Chương 45

Xuống xe ngựa, A Hạo sờ sờ gương mặt nóng bỏng, đôi mắt nhìn người bên cạnh, có chút hờn dỗi. Gió bên ngoài thôn trang có chút lớn, Tiêu Hành thay nàng sửa sang lại tóc một chút, sau đó mới nắm tay nàng tiến vào thôn trang.

A Hạo dừng bước, muốn thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Thế tử, như vậy không tốt đâu......

Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua hai bàn tay mười ngón đan vào nhau.

Tiêu Hành lại nhéo mu bàn tay mềm mại của nàng, ngược lại không thèm để ý chút nào: "Hàn tiên sinh là người từng trải, đã sớm nhìn ra chuyện giữa hai chúng ta. Hơn nữa, Hàn tiên sinh trước giở cởi mở, ở trước mặt ông ấy không cần phải thận trọng. Sau này nàng ở chung với ông ấy lâu sẽ biết. "Nói xong hắn dừng lại, mắt hoa đào hơi nheo lại, cánh môi mỏng manh thoáng nhếch lên, trầm giọng nói, "Nhưng cũng không ở được bao lâu.”

Chờ thân phận của nàng định ra, hắn liền đem nàng cưới về phủ, thôn trang này tự nhiên cũng không phải đợi lâu.

A Hạo là người thông minh, sao lại không hiểu ý của hắn. Trước mắt nàng đối với hắn cũng là rất thích, giờ phút này nghe xong lời của hắn, trong lòng cũng là vui mừng, nhất thời xấu hổ đến gò má ngọc phấn nộn, xinh đẹp như hoa đào. Tiêu Hành nhìn có chút không dời mắt được, chỉ cảm thấy nàng thoát khỏi thân phận nha hoàn, cả người giống như thay đổi. Nàng sinh ra đã xinh đẹp, chính là cô nương tốt nhất.”

Tiêu Hành trong lòng có chút không nỡ, biết hôm nay đưa nàng tới Minh Viễn sơn trang, về sau không thể cùng nàng ngày ngày gặp mặt.

Hắn trở về phủ, cũng là khăn đơn gối chiếc khó mà đi vào giấc ngủ.

Lần này không phải tiểu đồng áo xanh của Minh Viễn sơn trang tới đón khách, mà là Hàn Minh Uyên tự mình đi ra.

Hàn Minh Uyên mặc một bộ trường bào màu xanh trúc, khí độ nho nhã, khuôn mặt hiền lành, không hề có dáng vẻ của đệ nhất họa sĩ Đại Tề.

Tiêu Hành thấy vậy, lập tức cung kính chắp tay hành lễ: "Hàn tiên sinh.”

Hàn Minh Uyên khẽ gật đầu, nhìn về phía A Hạo.

A Hạo cũng quy củ khom lưng hành lễ.

Hàn Minh Uyên đón người vào, trước mắt vừa vặn đến giờ ăn trưa. Hàn Minh Uyên liền cho hạ nhân thêm hai bộ bát đũa, ngồi xuống trong phòng ăn. Thường nói "Ăn không nói, ngủ không nói", trước mắt vị Hàn tiên sinh học thức uyên bác này lại có tư thế ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện.

Lúc này A Hạo mới cảm thấy thế tử gia nói Hàn tiên sinh tính tình hiền hòa lời ấy không sai.

Hàn Minh Uyên nhìn thoáng qua vết thương trên trán Tiêu Hành, lúc này mới chế nhạo nói: "Tĩnh quốc công ra tay thật nặng.”

A Hạo nghe tiếng lập tức giương mắt, đôi mắt sáng tràn đầy nghi hoặc, thầm nghĩ: Hàn tiên sinh làm sao biết được là Quốc công gia làm Thế tử bị thương? Hàn Minh Uyên vừa lúc đối diện ánh mắt của A Hạo, liền cười nói: " Trong Tĩnh quốc công phủ làm gì có ai dám đả thương thế tử đâu?"

Cũng đúng.

Tiêu Hành là thế tử Tĩnh quốc công phủ, mà lão thái thái cùng Lan thị yêu thương hắn, phạm lỗi nhiều nhất chỉ là nói vài câu, cũng chỉ có Quốc công gia tính tình nóng nảy. Bất quá, may mà tính tình Thế tử gia không giống ông ta. A Hạo có chút may mắn, nhất thời khóe môi giương lên, đối với vị Hàn tiên sinh này càng thêm vài phần kính nể.

Kỳ thật mà nói, nếu phụ thân nàng không nghiện rượu, đại khái cũng là dáng vẻ như vậy, phong độ nho nhã.

Chuyện mất mặt này, Tiêu Hành cũng không muốn nhiều lời, chỉ rót rượu cho Hàn Minh Uyên, nói: "Hôm nay học trò đến thôn trang, một là vì thăm tiên sinh, hai là vì chuyện của A Hạo.”

Hàn Minh Uyên sao lại không biết?

Mối quan hệ sâu xa giữa hai người này, Tiêu Hành đã sớm đề cập qua với hắn, lần đầu tiên Tiêu Hành mang theo tiểu cô nương này đến thôn trang, hắn liền đặc biệt lưu ý. Tiểu cô nương tuổi nhỏ như vậy đã an tĩnh nhu thuận như thế, ngược lại là hiếm thấy. Hơn nữa bộ dáng này cũng chỉnh tề, đích thực khiến người ta vui vẻ. Hắn cả đời này cô độc một mình, trong lòng nhớ kỹ người nọ, tự nhiên không cách nào làm trái với ý nguyện của mình mà cưới vợ sinh con. Nhưng mỗi lần hắn nhìn cháu gái, trong lòng cũng nhịn không được nghĩ: Nếu có một ngày, hắn cũng có một nữ nhi nhu thuận như vậy, thật tốt biết bao.

Hàn Minh Uyên nói: "Ta đã sớm sai người quét dọn sạch sẽ Chức Nguyệt Ổ. Ta mặc dù không có con gái, nhưng A Miên thường đến thăm ta, lần trước nàng biết thôn trang của ta sẽ có một tiểu nữ oa đến ở, nàng liền tự tay sắp xếp Chức Nguyệt Ổ, nghĩ đến A Hạo sẽ thích.

“A Miên" trong miệng Hàn Minh Uyên, chính là cháu gái của hắn, cũng chính là nhũ danh của Thẩm hoàng hậu Thẩm Vũ đương kim.

A Hạo đột nhiên cảm thấy mình không nhận nổi, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hàn Minh Uyên cười cười, nói: "Ta đã sớm đề cập với Tử Hành, ngày sau muốn thu nhận khuê nữ, cũng là để sau này tận hiếu dưới gối. Lúc trước nhìn tiểu cô nương ngươi, liền cảm thấy rất hợp mắt. Cũng không biết Hàn Minh Uyên ta có phúc phận này hay không, tiện nghi làm một phụ thân ...

A Hạo vội nói: "Hàn tiên sinh nói quá lời, đây là phúc phận của A Hạo mới đúng." Nàng vốn nghĩ là một tiểu nha hoàn, có tài đức gì mà được Hàn tiên sinh ưu ái?

Hàn Minh Uyên nói: "Ngươi yên tâm, chuyện này tuy là Tử Hành nhắc với ta, nhưng ngày sau ngươi trở thành khuê nữ của Hàn Minh Uyên ta, ta tất nhiên là đứng về phía ngươi.

Tiêu Hành nhìn hai người này mỗi người một câu, khẽ mỉm cười trêu ghẹo nói: "Tiên sinh đã bắt đầu bao che người nhà rồi." Hắn thấy A Hạo không hề khẩn trương, lại nói, "Nàng nhìn xem, ta đã nói rồi, Hàn tiên sinh rất là thích nàng, đoán chừng nếu sau này ta dám khi dễ nàng, Hàn tiên sinh là người đầu tiên tức giận với ta.”

Lời này nói cực kỳ đúng.

Hàn Minh Uyên là một người cực kỳ bao che, mặc dù là một người không vợ không con, nhưng cũng bởi vì tính tình này, cho nên ba vị lớn nhỏ trong cung luôn thích chạy về phía hắn. Trừ Định Quốc Công phủ, Minh Viễn sơn trang này liền trở thành nhà mẹ đẻ thứ hai của Thẩm hoàng hậu.

Bữa cơm này ăn cực kỳ thoải mái.

Người cũng đã đưa đến, Tiêu Hành cũng nên rời đi.

Mới đầu A Hạo còn lo lắng không biết nên ở chung với Hàn tiên sinh như thế nào, trước mắt thấy tính tình hiền hòa của hắn, ngôn ngữ khôi hài, phong tục các nơi khiến người ta tò mò, khiến nàng sùng bái không thôi. Tiêu Hành thấy nàng đối với mình không có nửa điểm lưu luyến, thầm nghĩ tiểu cô nương này thật sự là một người không có lương tâm, nhưng trước mắt cũng ở chỗ này của Hàn tiên sinh, hắn khó nói được gì. Chỉ nói với Hàn Minh Uyên: "Hàn tiên sinh, học trò có chuyện muốn nói với A Hạo một phen.

Hàn Minh Uyên mặc dù không thành thân, nhưng cũng là người từng trải, vội vàng hiểu rõ liền phất phất tay áo.

Tiêu Hành dẫn người ra khỏi phòng ăn, cùng nàng đi dạo trong sân.

Minh Viễn sơn trang có nhiều nhất chính là trúc và hải đường, trước mắt chính là mùa hoa hải đường nở, không gian rộng lớn đủ màu sắc tím đỏ này khiến người ta vui vẻ thoải mái, dọc theo đường đi A Hạo đều không chớp mắt, thầm nghĩ: hoa hải đường trong thôn trang này chăm sóc thật tốt.

Người bên cạnh cùng hắn nắm tay, nhưng cũng không yên lòng. Tiêu Hành có chút khó chịu, cố ý dùng sức nhéo mu bàn tay nàng. A Hạo nhíu mày, nghiêng đầu khó hiểu nhìn Tiêu Hành: "Thế tử gia?”

Lúc này mới chú ý tới hắn.

Tiêu Hành trong lòng thở dài một hơi, sau đó mới nói: "Mấy ngày nay chỉ sợ ta không thể đến thôn trang thăm nàng, nàng nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.

“Vâng." A Hạo gật gật đầu. Nàng biết, trước mắt chuyện nàng cùng Thế tử gia đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, Thế tử gia đích xác không nên đến thăm mình. Nàng thập phần hiểu chuyện nói, "Không sao, thế tử cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt. Ta không thể nấu ăn cho thế tử, thế tử ngày thường cũng phải ăn nhiều một chút. Còn có nơi này... Cái trán này nhớ bôi thuốc, cũng đừng quên.”

Thế tử gia tướng mạo tốt như này, không thể để lại sẹo.

Nghe nàng dặn dò một phen, tâm tình Tiêu Hành mới tốt hơn một chút. Hắn nắm tay nàng đưa lên miệng, hôn một cái rồi nói, "Ta nhớ rồi.”

A Hạo lúc này mới hiểu được, trước nàng tuy rằng cũng thích thế tử gia, nhưng chung quy ngại thân phận cũng như bảo vệ đường sống, trước mắt nàng khôi phục tự do, ở trước mặt hắn cũng không còn là hạ nhân. Nàng có được như hôm nay, tất cả đều là hắn cho nàng. A Hạo đột nhiên muốn vì hắn làm chút chuyện, liền hỏi: "Lần trước Thế tử gia nói muốn ta làm tẩm y cho ngươi, hiện giờ Thế tử gia còn muốn không?"

Tiêu Hành thích nhất là được cô nương mình thích tự tay làm xiêm y và giày, lúc trước nàng đưa cho hắn đôi giày kia, hắn đều luyến tiếc mang, hôm nay thấy nàng chủ động mở miệng muốn cho hắn may tẩm y, hắn ngược lại có chút kinh hỉ.

Tiêu Hành tận lực gật đầu nói: "Đương nhiên còn muốn. Lát nữa đo cho ta một chút.”

A Hạo ngẩng đầu nói: "Không cần, kích thước thế tử gia ta đều nhớ kỹ.” (Người ta là muốn được ôm mà)

Nghe nàng nói, lại nhìn gương mặt phấn nộn, Tiêu Hành đột nhiên muốn nói gì đó. Nhưng nhớ tới nàng rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, không dễ trêu đùa nàng, liền thôi. Tiêu Hành thấy nàng để ý đến mình như vậy, mặt mày cũng nhu hòa hơn một chút. Nghĩ đến thôn trang này an nhàn, hạ nhân cũng đều quy củ, ngày thường cũng sẽ không có người ngoài tiến vào, cũng an tâm.

Hắn kéo nàng nói chuyện một hồi, thấy cũng không còn sớm nữa, lúc này mới cúi đầu hôn lên trán nàng, nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ đến thăm nàng.”

Nhất thời A Hạo cũng có chút không nỡ, nhưng sợ hắn nhớ thương, đành phải gật đầu "Vâng" một tiếng.

Tiêu Hành vừa đi, Hàn Minh Uyên liền bảo nha hoàn mang nàng đến chỗ ở của mình "Chức Nguyệt Ổ".

Tuy rằng còn chưa chính thức nhận nữ nhi, nhưng Hàn Minh Uyên đã coi A Hạo là khuê nữ thân sinh mà yêu thương. A Hạo theo hai nha hoàn đi tới Chức Nguyệt Ổ, vừa đi vào bên trong, liền bị bài trí của nơi này làm cho giật mình.

Nàng lớn như vậy, hiếm có người vì nàng mà hao tốn tâm tư như vậy.

Hai nha hoàn bên cạnh A Hạo tên là Họa Mi, Họa Bình, đều là tiểu cô nương quy củ hiểu chuyện, nhìn Hàn tiên sinh cố ý thu vị A Hạo cô nương này làm nữ nhi, lại được Tiêu Hành coi trọng như vậy, tự nhiên không dám qua loa, rất hiếu kỳ hầu hạ. Hơn nữa, dung mạo khí độ của vị A Hạo cô nương này một chút cũng không thua danh môn quý nữ, vả lại bình dị gần gũi, ngược lại là một người dễ hầu hạ.

Họa Mi nói: "Hàn tiên sinh không biết cô nương thích cái gì, nơi này là Hoàng hậu nương nương tự mình bố trí. Cô nương có chỗ nào không hài lòng? Tiên sinh nói, cô nương muốn bố trí thành bộ dáng gì liền biến thành bộ dáng đó.

A Hạo nhìn căn phòng này, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy thích thú, không chọn ra chỗ nào không thích, thầm nghĩ Hoàng hậu nương nương thật sự hợp với sở thích của nàng. Nơi này khắp nơi lộ ra tinh xảo, nhưng cũng không có vẻ quá mức xa hoa, cực thích hợp với cô nương chưa gả chồng.

A Hạo cười nói: "Ta rất thích.”

Họa Mi nói: "Cô nương thích là tốt rồi. Đúng rồi, cô nương có thích mèo không? Mèo cưng của Hoàng hậu nương nương sinh con, lần trước khi Hoàng hậu nương nương đến thôn trang, cố ý mang đến Bảo Nhi toàn thân trắng như tuyết, sinh ra ánh mắt như ngọc bích. Hàn tiên sinh nhớ rằng các cô nương đều thích những con mèo nhỏ chó nhỏ này, liền thay cô nương chuẩn bị, cô nương có muốn nhìn một chút không?

Tuy rằng hôm qua ở chỗ Lục di nương, bị mèo Ngũ cô nương nuôi cào bị thương mu bàn tay, nhưng trong lòng A Hạo vẫn thích. Hơn nữa, nàng vừa tới thôn trang này, đúng là có điểm câu nệ, nếu có một con mèo cùng nàng giải sầu thì không còn gì tốt hơn. A Hạo nhất thời mặt lộ vẻ vui sướиɠ, nói: "Vậy làm phiền ngươi rồi.”

Nói xong, Họa Mi liền nháy mắt với Họa Bình, Họa Bình lập tức đi ra ngoài ôm lấy con mèo kia.

Đến khi A Hạo nhìn mèo trắng trong lòng Họa Bình, nhất thời hai mắt đều sáng lên.

Con mèo này đích thực cả người trắng như tuyết, so với con mèo Ngũ cô nương nuôi còn đẹp hơn, đặc biệt là đôi mắt xanh kam này, nhìn khiến lòng người tan chảy. Mèo trắng này giống như không sợ người lạ, lười biếng nằm trong lòng Họa Bình, đôi mắt ngập nước nhìn A Hạo, không nhanh không chậm "Meo......" một tiếng.

A Hạo khen: "Con mèo này cũng thật đẹp mắt.

Họa Bình thấy A Hạo vui mừng như vậy, lập tức đưa mèo qua. A Hạo nhận lấy, nhìn mèo con thân mật liếʍ mu bàn tay của mình, liền tò mò hỏi: "Con mèo này có đặt tên không?"

Họa Bình lại cười nói: "Con mèo này tên là" Kim Táo ", nghe nói là do Hoàng hậu nương nương tự mình đặt tên.

Kim Táo.

Quả nhiên là một cái tên quý khí lại đáng yêu.

A Hạo vuốt đầu mèo con, vui mừng vô cùng. Con mèo này nhìn chính là dáng vẻ lười biếng, so với con mèo của Ngũ cô nương kia lại bình dị gần gũi hơn nhiều, bộ lông mềm mại như nhung, mỗi một cọng đều sạch sẽ, vừa nhìn liền biết được chiếu cố rất tốt. A Hạo có chút yêu thích không buông tay, lại hướng Họa Mi, Họa Bình hỏi tập tính sở thích của mèo con này, nghe hai người nói mèo con yêu thích đồ ngọt, lại thích sạch sẽ, tính tình cũng rất nóng nảy, làm cho nàng chợt nhớ tới thế tử gia.

A Hạo nhìn kỹ, càng cảm thấy đúng là có chút giống thế tử.

Cũng không biết là Thế tử cố ý dặn dò, hay là trùng hợp, trong phòng này của nàng ngoại trừ đồ đạc của nữ tử ra, còn liệt kê một giá sách chạm trổ hoa văn bằng gỗ hoàng lê, trên giá sách chỉnh tề đặt rất nhiều sách quý. A Hạo là một người yêu sách, có được sách này tất nhiên là không cần lo lắng không thú vị nữa.

Suốt một buổi chiều, liền ôm mèo con trong ngực ngồi ở trên giường lụa bên giường đọc sách.

Cũng may nàng đã nhắc nhở Họa Mi Họa Bình, đến canh giờ liền gọi nàng. Nàng nghĩ thế tử gia đã nói với nàng, Hàn tiên sinh đối với trù nghệ của nàng cảm thấy rất hứng thú. Nàng liền đi phòng bếp làm mấy món ăn đơn giản, đến giờ ăn tối, liền tự mình đi gọi Hàn tiên sinh dùng cơm.

Ngày xưa thôn trang này phần lớn là một mình Hàn Minh Uyên, lúc còn trẻ ngược lại không thèm để ý những thứ này, luôn cảm thấy một người tự do tự tại, hôm nay đại khái là lớn tuổi một chút, hoặc là trong thôn trang Thái tử cùng công chúa thường xuyên đến, tiểu nam oa tiểu nữ oa chạy tới chạy lui, làm hắn cũng có chút hướng tới. Hôm nay hắn đi ra, nhìn món ăn gia đình đơn giản nhưng lại sắc hương vị đầy đủ trên bàn, lại nhìn nụ cười ngại ngùng của tiểu cô nương này, càng làm trong lòng Hàn Minh Uyên ấm áp.

Hàn Minh Uyên nói: "Vất vả cho ngươi rồi, ngồi xuống dùng cơm đi.”

“Ừ." A Hạo gật đầu, cùng ăn cơm với Hàn Minh Uyên. Trước kia tuy là tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng hai người nhìn đích xác giống như đối với cha con, vả lại tính tình cũng hợp nhau.

Ăn cơm xong, Hàn Minh Uyên liền nói chuyện với A Hạo, nhắc tới Tiêu Hành, mới hỏi: "Con thật lòng thích Tử Hành?”

Hàn tiên sinh quả thật là một người thẳng thắn! A Hạo thầm than, có chút không có ý tốt, chỉ giương mắt hỏi: "Hàn tiên sinh vì sao hỏi như vậy?"

Hàn Minh Uyên nói: "Ngươi lúc trước ở bên cạnh hắn thân phận như vậy, bất kể là người nào đều không có cách cự tuyệt. A Hạo, ta mặc dù cùng Tử Hành quen biết nhiều năm, nhưng loại chuyện này, tự nhiên sẽ thiên vị ngươi. Ngươi là một cô nương, hôn sự là quan trọng nhất, nếu do kiêng kỵ thân phận của hắn, hoặc là hắn vì ngươi làm những việc kia liền đồng ý hôn sự này, sau này sống cũng sẽ không như ý. Hôm nay ngươi nói thật với ta, nếu thật lòng không thích, có ta ở đây, hắn cũng không dám làm gì ngươi.”

Lời này nghe xong trong lòng A Hạo cảm động, hồi lâu cũng không nói ra lời.

A Hạo nói: "Cám ơn tiên sinh, ta... ta thật lòng thích hắn, hơn nữa thế tử gia đối xử với ta rất tốt.”

Hàn Minh Uyên thấy trong mắt cô cũng không có nửa điểm miễn cưỡng, lúc này mới yên tâm, rồi lại lo lắng cho Tiêu Hành. Hắn sợ Tiêu Hành bản thân cũng phân không rõ, nếu là bởi vì trong lòng áy náy muốn bồi thường, mà không phải thật lòng thích tiểu cô nương này, vậy hắn cũng sẽ không đồng ý hôn sự này. Loại chuyện thành thân này, đối với nam nhân mà nói là chuyện đại sự, nhưng đối với nữ nhân mà nói chính là cả đời.

A Hạo thấy Hàn Minh Uyên không nói lời nào, lúc này mới cẩn thận nói: "Vậy Hàn tiên sinh... vì sao không thành thân?" Nàng biết lời này của mình có chút đường đột, nhưng hôm nay sau một phen trò chuyện, nàng ngược lại có chút thăm dò tính tình Hàn tiên sinh.

Hàn Minh Uyên thấy tiểu cô nương trước mặt, ngược lại cảm thấy có chút tương tự với cháu gái A Miên. Nhưng A Miên từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, bất kể là trước khi xuất giá hay là sau khi xuất giá, đều được coi là trân bảo, có tính tình nhỏ nhen, nhưng cũng là một người tâm địa thiện lương. Nhưng vị trước mặt này, đồng dạng có dung mạo nổi bật, ăn nói cử chỉ cũng đoan trang hào phóng, cũng là một người dị thường hiểu chuyện sẽ quan tâm người khác, hơn nữa còn có thể nhìn mặt nhìn mặt, nhìn ngược lại có chút trưởng thành sớm.

...... Quả nhiên là một đứa trẻ khiến người ta đau lòng.

Vấn đề trước mắt này, ngược lại làm cho Hàn Minh Uyên nhớ tới chuyện thật lâu trước đây, đến trước mắt, hắn cũng không phân biệt được là chấp nhất hay là thói quen, luôn cảm thấy trong lòng cứ nhớ thương một người như vậy, nhìn nàng ấy sống rất tốt, cũng không tệ. Rốt cuộc là qua lâu như vậy, hắn cũng không giống lúc còn trẻ như vậy tâm tư nông nổi, hơn nữa nội tâm gần như bình tĩnh.

Ông hơi cúi đầu, mặt mày nhu hòa, có chút hoài niệm nói: "Lúc trước ta cũng từng thích một nữ tử, bất quá sau đó nữ tử kia lập gia đình thành thân, phu quân yêu thương, cuộc sống trôi qua mỹ mãn.”

Chỉ vì một cô nương, cho nên cả đời cũng không thành thân sao?

A Hạo kinh ngạc không thôi, thầm than vị Hàn tiên sinh này là một người si tình, nhưng cũng nhịn không được tò mò: vị nữ tử kia đến tột cùng có mị lực cỡ nào.

“Tiên sinh quả nhiên là một người si tình.”

Hàn Minh Uyên cười cười, có chút không biết xấu hổ, nói: "Đừng nói nữa, đều là chuyện quá khứ. Hôm nay ta đã quen một mình, thành thân mang theo người nhà, cũng thấy phiền toái.”

A Hạo có chút buồn cười.

A Hạo vốn tưởng rằng mình có thể sẽ không thích ứng được với cuộc sống nơi này, nhưng ở trong thôn trang này mấy ngày, nàng ngược lại không có nửa điểm khó chịu. Ngoại trừ thỉnh thoảng nghĩ đến Thế tử gia, những thứ khác cũng không sao.

Mỗi ngày nàng làm xong bánh điểm tâm, một phần đưa cho Hàn tiên sinh, một phần để lại cho Kim Táo.

Đoán là Kim Táo thích ăn điểm tâm nàng làm, nên cũng cùng nàng thân cận lên không ít.

Về phần Hàn tiên sinh, lại càng dễ dàng ở chung, còn tự mình dạy nàng vẽ tranh. Mỗi lần như vậy, nàng đều nhớ tới phụ thân, khi còn bé phụ thân cũng dạy nàng đọc sách tập chữ như vậy. Bất quá lúc Hàn tiên sinh dạy nàng vẽ tranh ngược lại rất nghiêm túc, ông biết mình là người có thể Táo ra nhân tài, nhưng tuổi này mới đưa đến thôn trang, sợ nàng lại biến thành Thẩm hoàng hậu thứ hai, học nửa vời liền thành hài tử ruột thịt, cũng sẽ không hạ công phu trên người nàng, chỉ để cho nàng nhập môn mà thôi.

A Hạo thích vẽ hoa cỏ, nhưng vẽ người lại rất cứng nhắc.

Có một lần nàng lén vẽ Thế tử gia bị Hàn tiên sinh nhìn thấy, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào, nhưng Hàn tiên sinh lại khen nàng vẽ rất đẹp. A Hạo cũng kinh ngạc - nàng từng vẽ Họa Mi, Họa Bình, còn từng vẽ Kim Táo, nhưng hai người này đều vẽ không tốt, chỉ có lúc vẽ Thế Tử Gia mới ra dáng một chút.

Nhưng rõ ràng đây không phải là nàng vẽ ngay trước mặt nên mới cảm thấy kỳ quái.

Hôm nay A Hạo thức dậy, mặc một thân váy ngắn màu xanh biếc, Họa Bình tự mình giúp nàng trang điểm.

Lược ngọc chải mái tóc đen bóng, Họa Bình nhịn không được nói: "Cô nương, hôm nay còn muốn búi tóc hai bên sao? Tóc cô nương đẹp như vậy, nên chải một búi tóc đẹp một chút, nếu không trang sức trong hộp này cũng không có đất dụng võ.

Vừa nhắc tới trang sức này, A Hạo liền cúi đầu nhìn.

Nàng đưa tay cầm lấy một cây trâm ngọc tinh xảo bằng thạch anh.

Những trang sức này đều là Thế tử phái người cố ý đưa tới, ngày đó trùng hợp còn bị Hàn tiên sinh nhìn thấy. Hàn tiên sinh nói một câu: Minh Viễn sơn trang chúng ta còn không thiếu những trang sức này. Liền để cho thế tử gia về sau đều không cho đưa tới, sau lại sai người đi Yến thành tới cửa hàng trang sức tốt nhất - Lâm Lang quán mua trang sức thời thượng nhất. A Hạo biết Hàn tiên sinh đây là vì nàng suy nghĩ, nàng mặc dù cùng thế tử gia lưỡng tình tương duyệt, nhưng chung quy nam chưa kết hôn nữ chưa gả, qua lại tặng như thế xác thực có chút không thích hợp.

Bất quá nàng sợ thế tử gia tức giận, liền năn nỉ Hàn tiên sinh nhận lần này, lần sau sẽ không nhận.

A Hạo lẳng lặng nhìn hồi lâu, thầm nghĩ: Cũng đúng, hiện giờ nàng không cần câu nệ thân phận nữa.

Ừ, vậy thì chải cho ta một Hạo thật đẹp đi.

Họa Bình nghe xong lập tức lộ vẻ tươi cười, thay A Hạo chải búi tóc Tùy Vân. Búi tóc cài một đóa hải đường châu hoa, ngoài ra không có thêm một trang sức nào khác, nhưng cũng đủ đẹp chói mắt. Hiện tại lỗ tai của nàng vẫn chưa lành hẳn, cũng không tiện mang theo khuyên tai gì, nhưng nhìn thấy một hộp gỗ tử đàn khác chứa đầy khuyên tai xinh đẹp cũng thèm muốn.

Thế tử đưa tới nhiều nhất chính là khuyên tai, hơn nữa mỗi một món nàng đều thích.

A Hạo nhìn vài lần, liền đứng dậy nhìn ra ngoài, hỏi: "Kim Táo đâu?”

Họa Bình nhíu mày, nói: "Vừa rồi còn nhìn nó đi lòng vòng trong phòng, lúc này phỏng chừng đã ra ngoài rồi. Cô nương, nếu không để nô tỳ đi tìm.”

A Hạo thấy bên ngoài trời trong nắng ấm, cũng muốn đi ra ngoài một chút, liền nói: "Không cần, ta tự mình đi tìm là được." Nói xong, liền xách làn váy đi ra khỏi phòng.

Nàng ở trong thôn trang mấy ngày, trước mắt coi như là có chút quen thuộc, ra ngoài cũng không cần nha hoàn đi cùng.

Từ Chức Nguyệt Ổ đi ra, dọc theo con đường đá đi ra ngoài, hải đường chung quanh hoa nở vừa vặn. A Hạo xa xa nghe được tiếng táo vàng, vội ngước mắt nhìn lại, liền nhìn thấy nó đang vây quanh một cô nương, còn có chút thân mật cọ xát lưng giày của nàng.

A Hạo đến gần nhìn một chút.

Thấy cô nương kia mặc một bộ xuân sam màu đỏ anh đào, hạ thân mặc một cái váy hình mây màu trắng ngà, thắt lưng là đai lưng rộng, dáng người yểu điệu, dáng đi thướt tha, lại nhìn dung mạo cô nương này, lông mày thiêu thân diệu mục, phấn diện hoa đào, môi son da ngọc, có thể nói tuyệt sắc. Nhìn bộ dáng, đại khái cũng không lớn hơn nàng mấy tuổi. A Hạo biết, Hàn tiên sinh hiếm khi có khách, trước mắt nhìn dung mạo khí độ của vị cô nương này ước chừng là danh môn quý nữ nhà ai ở Yến Thành, lại không biết họ tên gì.

Bất quá một người một mèo này chơi đến quên cả trời đất, A Hạo cũng nhìn đến nhập thần.

Đợi A Hạo thấy thân hình cô nương nàng run lên, lắc lư như muốn té xỉu, lúc này trong lòng mới kinh hãi, lập tức chạy tới đỡ lấy người.

Đến gần một chút, càng thấy nữ tử sinh ra mỹ mạo.

Cô nương, nàng không sao chứ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử xinh đẹp có chút tái nhợt, thấy A Hạo đỡ lấy mình, lúc này mới nói một tiếng "Cảm ơn". A Hạo thấy sắc mặt nàng không tốt, có chút lo lắng, liền đỡ nàng qua một bên nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, cách đó không xa có hai đứa nhỏ mập mạp một đỏ một lam vội vàng chạy tới, vội vàng gọi nữ tử xinh đẹp này một tiếng mẫu thân. Tiểu nam hài mặc lam y này, A Hạo đã từng gặp, đúng là Thái tử điện hạ Phó Diệp của Đại Tề, mà vị tiểu cô nương mặc váy đỏ, búi tóc hoa này, tuổi còn nhỏ đã sinh ra một khuôn mặt xinh đẹp phấn điêu ngọc trác, cùng với vị nữ tử mỹ mạo đang nghỉ ngơi trước mắt này có bảy tám phần giống nhau.

A Hạo không ngốc, lúc này lập tức đoán ra vị nữ tử này là ai, vội vàng hành lễ nói: "Dân nữ bái kiến hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, công chúa điện hạ.

Đúng vậy, vị nữ tử mỹ mạo này chính là Thẩm Vũ Thẩm hoàng hậu của Đại Tề. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Vũ lúc này tái nhợt như tờ giấy, lại tự mình nâng A Hạo dậy, lại cười nói, "Không cần đa lễ, ngươi chính là A Hạo phải không?"

A Hạo gật đầu, " Là dân nữ.”

Thẩm Vũ cười cười, tỉ mỉ đánh giá gương mặt của vị tiểu cô nương này, sinh ra khiến người ta yêu thích như vậy, cũng khó trách nhị cữu cữu của nàng muốn nhận nàng làm con nuôi. Thẩm Vũ nói, "Chuyện hôm nay cảm ơn ngươi." Sau đó lại nhíu mày lẩm bẩm, "Ta ngày thường thân thể rất tốt, hôm nay cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nói ngất liền ngất.”

A Hạo cảm thấy Thẩm hoàng hậu thân thể quý giá, chuyện này không thể qua loa, nhân tiện nói: "Hoàng hậu nương nương vẫn là đi khám đại phu đi, dân nữ nhìn sắc mặt nương nương rất kém.”

Thẩm Vũ giật mình, đôi mắt hoa đào lộ ra vẻ mê mang, vươn ngón tay ngọc xanh mơn trớn khuôn mặt, sau đó trừng mắt nhìn hai đứa con của mình, "Thật không?”

Hai đứa trẻ nghe xong cũng đều gật đầu.

Phó Diệp nghiêm túc, nói: "Mẫu thân vẫn là nên đi xem đại phu đi.”

Thân là hoàng tỷ gương mặt non nớt của Tiêu Tiêu công chúa cũng lộ ra vẻ nghiêm túc vươn tay nhỏ bụ bẫm nắm lấy ống tay áo mẫu thân, thanh âm mềm mại nói: "Đúng nha, bằng không nếu như bị phụ thân biết, khẳng định lo lắng từ trên long ỷ nhảy dựng lên."

A Hạo bị tiểu tử này chọc cười, mím môi cong khóe miệng.

Nàng thấy Thẩm Vũ do dự, liền chủ động nâng nàng dậy, tóm lại là đi khám đại phu mới tốt.

Sau khi đại phu bắt mạch, mới biết vị Thẩm hoàng hậu đã có thai hơn một tháng.

A Hạo giật mình. May mà hôm nay nàng bắt gặp, nếu là té xỉu trên mặt đất, trước mắt cũng không biết sẽ thế nào. Nàng nhìn Thẩm Vũ trên giường sắc mặt dần dần hồng nhuận, lại nghe đại phu nói thai nhi không việc gì, chỉ cần kê mấy bộ thuốc an thai là được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Phó Diệp và Tiêu Tiêu vây quanh giường mẫu thân.

Tỷ đệ hai người được nuôi dưỡng vô cùng tốt, làn da phấn nộn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, mắt to như quả nho đen, đều là tướng mạo xinh đẹp bậc nhất. Phó Diệp tuổi còn nhỏ đã ít nói, nhưng từ sau khi thấy mẫu thân nhà mình thiếu chút nữa té xỉu, đôi mày nhỏ vẫn nhíu chặt, hiện giờ nghe đại phu nói không có việc gì, lúc này mới thoáng giãn ra. Về phần tiểu công chúa Tiêu Tiêu cũng là người thích nói chuyện, vừa nghe mẫu thân mang thai, lập tức mở to hai mắt, đắp chăn lên bụng tò mò sờ sờ bụng mẫu thân, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Mẫu thân, Tiêu Tiêu có phải lại sắp có một tiểu đệ đệ hay không.”

Thẩm Vũ nhìn thoáng qua nhi tử trầm mặc ít nói, nói với Tiêu Tiêu, "Làm sao ngươi biết là đệ đệ?" Muội muội không tốt sao? Nữ nhi này của nàng sinh ra quá nuông chiều, ngày thường chính là quỷ linh tinh, chỉ trách phụ thân và tổ mẫu nàng quá yêu thương nàng. Thẩm Vũ nghĩ, nếu lại sinh một nữ nhi ngoan ngoãn, cũng không tệ. Bất quá vừa nghĩ mình lại mang thai hài tử, trong mắt Thẩm Vũ cũng tràn đầy sung sướиɠ, nghĩ mấy tháng sau khi ngủ có thể yên tĩnh một chút, vẫn cảm thấy không tệ.

Nhưng......

Thẩm Vũ nhìn về phía A Hạo không nói lời nào, ánh mắt cong cong nói, "A Hạo cô nương, lần này thật sự là cảm ơn ngươi. Nếu không phải ngươi, nói không chừng đứa nhỏ này của ta sẽ không còn." Lúc nói lời này, Thẩm Vũ cũng vẫn còn sợ hãi. Ba tháng đầu mang thai là bất ổn nhất, nếu đứa bé ngã sấp xuống như vậy không còn, vị trong cung kia không biết đau lòng thế nào đây!

A Hạo đến gần một chút, nói: "Dân nữ cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Vẫn là chúc mừng nương nương." Nàng nhìn vị nữ tử tôn quý nhất Đại Tề này, thấy nàng nửa điểm ngạo mạn cũng không có. Hơn nữa Thẩm hoàng hậu rõ ràng đã là mẫu thân của hai hài tử, nhưng ngoại trừ hai đầu lông mày có chút quyến rũ, căn bản chính là một cô nương trẻ tuổi mỹ mạo.

Quả nhiên là Phúc Trạch thâm hậu. Trong lòng A Hạo không nhịn được thở dài. Đều nói vị Thẩm hoàng hậu này cả đời thuận buồm xuôi gió, khiến tất cả cô nương Đại Tề hâm mộ không thôi.

Thẩm Vũ nói một tiếng "Cám ơn".

Về phần Hàn Minh Uyên cũng bị dọa gần chết, cau mày nói: "Cũng thật là, đã bao nhiêu tuổi rồi, mang thai còn chạy loạn khắp nơi.”

Thẩm Vũ nghĩ thầm: Nàng nào biết mình mang thai đứa nhỏ. Mấy năm nay trong cung vị kia một mực quấn quít lấy nàng không cho nàng mang thai, nàng căn bản không nghĩ tới sẽ ở cái thời điểm mấu chốt này mang thai. Bất quá Thẩm Vũ thừa nhận mình lúc này quả thật sơ sẩy, giương mắt hướng về phía Hàn Minh Uyên nói, "Nhị cữu cữu, người không được đem chuyện hôm nay nói cho Phó Trạm." Cuối cùng lại nhéo nhéo mũi hai đứa con bên giường, "Hai con cũng vậy, đứng về phía mẫu thân, có biết không?”

Hai đứa nhỏ nghe xong lại một lần nữa đồng loạt gật đầu.

Lúc này Thẩm Vũ mới lộ ra nụ cười hài lòng.

Hàn Minh Uyên quả thực không có cách nào với đứa cháu gái này, thành thân vài năm, càng được Phó Trạm cưng chiều đến độ vô pháp vô thiên. Bất quá cái này cũng phải trách Phó Trạm, thương thê tử cũng không thể thương như này. Hàn Minh Uyên có chút đau đầu, cũng không nên ở lại đây lâu, chỉ để A Hạo ở lại trò chuyện với nàng, sau đó dặn dò vài câu rồi đi.

Mấy năm nay Thẩm Vũ càng cảm thấy Nhị cữu cữu càng lắm lời, nói với A Hạo, "Để ngươi chê cười rồi.”

A Hạo cũng kinh ngạc khi hai người này ở chung, quả thực giống như cha con. Hơn nữa Hàn tiên sinh căn bản cũng không có để ý thân phận của vị này, Hoàng hậu nương nương cũng không có Hạo ngạo. Thẩm Vũ thấy A Hạo đứng ở một bên, vội vàng kêu nàng ngồi xuống tú đôn bên giường mình, cùng nàng trò chuyện -- dù sao nàng bây giờ như vậy, phỏng chừng cũng không có cách nào đi ra ngoài đi dạo.

A Hạo thấy nàng đang đánh giá mình, trong lòng có chút ngượng ngùng, sau đó mới nghe nàng nói: "Nghe nhị cữu cữu nói, ngươi thích sư đệ kia của ta?"

Sư đệ, chính là chỉ thế tử gia Tiêu Hành.

A Hạo biết Thẩm hoàng hậu nhất định sẽ hỏi nàng chuyện của nàng cùng thế tử gia, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn, dù sao đều là nữ tử, cũng không có gì xấu hổ. Chỉ giương mắt nhìn Thẩm Vũ, gật gật đầu nói, "Vâng.”

Thẩm Vũ thấy tiểu cô nương thẹn thùng, chợt cảm thấy thú vị, liền nhớ tới lúc mình bằng tuổi này. Nàng đoán chừng tiểu cô nương này đại khái cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi. Lúc nàng mười ba tuổi, bị tên Phó Trạm kia theo dõi, làm sao có cơ hội tìm được người đàn ông mình thích? Nói như vậy, Thẩm Vũ cũng có chút hâm mộ, bất quá......

Nàng đưa tay vỗ vỗ bả vai A Hạo, thở dài nói: "Ủy khuất ngươi rồi.”

Ủy khuất?

A Hạo có chút sửng sốt, không dám tin nhìn Thẩm Vũ, sau đó mấp máy môi nói, "Hoàng hậu nương nương, không cảm thấy... dân nữ trèo cao sao?"

Thẩm Vũ cảm thấy tiểu cô nương này nói không đúng, cau mày nghiêm túc dạy dỗ, "Sư đệ của ta hiện tại hai mươi sáu tuổi, tuổi so với ngươi, ngươi chính là ủy khuất. Hơn nữa ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, tính tình cũng tốt, ngày sau thân phận này cũng không cần lo lắng, tìm một nam tử tốt hơn Tiêu Hành một trăm lần cũng không phải chuyện không có khả năng, đây càng là ủy khuất ngươi..." Thẩm Vũ càng nói càng cảm thấy có lý, thấp giọng nói. Ngươi nói cho ta biết, có phải sư đệ ta khi dễ ngươi hay không? Nếu hắn làm không đúng, ta nhất định sẽ thay ngươi làm chủ.

A Hạo có chút cảm động, nhưng cũng thành thật nói: "Không có. Thế tử gia...... hắn đối xử với ta rất tốt.”

Thẩm Vũ nhíu mày, có chút thất vọng. Thầm nghĩ: Xem ra Tiêu Hành này tính tình so với biểu ca nàng không giống nhau, không cần cường thủ hào đoạt chiếm tiện nghi, chẳng lẽ là dùng sắc đẹp mê hoặc tiểu cô nương này?

Nàng đã gặp sư đệ Tiêu Hành vài lần, bởi vì hắn là em họ của Phó Trạm, cho nên hôn sự của hắn nàng cũng có chút để ý. Tiêu Hành này dung mạo đích thực hơn người, nhưng tính tình khó chịu như vậy, nàng cực kỳ không thích. Nói thật, chất phác ít nói như vậy, nàng thà rằng ngả ngớn thích khi dễ người như Phó Trạm, nói thế nào cũng tốt hơn.

Mà trước mắt cô nương này......

Đáng tiếc. Thẩm Vũ thầm nghĩ trong lòng, sư đệ của hắn kiếp trước cũng không biết là tích phúc gì, một tiểu cô nương non nớt như vậy đối với hắn hết lòng như vậy

Thẩm Vũ lại nói, "Nam tử đối tốt với cô nương là điều nên làm. Ngày sau nếu hắn dám khi dễ ngươi, ngươi chỉ cần tìm ta. Ta ở trong cung cả ngày không có việc gì, chính là nhìn không vào mắt nam tử đối xử không tốt với nữ tử.”

A Hạo bị sự trượng nghĩa của Thẩm Vũ chọc cười, cười khanh khách gật đầu, "Vâng, dân nữ đã nhớ.”

Mà bên này, Tiêu Hành hiếm khi vào cung gặp Cảnh Hòa Đế Phó Trạm.

Phó Trạm đăng cơ mấy năm, cả ngày bận rộn quốc gia đại sự, vài năm qua, trên mặt cũng có thêm vài phần uy nghiêm. Bất quá...... Ở trước mặt thê tử của mình lại trước sau như một sai đâu đánh đó. Hắn vẫn cảm thấy Tiêu Hành này là một nhân tài, lại là một người đáng tin cậy, người như vậy nếu có thể làm cánh tay đắc lực của hắn, hẳn là không còn gì tốt hơn.

Nhưng người này thì hay rồi, học ai không học, lại học Hàn tiên sinh nhàn nhã.

Vì thế Phó Trạm âm thầm phê bình.

Hôm nay thấy hắn hiếm khi cung, nhất thời cũng nhịn không được làm giá của bậc đế vương, không nhanh không chậm nhìn tấu chương trong tay, giương mắt nói: "Biểu đệ hôm nay tới đây có chuyện gì?"

Nghe ngữ khí, Tiêu Hành liền biết lúc này có một trận ác liệt muốn đánh. Cảnh Hòa Đế lòng dạ sắt đá, cũng chỉ có ở trước mặt hoàng hậu mới có thể hóa cương thành nhu. Vì thế Tiêu Hành cũng hiểu, bằng không hôm nay hắn cũng sẽ không kéo mặt vào cung diện thánh.

Tiêu Hành thi lễ, gằn từng chữ: "Tử Hành hôm nay tới, là có một chuyện muốn cầu Hoàng Thượng.”

Thẳng thắn như vậy? Phó Trạm cũng ngẩn người, bất quá cũng nghĩ tới đại khái là chuyện gì, hắn ho nhẹ một tiếng, nhìn Tiêu Hành nói: "Ngươi nói nghe một chút.”

Tiêu Hành nói: "Tử Hành muốn thỉnh hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn.”

Cũng biết là mình nên thành thân cơ đấy? Phó Trạm nghĩ mấy năm nay hắn cùng mẫu thân thê tử vì hôn sự của vị biểu đệ này bận rộn nhiều lần như vậy, mỗi lần đều là ngay cả cô nương người ta cũng không chịu gặp mặt một lần. Hôm nay hắn (PT) cũng lười quan tâm hôn sự của hắn (TH), hắn thì tốt rồi, chính mình trông mong được ban hôn. Hắn từ trong miệng thê tử cũng nghe được một ít, cô nương kia chẳng qua chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, cũng khó lọt vào mắt hắn.

Trước mắt, ngược lại lạ thấy cảm động.

Tiêu Hành đem chuyện hắn muốn cưới A Hạo nói cho Phó Trạm.

Phó Trạm nghe xong buông tấu chương trong tay xuống, dừng một lát, muốn nói lại thôi, nhìn bộ dáng này của hắn, nhất thời trong lòng mới xả giận, nhưng vẫn cau mày hồi đáp: "... Chuyện này, trẫm không giúp được ngươi.”