Chương 47

Nói thật, nàng quả thật có chút nhớ anh.

A Hạo nhìn mặt mày tuấn lãng như tranh vẽ của hắn, chợt cong môi, sau đó nhào vào trong ngực hắn, thấp giọng nỉ non một câu: "Thế tử gia......" Ở thôn trang này, hạ nhân đều cung kính với nàng, Hàn tiên sinh cũng đối đãi nàng như nữ nhi ruột thịt. Nhưng lúc nàng yên tĩnh lại, liền nhịn không được nhớ tới hắn. Nghĩ xem lúc này hắn đang làm gì, trong lòng có phải cũng nhớ tới mình hay không? Quốc Công Gia có nguôi giận hay không, có thể lại ra tay đả thương hắn hay không?

Nàng lo lắng cho hắn, nhớ thương hắn, nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ nhớ một người như vậy.

Tiêu Hành có chút kinh ngạc, hiếm khi thấy nàng chủ động như thế. Lúc trước hắn còn nghĩ trong lòng nàng có nhớ mình hay không, trước mắt hắn căn bản cũng không cần hỏi. Hắn theo bản năng siết chặt hai tay, đem nàng ôm vào trong ngực, tiểu cô nương thân thể mềm mại thơm mát ôm lấy cực kỳ thoải mái. Hắn ngửi mùi hương trên người nàng, hơi híp mắt, sau đó mới nói: "Sao hình như gầy đi một chút rồi.”

Nam nhân nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt chỗ eo nàng, có chút ngứa ngáy.

A Hạo nhếch môi, thân thể giật giật, nhíu mày nói: "Có sao? Mấy ngày nay ăn ngon ngủ ngon, ta cảm thấy còn béo hơn một chút.”

Tiêu Hành buông lỏng tay, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đưa tay nhéo nhéo, cằm nhọn này đích xác mượt mà một chút, nhìn càng khiến người ta yêu thích. Tiêu Hành có chút hài lòng. Nghĩ đến nàng ở trong thôn trang sống không tệ. Hắn cúi người cọ cọ mặt nàng, cảm thấy nơi này cũng không dễ thân cận, liền lôi kéo nàng đi về phía chỗ ở của nàng , thuận đường cũng nhìn một cái.

A Hạo đi song song bên cạnh hắn, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến bên miệng lại không biết nói cái nào mới tốt. Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện hôm nay, liền nói: "Hôm nay ta nhìn thấy Hoàng hậu nương nương, còn có Thái tử điện hạ và Công chúa điện hạ.”

Tiêu Hành "Ừ" một tiếng, nói: "Hàn tiên sinh đã nói với ta. Hoàng hậu nương nương rất thích nàng.”

A Hạo có chút xấu hổ, luôn cảm thấy mình dính hào quang của Hàn tiên sinh. Khóe miệng nàng cong lên, ánh mắt sáng lấp lánh, xúc động nói: "Nhưng Hoàng hậu nương nương nhìn cũng thật trẻ, lúc mới gặp nàng, ta còn tưởng rằng so với ta không lớn hơn vài tuổi. Hơn nữa một chút Hạo ngạo cũng không có, vẫn lôi kéo ta nói chuyện.”

“Nàng thông minh động lòng người như vậy, Hoàng hậu nương nương đương nhiên sẽ thích nàng." Tiêu Hành nói.

Đây là đang khen nàng sao? A Hạo nhịn không được cười cười, cảm thấy có chút xấu hổ. Hai người sắp đi tới Chức Nguyệt Ổ, A Hạo mới nói: "Chức Nguyệt Ổ này ta ở rất thoải mái, bên người còn có hai nha hoàn để sai khiến.

Tiêu Hành nghe xong gật đầu, hỏi: "Lần trước nàng đáp ứng làm tẩm y cho ta, hiện tại đã làm xong chưa?”

A Hạo nói: "Đã sớm làm xong rồi." Bởi vì nàng ở trong thôn cả ngày không có việc gì, đương nhiên sẽ làm chuyện đã đáp ứng với hắn trước, đỡ phải đến lúc hắn đến thăm mình lại thất vọng mà về. Hiện tại nghe hắn hỏi tới, liền biết hắn để ý, nhất thời trong lòng cũng thêm vài phần vui mừng.

Nàng dẫn người đến bên ngoài Chức Nguyệt Ổ, nhưng nghĩ trong phòng này còn có hai nha hoàn, trong lòng có chút do dự, liền dừng bước.

Nàng biết cô nương gia chưa xuất các dẫn một nam tử đến chỗ ở của mình, cử chỉ như vậy rất không đúng chuẩn mực. Nhưng nàng cùng thế tử trước kia sớm chiều ở chung, bây giờ nàng được tự do, nhất thời còn chưa sửa lại được.

Tiêu Hành thấy nàng do dự, biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì.

Kỳ thật hôm nay nhìn nàng có thể vì mình suy nghĩ một chút, hắn cũng vui mừng. Hắn hi vọng nàng không cần bởi vì thân phận mà nhân nhượng chính mình, kiếp trước chính là bởi vì như thế, nàng mọi chuyện đều thuận theo ý hắn, tựa hồ không có vì bản thân mà suy nghĩ. Hôm nay hắn muốn cho nàng đổi thân phận, chính là vì như thế. Tiêu Hành nói: "Hạ nhân trong thôn này đều được tuyển chọn kỹ càng, không nhiều chuyện, cũng biết quan hệ giữa ta và nàng. Hiện tại nàng muốn kiêng dè ta thì đã muộn rồi.”

A Hạo lắc đầu, nói: "Không phải, ta không có kiêng dè Thế tử.”

“Vậy thì vào đi, ta cũng muốn ngồi xuống uống ngụm trà." Tiêu Hành nói.

Sau đó, A Hạo cũng không do dự nữa, dẫn Tiêu Hành vào Chức Nguyệt Ổ. Họa Mi và Họa Bình bên trong đều có mắt nhìn, lập tức chuẩn bị xong nước trà và điểm tâm, nhìn Tiêu Hành tới, sau khi hành lễ liền bắt đầu bưng trà đưa nước, cuối cùng thức thời lui ra, còn thuận đường ôm lấy Kim Táo rời đi.

Chỗ ở này tinh xảo thoải mái, nhìn biết là tốn không ít công phu. Tiêu Hành thấy nàng đứng trước mặt, liền kéo tay nàng ngồi xuống. Tiêu Hành trêu ghẹo nói: "Nàng ở trước mặt ta lúc nào trở nên câu nệ như vậy?”

Nàng trước giờ đều như thế có được hay không? A Hạo bĩu môi không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn hắn một cái.

Tiêu Hành hỏi: "Tẩm y của ta đâu?”

A Hạo nói: "Ở bên trong, ta đi lấy." Dứt lời, liền đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Nàng mở tủ gỗ hoa lê bên giường, đem tẩm y lụa trắng xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Nào biết nàng đưa tay đóng ngăn tủ lại, quay người lại liền đυ.ng vào l*иg ngực người vừa tới.

Cứng rắn, rắn chắc.

A Hạo không ngờ Tiêu Hành sẽ đi theo vào, còn im lặng đứng sau lưng nàng, đυ.ng làm chóp mũi nàng đau nhức. Tiêu Hành cũng bị dọa, hắn chỉ muốn trêu chọc nàng, không ngờ sẽ làm nàng bị thương. Lực va chạm này nặng bao nhiêu, hắn không thể rõ ràng hơn. Tiêu Hành cúi người xuống, nhìn hốc mắt đỏ bừng của nàng, bên trong nước mắt lưng tròng đảo quanh, nhưng không có rơi xuống, lại nhìn chóp mũi này, cũng có chút phiếm hồng.

Tiêu Hành thay nàng xoa xoa, giọng nói trầm ấm hỏi: "Mau cho ta xem?”

A Hạo có chút tủi thân, nhưng cũng tự trách mình quá nóng nảy, cúi đầu không nói gì.

Tiêu Hành lại gần hôn một cái, sau đó cầm lấy tẩm y trong tay nàng, nói: "Hiện tại ta liền thử xem, nếu không vừa người nàng còn có thể sửa lại.”

A Hạo đối với mình rất có lòng tin, ngửa đầu nói: "Tẩm y này cùng tẩm y trong phòng Thế tử có kích thước giống nhau, Thế tử chắc chắn mặc vừa. Hơn nữa...... Hơn nữa Thế tử ở chỗ này thử, không tiện lắm?" Nói đến sau đó, giọng điệu của A Hạo nhỏ đi vài phần. Khi nàng là nha hoàn của hắn, cho dù thế tử gia toàn thân cởi sạch, nàng cũng phải tiến lên hầu hạ, nhưng lúc này nàng là con gái nhà lành, sao có thể để cho một nam tử ở trong phòng ngủ của nàng cởi xiêm y thử tẩm y?

Tiêu Hành ngược lại mở rộng tay, hứng thú nhìn A Hạo.

A Hạo không có biện pháp, đành phải kiên trì bắt đầu thay hắn cởi đai lưng cởϊ áσ choàng, đợi xiêm y trên người cởi không còn nhiều lắm, nàng mới nhịn không được đánh giá thân thể Thế tử một chút.

Thế tử gia mặt mày trong trẻo, lúc mới hồi phủ còn có chút đen, hiện tại đã trắng trở lại. Thân thể cường tráng rắn chắc, không giống thư sinh văn nhược lúc mặc xiêm y, vừa nhìn đã biết là mạnh mẽ có lực. A Hạo đỏ mặt, nhìn l*иg ngực nam nhân, vừa thấy hai hạt đậu đỏ nhô lên, bên tai càng nóng hơn.

Thế tử gia bộ dáng tuấn lãng, thân thể cũng đẹp mắt, bất quá nàng thích nhất vẫn là tay của Thế tử.

A Hạo thầm nghĩ mình không xấu hổ, vội vàng thay hắn mặc áo ngủ vào, lần này ngược lại vẫn cúi đầu không dám nhìn, ngay cả tay đeo dây lưng áo ngủ cũng có chút run rẩy.

Nàng đang muốn thắt dây áo, hai tay lại bị nắm chặt.

A Hạo đỏ mặt ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt ôn nhu của nam nhân.

A Hạo giật mình, đang suy nghĩ nên nói cái gì mới tốt, sau đó mới nói: "Tẩm y này, Thế tử mặc có thấy thoải mái không?" Nàng sợ có vài mũi kim lộ ra, cọ thân thể không thoải mái, dù sao đây chính là tẩm y sát thân, hơn nữa Thế tử gia đối với phương diện này cũng rất kén chọn.

Tiêu Hành không lên tiếng, cúi đầu nhìn mặt cô gái nhỏ trước mặt, thấy đôi mắt hơi nước của nàng, hai má phấn nộn, sau đó liền dừng lại trên đôi môi đỏ tươi của nàng. Tiêu Hành hơi buông tay, cúi người ôm người vào trong ngực.

Nàng sinh ra nhỏ nhắn xinh xắn, cả người đều dán ở trên ngực của hắn.

Hắn đưa tay vuốt gáy nàng, bàn tay hơi dịch xuống một chút, lại dùng sức hôn lên. Cả người đều bị hắn ôm vào trong ngực, tất nhiên là để cho hắn muốn làm gì thì làm. Mấy ngày nay hắn nhớ nàng, buổi tối ngủ cũng không yên. Hắn ngậm cánh môi nàng vừa mυ"ŧ vừa gặm, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, một mặt thở hổn hển, một mặt nếm thử hương vị của nàng. Hắn hôn trong chốc lát, phát hiện người trong ngực thân thể tê dại, đứng cũng không vững, lúc này mới ôm người đến trên giường bên cạnh, cúi người tiếp tục hôn nàng.

Nàng nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, hai gò má phấn hồng, hàm răng trắng hơi hé mở, vẻ ngoài thanh tú quyến rũ như vậy càng khiến Tiêu Hành không muốn dừng lại.

Thấy nàng sắp chịu không nổi, Tiêu Hành lúc này mới không cam lòng rời khỏi, sau đó hôn lên mặt nàng. Nàng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cực kỳ giống một con cá mắc cạn. Tiêu Hành nhìn liền cảm thấy thú vị, ánh mắt thoáng dời xuống, liền rơi vào chỗ tròn trịa của cô.

Nàng tuổi tuy nhỏ, nhưng ngực nở eo thon, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp.

Cổ họng Tiêu Hành căng thẳng.

Hắn thầm nghĩ chính mình có chút gấp gáp, nhưng kiếp trước hắn cùng nàng từng có không biết bao nhiêu lần cá nước thân mật, hắn nếm qua tư vị kia, hôm nay cùng cô nương mình thích gần gũi, hắn là một nam nhân bình thường làm sao có thể không nghĩ chuyện kia? Lần trước một chén rượu Lộc Huyết đối với nàng mà nói là chỉ trừng phạt nho nhỏ, nhưng đối với hắn mà nói cũng thiếu chút nữa khiến hắn gục ngã.

Thấy hai mắt nàng nhắm chặt, hắn nhịn không được nhìn lên, lúc này mới thấy nàng kinh ngạc mở mắt, cắn môi nhanh chóng bảo vệ.

Tiêu Hành hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng thu tay về.

Lại nhìn mái tóc đen thả dưới người, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, chói mắt vô cùng. Hắn chỉ thuận thế nằm ở bên cạnh nàng, ôm thân thể của nàng hướng vào trong ngực của mình, giải thích nói: "Chờ thành thân, lại cho ta sờ, có được hay không?"

Bên tai A Hạo đỏ như máu, mơ hồ nói điều gì đó, không muốn cùng hắn thảo luận đề tài xấu hổ này, vùi đầu vào trong ngực hắn không lên tiếng.

Tiêu Hành bất đắc dĩ, chỉ vuốt mái tóc của nàng một chút.

Nhưng trước mắt, dây lưng áo ngủ của hắn không buộc, xiêm y mở rộng, gò má của nàng dán vào da thịt lộ ra trước ngực hắn, từng chút che chở nhiệt khí, giống như lông chim cọ trước ngực hắn.

Tiêu Hành bị cọ có chút chịu không nổi, lúc này mới nâng mặt nàng lên để nàng ngẩng đầu nhìn mình.

Tiêu Hành nói: "Tẩm y này mặc rất thoải mái......" Hắn tiến lên hôn chóp mũi nàng, tự hào thì thầm," A Hạo của ta thật hiền huệ.

A Hạo nghe xong trong lòng vui mừng, nhưng cũng hiểu hai người không thể tiếp tục như vậy.

Nàng muốn thoát khỏi vòng tay của hắn đứng dậy, nhưng cánh tay của nam nhân lại trói chặt, bộ dáng này... thật đúng là bá đạo.

A Hạo không có cách nào, vội nói: "Thế tử gia buông tay được không? Mau mặc xiêm y vào, ta gói lại bộ tẩm y này.”

Tiêu Hành đáp lại một tiếng, cũng không đùa nàng, quy củ buông lỏng tay, tùy ý nàng thay mình cởi tẩm y, đem y bào đặt ở một bên rồi mặc lại áo ngoài.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn buộc đai ngọc của hắn, xong lại thay hắn vuốt ve nếp uốn xiêm y, im lặng một chút cũng không lên tiếng.

Làm xong những việc này, A Hạo mới nhịn không được sờ sờ hai má mình, phát hiện hai má vẫn nóng bừng, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn Thế tử gia đang đi về phía cửa sổ. A Hạo thả lỏng một chút, nhưng lại nghĩ tới cái gì, nhất thời trong lòng "lộp bộp" một tiếng, nhanh chóng đi tới muốn chắn ở trước mặt hắn.

Đáng tiếc đã không còn kịp rồi.

Ánh mắt người đàn ông chăm chú nhìn bức tranh đặt trên bàn nhỏ, trong ánh mắt lộ ra vài phần vui mừng, sau đó mới nhíu mày nói: "Vẽ không tệ.”

Mặt A Hạo càng đỏ hơn.

Đó là bức tranh nàng vừa vẽ tối qua, người trong bức tranh chính là hắn. Trước mắt bị hắn nhìn thấy, nhất thời có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một chút vội vàng giải thích: "Tiên sinh hướng dẫn ta vẽ tranh, mấy ngày nay ta đang học vẽ chân dung.”

Ý này là... nàng bất quá là đang học vẽ người mà thôi, hắn đừng suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng những lời này rõ ràng chính là giấu đầu hở đuôi.

Tiêu Hành nhìn nàng một cái, cũng không vạch trần nàng.

A Hạo chột dạ rũ mắt, cúi đầu nhìn ngón tay mình.

Tiêu Hành qua đêm ở thôn trang cũng không tốt nên chỉ ở lại một canh giờ rồi đi. Trong lòng A Hạo có chút không nỡ, nhưng cũng nhớ tới sự dè dặt của một cô nương, cũng không đi ra ngoài tiễn hắn. Chỉ đợi Tiêu Hành đi rồi, nàng mới trở lại phòng mình, ngồi bên cửa sổ nhìn tranh vẽ.

A Hạo có chút không yên lòng, bên ngoài gọi nàng vài tiếng, nàng cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

Họa Bình thở hồng hộc chạy đến trước mặt A Hạo, nói: "Cô nương, bên ngoài có thánh chỉ, cô nương đi lĩnh chỉ đi.”

Lĩnh chỉ? A Hạo giật mình, nghĩ hôm nay vừa gặp Thẩm hoàng hậu, chẳng lẽ Thẩm hoàng hậu vì chuyện hôm nay mà ban thưởng cho nàng? Nàng đương nhiên không dám lề mề nữa, chỉ thoáng thu dọn một chút liền tới tiền sảnh tiếp chỉ.

Hàn Minh Uyên đã sớm ở trong đại sảnh, đang chờ A Hạo.

A Hạo nhanh chóng tiến lên, hành lễ với vị công công mặc lam bào kia, vội quỳ xuống tiếp chỉ với Hàn Minh Uyên.

Thánh chỉ này tổng cộng có hai đạo, đạo thứ nhất là sắc phong nàng làm Vinh An quận chúa, còn lại chính là một chuỗi ban thưởng dài, có lẽ là quá nhiều, A Hạo nhất thời cũng không nhớ được. Đạo thứ hai chính là ý chỉ tứ hôn, để cho nàng cùng thế tử Tĩnh quốc công phủ Tiêu Hành chọn ngày thành hôn.

Thánh chỉ này tới quá đột ngột, A Hạo có chút chưa tỉnh táo lại, liền nghe được vị công công diện mạo hiền lành trước mặt cung kính nói với nàng: "Song hỷ lâm môn, chúc mừng Vinh An quận chúa. Hoàng thượng ban thưởng châu báu tơ lụa, nô tài đã phái người đưa đến phủ quận chúa.

Phủ quận chúa?

A Hạo hoảng hốt nhớ rõ, trong đạo thánh chỉ thứ nhất này, đích thật là ban thưởng một tòa nhà, làm phủ quận chúa của nàng. A Hạo sững sờ tiếp nhận thánh chỉ, lúc này mới nhìn về phía Hàn Minh Uyên, mấp máy môi nói: "Hàn tiên sinh, cái này......”

Hàn Minh Uyên cười ôn hòa, nói: "Vinh An quận chúa, cũng không tệ.”

A Hạo có chút ngượng ngùng, thân phận này đến quá nhanh, trước đó vài ngày nàng chỉ là một tiểu nha hoàn của Tĩnh quốc công phủ, vừa mới được tự do chưa được mấy ngày, liền biến hóa nhanh chóng thành Vinh An quận chúa. Tuy trong lòng nàng vui mừng, nhưng điều khiến nàng vui vẻ nhất vẫn là đạo thánh chỉ thứ hai. Thế tử mới vừa đi, nếu là chậm một chút, có lẽ còn có thể cùng vị công công này gặp gỡ.

A Hạo thi lễ với vị công công tuyên chỉ này, nói: "Đa tạ công công.”

Công công kia nhìn A Hạo tuổi còn nhỏ non nớt, cũng giơ tay nhấc chân đoan trang khéo léo, thầm nghĩ: Vinh An quận chúa này thật sự là một diệu nhân, trong số quý nữ Yến thành này, chỉ sợ cũng không có mấy người so sánh được. Công công nói: "Quận chúa khách khí. Đại lễ như thế, nô tài không chịu nổi. Về phần phủ đệ của quận chúa, cách Minh Viễn sơn trang không xa, quận chúa hôm nay có thể vào ở, nô bộc đầy đủ, đều trung thành và tận tâm.”

Nàng mới chỉ ở Minh Viễn sơn trang ở một thời gian ngắn mà thôi, mới vừa cùng Hàn tiên sinh thân cận, tự nhiên không nỡ dọn ra ngoài. Hàn tiên sinh đối xử với nàng như con gái ruột, nàng những năm này không có cha mẹ quan tâm, hy vọng xa vời nhất chính là điều này, phủ quận chúa mặc dù tốt, nàng cũng không muốn dọn đi. A Hạo nói một tiếng cảm ơn, lại tiễn vị công công này rời đi, lúc này mới trở về đại sảnh.

A Hạo cầm hai đạo thánh chỉ trong tay, trong lòng có chút thấp thỏm.

Hàn Minh Uyên nói: "A Miên suy nghĩ cũng thật chu đáo, như vậy, thân phận của ngươi và Tử Hành cũng xứng đôi, cũng... không cần nhận ta làm nghĩa phụ nữa.”

A Hạo vội "Phịch" một tiếng quỳ xuống.

Hàn Minh Uyên sửng sốt, vội vàng khom lưng đỡ nàng dậy.

A Hạo cũng không đứng dậy. Nói với Hàn Minh Uyên: "Tiên sinh chiếu cố mấy ngày nay, trong lòng A Hạo cảm kích suốt đời khó quên. Lúc trước A Hạo ngưỡng mộ tiên sinh, cũng không dám trèo cao, nhưng A Hạo thích thế tử gia, chỉ có nhận tiên sinh làm phụ thân, mới đủ tư cách làm thê tử của hắn. A Hạo có lòng riêng, được tiên sinh ưu ái như thế, A Hạo lại càng không thể hồi báo. Hôm nay được phong quận chúa, cũng đều là dựa vào tiên sinh mà thôi......" Thẩm hoàng hậu sẽ thích nàng như vậy. Cũng là bởi vì Hàn tiên sinh muốn thu nàng làm nữ.

Hàn Minh Uyên lại nói: "Hài tử ngốc, ngươi khác dòng dõi Tử Hành, nhưng tính tình cùng tài năng của ngươi, mọi thứ không thua danh môn quý nữ......" Nói xong hắn liền đỡ người dậy, tiếp tục nói, "Cho dù không có ta, ngày sau ngươi cũng có thể ở cùng một chỗ với hắn." Tiêu Hành thích nàng như vậy, tự nhiên sẽ thay nàng nghĩ biện pháp, ngày sau gả đi, cũng sẽ che chở nàng chu toàn. Chỉ là bản thân nàng cần nhớ kỹ những chuyện này mà thôi.

A Hạo biết Hàn Minh Uyên đang an ủi nàng, nhưng cũng cong môi nói: "Nếu Hàn tiên sinh không chê, hôm nay A Hạo sẽ nhận ngươi làm phụ thân, ngày sau tận hiếu dưới gối ngươi, được không?" Nàng vốn cũng là người có cha mẹ, nhưng cha mẹ ruột đối xử với nàng lại không bằng vị trước mắt này, lòng người đều là thịt, Hàn tiên sinh đối xử với nàng tốt như vậy, nàng sao có thể không cảm động?

Hàn Minh Uyên nhất thời lộ vẻ kinh hỉ.

Lúc trước chính là bận tâm đến cảm thụ của nàng, cho nên hắn mới nghĩ qua một thời gian ngắn. Đứa nhỏ này cũng là cái đáng thương, tuổi còn nhỏ cha mẹ nhẫn tâm đem nàng bán, bây giờ lại còn muốn ở trên người của nàng kiếm chút tiền, nếu không phải nhớ tới hai người kia là cha mẹ ruột của nàng, trong lòng hắn cũng là căm giận bất bình nhìn không nổi. Nữ nhi nhu thuận hiểu chuyện như vậy, chính mình cho dù không có tiền đồ, cũng không thể đem nàng bán đổi bạc a.

Hàn Minh Uyên nói: "Vậy..." Ông nhất thời không biết nên nói cái gì, tuy rằng sáng sớm đã định thu nàng làm nghĩa nữ, nhưng hôm nay kinh hỉ bất ngờ ập đến khiến cho ông có chút không biết làm sao. Ở cái tuổi của ông sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, hôm nay lại không biết nói chuyện với một nữ oa nhi như thế nào.

A Hạo thông minh như vậy, lập tức đoán ra Hàn Minh Uyên đang nghĩ gì, lập tức quỳ xuống, dập đầu với Hàn Minh Uyên, sau đó gọi một tiếng: "A Hạo bái kiến phụ thân.”

Hàn Minh Uyên một đống tuổi như vậy cũng hiếm khi thấy vui sướиɠ như lúc này. Tuy rằng ông và Thẩm Vũ ở chung giống như cha con, nhưng chung quy không bằng câu "phụ thân" này. Hôm nay nghe ở trong tai, nhịn không được ướt hốc mắt, từ nay về sau, hắn Hàn Minh Uyên cũng là phụ thân có khuê nữ, rốt cuộc không cần hâm mộ người khác.

Hàn Minh Uyên lập tức đau lòng nâng người dậy, liên tục gọi: "Con ngoan, con ngoan…”

Lúc thánh chỉ này tới phủ Tĩnh quốc công, Tiêu Hành vừa vặn không có ở đây. Đợi Tiêu Hành trở lại, công công tuyên chỉ đã được gần nửa canh giờ.

Lão thái thái vừa thấy Tiêu Hành trở lại, vội vàng bảo hắn tới tiếp chỉ.

Tiêu Hành nhìn thoáng qua thánh chỉ công công cầm trong tay, nhất thời liền hiểu, thầm nghĩ: Hoàng thượng này thật đúng là một thê nô. Sắc mặt hắn nhu hòa, hơi có chút mừng rỡ, sau đó mới tiếp chỉ.

Đợi công công tuyên xong ý chỉ, một đại gia đình Tĩnh quốc công phủ quỳ trong sảnh, đều có chút kinh ngạc. Nhất thời bởi vì tứ hôn tới đột ngột như vậy, hai là không biết trên thánh chỉ này viết Vinh An quận chúa là người phương nào? Tĩnh quốc công phủ ở Yến thành coi như là cực kỳ có danh vọng, hoàng thất quý tộc này cũng giao tiếp qua không ít, nhưng chưa bao giờ nghe nói qua vị Vinh An quận chúa này.

Về phần Lan thị, thì là mặt mày rũ xuống, trong lòng có tính toán.

Lão thái thái hỏi: "Không biết công công, vị Vinh An quận chúa này là......”

Công công kia vẻ mặt cung kính, đối với lão thái thái hành lễ, nói: "Chúc mừng Tiêu thế tử, vị Vinh An quận chúa này chính là hồng nhân bên người Hoàng hậu nương nương, hiện giờ vừa mười bốn, chính là tuổi kết hôn. Hoàng hậu nương nương đối với hôn sự của Vinh An quận chúa cực kỳ để ý, lúc này mới tự mình thay quận chúa chọn giai tế.

Nghe như vậy, trong lòng lão thái thái cũng vui vẻ.

Đại Tề này ai không biết Cảnh Hòa Đế nghe Thẩm hoàng hậu nói nhất, Vinh An quận chúa là người bên cạnh Thẩm hoàng hậu, địa vị kia tự nhiên là không cần phải nói. Lại nghe công công nói mới chỉ mười bốn, nghĩ chắc chỉ được nuôi ở khuê phòng nên mới không ai biết được. Hơn nữa có mối quan hệ của Lan thị, hôn sự của cháu trai bà, Hoàng Thượng tự nhiên cũng sẽ không quá tùy ý. Nghĩ như vậy, trên mặt lão thái thái liền hiện lên ý cười.

Tiêu Hành tiếp chỉ, lại khách khí tiễn công công đi.

Lão thái thái lúc này mới lôi kéo tôn nhi nói: "Hành nhi, ngươi cũng nghe được, hoàng thượng coi trọng hôn sự của ngươi như vậy, phủ Tĩnh quốc công chúng ta cũng không thể qua loa. Hoàng thượng mặc dù chưa định ngày, nhưng tuổi của ngươi cũng không nhỏ, quận chúa người ta cũng không thể kéo dài." Lão thái thái biết tiểu nha hoàn kia rời phủ, chỉ nói là Lan thị đuổi đi, hiện giờ thánh chỉ tứ hôn này được ban ra, bà sợ tôn nhi không đáp ứng, làm ra chuyện xúc động gì. Dù sao kháng chỉ, Tĩnh quốc công phủ bọn họ không thể gánh vác nổi.

Tiêu Hành thầm nghĩ Hoàng hậu nương nương suy nghĩ thật chu toàn, còn sợ ngày sau A Hạo vào phủ mọi người sẽ làm khó nàng, cố ý cho nàng một cái thân phận quận chúa. Bởi vậy, ngày sau cả phủ trên dưới chỉ sợ sẽ đối với nàng giống như mẫu thân hắn, giống như cung Bồ Tát đem người cung lên.

Tiêu Hành nghe lão thái thái nói, lại nghĩ khác, bộ dáng này rơi vào trong mắt lão thái thái, càng lo lắng không thôi.

Tĩnh quốc công Tiêu Yến Thái thì ở bên cạnh ho khan một tiếng.

Tiêu Hành lúc này mới lấy lại tinh thần, nói với lão thái thái: "Tôn nhi ngày sau nhất định sẽ đối xử tốt với quận chúa.”

Lão thái thái nghe xong, nhất thời vui mừng không thôi, một tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.

Lục thị bên cạnh Tiêu Yến Thái đột nhiên nhìn Tiêu Hành một cái, lông mày hơi nhíu lại.

Sau khi mọi người rời đi, Tiêu Ngọc Đề lại cau mày đuổi theo ca ca nhà mình. Tiêu Hành lập tức dừng bước, liền hỏi có chuyện gì. Tiêu Ngọc Đề căm giận bất bình hướng về phía ca ca nhà mình nói: "Ca ca, A Hạo tỷ tỷ mới rời đi không quá mười ngày, huynh chẳng lẽ đã quên nàng sao?"

Chuyện của A Hạo, Tiêu Hành chưa từng nhắc tới với bất cứ ai, trước mắt Tiêu Ngọc Đề tự nhiên cũng sẽ không nghĩ tới, A Hạo sẽ nhanh chóng biến thành quận chúa.

Khóe miệng Tiêu Hành nhếch lên, nói: "Muội cho rằng... Vinh An quận chúa là người phương nào?”

Hả? Tiêu Ngọc Đề sửng sốt một lát, nhất thời nhớ tới ngày đó mẫu thân nói với nàng, ca ca vì thân phận A Hạo tỷ tỷ, cố ý thuyết phục Hàn tiên sinh thu A Hạo tỷ tỷ làm nghĩa nữ.

Thẩm hoàng hậu là cháu gái ruột của Hàn tiên sinh, mà công công vừa rồi còn nói, Thẩm hoàng hậu thậm chí coi trọng hôn sự của vị Vinh An quận chúa này, cho nên...

Tiêu Ngọc Đề nhất thời mừng rỡ không thôi, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy ca ca nhà mình đã không thấy bóng dáng.

Tiêu Ngọc Đề ảo não "Hừ" một tiếng, thầm nghĩ: Thật sự là có vợ quên muội muội. Bất quá ngay sau đó, chính là si ngốc cười ra tiếng. Thật tốt, ca ca có thể cùng A Hạo tỷ tỷ thành thân, thật sự là chuyện tốt.

Tiêu Hành cũng là trong lòng vui mừng, hôm nay vừa được tiểu cô nương tự tay làm tẩm y cho hắn, lại cùng nàng thân mật một phen, hôm nay tứ hôn thánh chỉ cũng hạ xuống...

Ý chỉ này chắc cũng đã đến thôn trang rồi.

Tiêu Hành mặt mày nhu hòa, nghĩ đến vẻ mặt thẹn thùng nhưng vui sướиɠ của tiểu cô nương, nhất thời lòng mềm nhũn thành một vũng nước. Tổ mẫu muốn hắn sớm thành thân, hắn làm sao lại không muốn? Kiếp trước đạt được quá dễ dàng, hắn lại một mực không bỏ xuống được kiêu ngạo, mới có thể gây thành bi kịch như vậy. Nghĩ tới chuyện này, trái tim Tiêu Hành liền thắt lại. Hắn nên cảm thấy may mắn, nàng cái gì cũng không biết, giống như lúc trước ngây thơ như vậy, đem tình cảm của mình từng chút từng chút cho hắn, toàn tâm toàn ý.

Tiêu Hành đang nghĩ ngợi, Trúc Sênh lại đi vào, nói với Tiêu Hành: "Thế tử gia, bên ngoài có một nam tử nói là tìm A Hạo cô nương.”

Nam tử? Tiêu Hành nhíu mày, biết A Hạo căn bản không quen nam tử nào, liền hỏi: "Nam tử kia trông như thế nào?”

Trúc Sênh nói: "Nhìn bộ dáng thư sinh nhã nhặn, bên cạnh còn có một tiểu nam đồng tám chín tuổi.”

Tiêu Hành lập tức nghĩ tới người đó là ai, suy nghĩ một lát nói với Trúc Sênh: "Để bọn họ vào đi.”

Trúc Sênh được phân phó, lập tức đi ra ngoài gọi người.

Tiêu Hành cau mày, nghĩ nếu hôm nay chỉ có một mình hắn, hắn sẽ không gặp. Nhưng hắn cũng mang A Vũ tới, có lẽ là có chuyện quan trọng. Hắn không muốn tại thời điểm mấu chốt này lại gây ra chuyện gì, lại biết nàng là mềm lòng, vạn nhất trong nhà xảy ra chuyện gì, ngày sau nói không chừng sẽ oán hắn.

Trúc Sênh dẫn người đi vào.

Tiêu Hành ngước mắt lên nhìn, đúng là Kỳ Tuyển mặc trường bào cổ tròn màu xanh nhạt cùng A Vũ quy củ cử chỉ câu nệ. A Vũ đảo mắt, có chút bất an, đến khi nhìn thấy mặt Tiêu Hành, mới vui mừng gọi một tiếng: "Tiêu đại ca.”

Tiêu Hành hướng về phía A Vũ cười cười, lại vẫy tay bảo y tới.

Kỳ Tuyển không buông tay, chỉ nói với Tiêu Hành: "A Hạo đâu? Ta có chuyện quan trọng, muốn gặp muội ấy một lần.”

Tiêu Hành nhíu mày, âm sắc thản nhiên nói: "Nàng đã không còn ở trong phủ.”

Không có ở đây? A Hạo đã ký khế ước bán thân, hơn nữa hắn cũng biết Tiêu Hành có ý với A Hạo, sao có thể không ở trong phủ? Kỳ Tuyển cho rằng Tiêu Hành cố ý không cho hắn gặp A Hạo, lúc này mới nói rõ ý đồ đến đây với Tiêu Hành: "Lục bá phụ bệnh nặng nhiều ngày, đại phu nói chỉ sợ......" Hắn không nói tiếp, nhưng ý tứ lời này không cần nói cũng biết.

Nói xong, Kỳ Tuyển lại hướng về phía Tiêu Hành thi lễ, nói: "Kính xin Tiêu thế tử đồng ý - để cho ta mang A Hạo về gặp Lục bá phụ.”