôn sự cũng khiến mẫu thân lo lắng. Hiện tại nhi tử muốn cưới A Hạo, cũng là muốn sớm để mẫu thân ôm cháu. Còn nữa, nếu A Hạo làm thϊếp, sau này nhi tử cũng sẽ không cưới vợ nữa, cho nên thê thϊếp cũng không có gì khác nhau.

Lan thị lại an ủi: "Bệnh này... có lẽ có thể chữa khỏi cũng nên.”

Tiêu Hành vẻ mặt cô đơn, nói: "Nhi tử sợ ảnh hưởng đến thanh danh Tĩnh Quốc Công phủ, hơn nữa... phụ thân cũng không có kiên nhẫn chờ nhi tử chữa khỏi.

Cũng đúng. Nếu Tiêu Yến Thái biết nhi tử của bà bất lực, vị trí thế tử nàng... Hơn nữa, loại chuyện này đối với nam tử vốn là chuyện quan trọng nhất, nếu bị người khác biết được, vậy nhi tử của bà còn mặt mũi gì nữa. Bà hiểu rõ nhi tử nhất, từ nhỏ đến lớn là người cần mặt mũi, bằng không chuyện này cũng sẽ không đến trước mắt lại nói cho bà biết.

Lan thị đã sớm hết giận, còn lại đều là lo lắng cùng đau lòng.

Tiêu Hành ngước mắt lên, gọi một tiếng: "Mẫu thân?

Lan thị nhìn hắn một cái, nói: "Để ta suy nghĩ đã. Còn nữa, sau này không được lỗ mãng như hôm nay, nha hoàn này hiện tại cứ ở lại chỗ ngươi, ta đi trước.”

“Mẫu thân đi từ từ. "Tiêu Hành tiễn Lan thị ra cửa, lúc này mới nhếch khóe miệng, xoay người vào phòng ngủ.

Lúc này A Hạo kinh ngạc không thôi, sống lưng thẳng tắp ngồi ở trên giường, nhìn Tiêu Hành đi vào, lúc này mới thăm dò gọi một tiếng: "Thế tử gia?”

Tiêu Hành khẽ gật đầu, ngồi xuống nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Vừa rồi ta cùng mẫu thân nói chuyện nàng đều nghe thấy rồi?"

Ở ngay bên ngoài, nàng đương nhiên nghe được rõ ràng. Nhưng nàng vẫn có chút khó tin, đôi mắt mở to, không biết giờ phút này mình nên nói gì cho phải. Thế tử nói muốn lấy nàng làm vợ, còn nói hắn bất lực, chỉ đối với mình nàng là ngoại lệ.

A Hạo giật mình, vô thức liếc nhìn đũng quần của hắn, sau đó đỏ mặt nói: "Thế tử thật sự... A, đau..." A Hạo bị đau kêu lên một tiếng.

____ Người này đang yên đang lành, sao đột nhiên lại cắn miệng nàng?

Tiêu Hành cắn vài miếng, sau đó mới bất đắc dĩ nhéo nhéo má của nàng, hung dữ nói: "Ta có lên được không, không ai biết rõ bằng nàng, nàng đã tự mình trải nghiệm qua rồi.”

Người này sao lại không biết xấu hổ như vậy. A Hạo đỏ mặt, trong lòng thầm phỉ nhổ. Nhưng lúc này lại hiểu được lời của hắn ___ hắn vì khiến phu nhân đồng ý cho hắn lấy nàng, nên mới nói dối phu nhân như vậy.

Hơn nữa... ngay cả thân phận của nàng, hắn cũng đã sớm tính đến.

Cho nên nói, hắn là thật sự muốn cưới nàng, chứ không phải chỉ là thông phòng làm ấm giường.

Tiêu Hành thấy nàng không nói, bộ dáng ngây ngốc, liền phát hiện tiểu cô nương trước giờ thông minh, giờ phút này lại có chút ngu ngốc.

Chuyện thân phận của nàng, từ lúc nàng vừa tới Ký Đường Hiên hắn dẫn nàng đi gặp Hàn tiên sinh, lần đầu tiên gặp hắn cũng đã nói. Hắn sợ bản thân quá đường đột, nàng không tin hắn, nên cũng muốn thừa dịp hai người ở chung chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.

Dù sao nàng vẫn còn nhỏ, thân phận hai người lại khác biệt, nếu ngay lần đầu thấy nàng liền nói muốn lấy nàng, phỏng chừng sẽ đem nàng dọa sợ.

Nhưng bây giờ thì sao? Hôm nay Giang Tu Viễn không biết sống chết nói muốn lấy nàng.

Với tính tình của nàng, đương nhiên không có khả năng đồng ý. Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được lấy hắn ra so sánh với Giang Tu Viễn, hắn nhiều lần gần gũi với nàng, thậm chí là ở trên giường lăn lộn, nàng có lẽ cảm thấy hắn chỉ coi nàng là nha hoàn thông phòng bình thường.

Nhưng nha hoàn thông phòng nào uy phong như nàng, để cho chủ tử tự mình hầu hạ?

Tiêu Hành đưa tay nâng má nàng, mở miệng nói: "A Hạo gả cho ta có được không?”