Chương 49

A Hạo thấy Tiêu Hành, tất nhiên là yêu thích không thôi.

Khi nhìn thấy phía sau hắn là A Vũ cùng Kỳ Tuyển lại càng kinh ngạc nói không nên lời. Nàng nói với Hàn tiên sinh vài câu liền nhấc váy chạy chậm đến. Lúc này nàng không lập tức nói chuyện cùng Tiêu Hành mà là mừng rỡ kêu một tiếng "A Vũ" .

A Vũ thế mà lại đến. A Hạo cực kỳ nhớ đệ đệ này, không nghĩ tới hắn thế mà lại đến đây tìm mình.

A Vũ ngước mắt nhìn đại tỷ nhà mình, thấy đại tỷ phảng phất so với lần trước khi về nhà thay đổi không ít. Mặt mũi này, gò má cũng thêm một chút thịt, vô cùng hồng nhuận. A Vũ rất nhớ trưởng tỷ, trước mắt thấy cũng lập tức đỏ cả vành mắt, nhưng vẫn để ý nhất là chuyện của cha, bận bịu nói với A Hạo: "Đại tỷ, cha ... bị bệnh đã rất lâu rồi."

Cha bệnh rồi?

A Hạo nghe vậy liền nhìn Kỳ Tuyển.

Kỳ Tuyển đối mặt với A Hạo chợt khẽ giật mình, sau đó mới vô thức nói: "Lúc trước Lục bá phụ bị bệnh, vốn nghĩ bệnh một thời gian sẽ hết, không ngờ bệnh càng ngày càng nặng. A Hạo, hôm nay ta cùng A Vũ tới tìm ngươi chính là muốn ngươi đi gặp gặp cha ngươi. Nếu là lại không đi, chỉ sợ... chỉ sợ về sau liền không có cơ hội."

A Hạo trong lòng "Lộp bộp" một chút, chợt đổi sắc mặt.

Nàng cau mày, khuôn mặt nhỏ hơi có vẻ tái nhợt. Nàng trước đó từng oán hận cha, nhưng cũng biết hắn dù sao cũng là cha ruột của mình. Vả lại, những năm gần đây cha mặc dù yêu rượu như mạng, nhưng thân thể lại rất cường tráng. Nàng chưa hề nghĩ tới cha thế mà lại bệnh nặng như vậy —— nếu không, Kỳ Tuyển cũng sẽ không đến tìm nàng.

A Hạo có chút nóng nảy.

Hàn Minh Uyên cũng đi tới, nghe Kỳ Tuyển nói liền biết A Hạo cuối cùng là không yên lòng. Lại nói, nếu thật như nam tử này nói, nếu không đi gặp thì sợ rằng sẽ hối hận cả đời.

A Hạo hoảng hốt một trận, lúc này mới giới thiệu Kỳ Tuyển một lượt: "Kỳ đại ca, đây là nghĩa phụ của ta, Hàn tiên sinh." Lại nói với Hàn Minh Uyên, "Cha, đây là vị hôn phu của muội muội con, Kỳ Tuyển. Đây là... là đệ đệ của con, A Vũ."

Hàn Minh Uyên nhìn thoáng qua trước mặt dung mạo tuấn tú của nam tử, sau đó tinh tế dò xét A Vũ. Tỷ đệ hai người bộ dáng ngày thường dường như không giống lắm, chẳng qua nam hài này ngày thường có chút nhỏ gầy, dáng dấp mười phần không sai, xem chừng cũng là hài tử nhu thuận. Hàn Minh Uyên biết tình trạng trong nhà của A Hạo nên đối với tiểu nam hài cũng nhiều hơn mấy phần hảo cảm.

Biết vị này chính là Hàn Minh Uyên Hàn tiên sinh, lại nghe A Hạo nhận hắn làm nghĩa phụ, Kỳ Tuyển có chút giật mình. Nhưng hắn vẫn cực nhanh tỉnh táo lại, thi lễ với Hàn tiên sinh một cái, nói : "Còn mong tiên sinh để A Hạo theo ta trở về một chuyến."

Cái này có trở về hay không, tất nhiên là A Hạo nói mới tính.

Hàn Minh Uyên nghiêng đầu nhìn A Hạo.

Thời điểm A Hạo vừa nghe được tin tức này liền đã có dự định. Bây giờ cũng không do dự, chỉ nhìn thoáng qua Hàn Minh Uyên, lại nhìn một chút Tiêu Hành, nói: "Cha, Thế Tử gia, ta muốn trở về một chuyến."

Tiêu Hành biết tính toán của nàng, tự nhiên cũng không phải là ngoài ý muốn. Hắn khẽ vuốt cằm, sau đó nói với Hàn Minh Uyên: "Tiên sinh, liền để học trò trở về cùng A Hạo một chuyến đi."

Bây giờ thân phận của A Hạo không tầm thường, mà Tiêu Hành là vị hôn phu của nàng, đi cùng hắn cũng là hợp tình hợp lý. Hàn Minh Uyên biết chuyện này không thể chậm trễ, tất nhiên là lập tức lên đường mới tốt. Ông dặn dò A Hạo vài câu, lại nói: "Trong kho có chút nhân sâm linh chi giúp bồi bổ thân thể, đều là từ trong cung mang đến, ta để đó cũng vô dụng, con cũng mang chút đi."

A Hạo cũng không cự tuyệt ý tốt của Hàn Minh Uyên, chỉ gật đầu đáp ứng.

Bốn người lên xe ngựa, bởi vì hôm nay tình huống đặc thù cho nên trong xe ngựa cũng yên lặng, gần như không một người nói chuyện. Trong lòng A Hạo nóng như lửa đốt, hơi có chút đứng ngồi không yên.

Tiêu Hành ngồi bên cạnh nàng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng đặt ở trên đùi của mình, nhẹ nhàng xoa nắn mấy cái trấn an, nói: "Nàng yên tâm, cha nàng nhất định sẽ không có chuyện gì."

A Hạo không rút tay trở về, chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Hành, sau đó cong môi nhẹ gật đầu. Tay hắn nắm lấy tay nàng, nàng mới thoáng an tâm một chút. Đúng vậy, cha nàng chẳng qua mới ngoài ba mươi, thật sự vẫn đang ở tuổi tráng niên, làm sao lại xảy ra chuyện? Nàng hơi cúi đầu, nghĩ đến khi còn bé ở cùng cha, nhất thời hốc mắt hơi có chút chua xót. Nàng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, lúc không chịu nổi trong lòng sẽ sinh ra oán hận, nàng liền sẽ nhớ tới khi còn bé, dường như thế này mới có thể thuyết phục bản thân: Cha thật ra là thương nàng, hắn chỉ là không có cách nào mà thôi.

Nhưng A Hạo biết dạng này là lừa mình dối người. Cha nàng mặc dù để ý nàng, nhưng thật ra không xứng được gọi là cha, cũng không đáng làm phu quân.

Về phần mẫu thân...

Thời điểm nàng oán mẫu thân cũng sẽ nghĩ đến: Gả cho một phu quân giống như cha, trong nhà tất cả mọi chuyện đều từ một mình nàng gánh vác, kỳ thật cũng có chỗ khó xử của mình. Nàng là một mẫu thân tốt, chỉ là không thương nữ nhi là nàng mà thôi. Bây giờ nàng lại có thêm một người cha, lại một lần nữa được nếm thử cảm giác được người khác thương yêu. Ở trong một điền trang lớn như vậy cùng cha dùng cơm, còn ra ngoài tản bộ tiêu thực, lúc thì câu cá, lúc thì trò chuyện...

Qua hai canh giờ, xe ngựa mới đến thôn Hoàn Nam.

Xe ngựa dừng trước cửa Lục gia. A Hạo có chút gấp, xách theo váy liền nhảy xuống. Phía sau Tiêu Hành hốt hoảng, thật muốn ôm nàng vào trong ngực hung hăng quở mắng một trận, nhưng hôm nay trong tình huống này, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Tiêu Hành nhìn nàng không có chuyện gì lúc này mới thở dài một hơi.

A Hạo vào nhà, thấy muội muội đang phải khổ sở sắc thuốc. Tiểu cô nương tựa như chưa làm loại chuyện này, không cẩn thận liền bị bỏng một chút liền cau mày ngậm đầu ngón tay vào trong miệng. Nàng nghe động tĩnh bên ngoài mới vô ý thức giương mắt, nhìn thấy tỷ tỷ đi tới lập tức vừa mừng vừa sợ, nhịn không được hốc mắt liền đỏ, vội vàng chạy tới kêu một tiếng: "Tỷ..."

A Hạo nhìn muội muội giống như gầy hốc hác đi, nổi lên đôi mắt càng to tròn, liền hỏi: "Cha thế nào rồi?"

Thanh Thanh vội trả lời: "Đại phu nói tình huống không được tốt." Về sau lại cẩn thận dò tỷ tỷ đang đứng trước mặt mình, thấy nàng mặc trên người đều là trang phục tinh xảo xinh đẹp, nghiễm nhiên một cô nương của một gia đình lớn. Nàng biết tỷ tỷ sống tốt, cảm thấy cũng yên tâm, lại vẫn là không nhịn được nổi lên một chút ghen tỵ. Nàng đưa A Hạo vào phòng, vừa đi vừa nói với người ở bên trong, "Nương, tỷ tỷ trở về."

"A Hạo." Bên trong Tiết thị vừa nghe thấy liền lập tức đi ra. Nàng thấy nữ nhi, bước lên phía trước cầm hai tay của nàng, đôi mắt đỏ lên kích động nói, "Con đã trở về, mau đi xem cha con một chút cha, cha con những ngày này vẫn nghĩ đến con đấy."

“Vâng, nữ nhi biết rồi." A Hạo nghe xong vội vã đi vào.

Nhà nàng phòng nhỏ, vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy nam tử đang nằm trên giường.

A Hạo thấy cha đang nằm trên giường, thời tiết ấm áp như vậy nhưng vẫn phải đắp kín chăn. Trong phòng hương vị có chút khó ngửi, là một mùi thuốc nồng nặc, vừa ngửi liền biết là bệnh đã lâu. A Hạo đi tới, ngồi xuống bên cạnh giường. Cha nàng hai mắt mở to, con ngươi hơi vẩn đυ.c. Mặt mũi này nhìn càng là gầy hốc hác đi, sắc mặt cũng vàng như nến.

"A Hạo..." Lục Viễn Nhữ thấy trưởng nữ trở về, trong mắt lập tức lộ ra mấy phần ôn hòa. Giọng hắn khàn khàn, chậm rãi vươn tay, run run rẩy rẩy. A Hạo lúc này mới phát hiện tay cha gầy đến mức gần như da bọc xương.

Nàng không ngờ sẽ là bộ dáng này, vội vươn tay nắm chặt, giọng nói run run, "Cha, nữ nhi ở đây."

Lục Viễn Nhữ trông thấy nữ nhi vui vẻ, vốn là đôi mắt vô thần cũng có chút ánh sáng, nhưng sau một khắc lại thở dài một hơi, nói: "Cha đợi con như vậy, con trở về làm cái gì? Là Kỳ Tuyển kia đi tìm con có đúng hay không?"

Cái bộ dáng này xem xét liền biết là đã trì hoãn thật lâu. A Hạo biết nếu không phải cha có thái độ cứng rắn, có thể Kỳ Tuyển rất sớm trước đó đã đến Tĩnh Quốc Công Phủ tìm nàng. A Hạo hít mũi một cái, không biết được mình đã rơi nước mắt khi nào, nàng nói: "Kỳ đại ca cũng là có ý tốt, nếu không phải Kỳ đại ca, nữ nhi cũng không biết được cha bệnh nặng nghiêm trọng như vậy." Nói đến bệnh, A Hạo liền xoay người hỏi Tiết thị, "Cha, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Lần trước con rời đi vẫn còn rất tốt."

Tiết thị cũng gầy hốc hác đi, nói: "Vốn dĩ chỉ là phong hàn nho nhỏ, nhưng cha con một mực không nói. Về sau càng phát hiện ra đã nghiêm trọng, ta khuyên hắn đi xem đại phu, nhưng cha con còn không chịu... Con cũng hiểu được A Vũ muốn đi học không thể thiếu lễ cho tiên sinh. Mà lại sang năm Thanh Thanh xuất giá cũng phải chuẩn bị đồ cưới, cho nên... cho nên ta cũng liền tùy hắn. Cha con thân thể xưa nay vốn tốt, ta nghĩ mỗi ngày dưỡng chú ý chút sẽ từ từ khỏe lại, lại không nghĩ rằng... Không nghĩ tới sẽ biến thành cái bộ dáng này. Kia đại phu cũng thật là, bốc thuốc đều vô dụng, còn nói không kịp rồi... Đây là đại phu gì không biết!"

A Hạo không ngờ là bởi vì cái này, vội nói: "Vậy nương vì sao không tìm người nói cho con? Viết phong thư cũng được."

Cái này Tiết thị tại sao không nghĩ tới? Ban đầu, nàng liền nghĩ nói cho trưởng nữ biết. Trưởng nữ này bên cạnh Tiêu Thế Tử, về sau áo cơm không lo, nói cho nàng một tiếng để nàng gửi ít bạc tới, chuyện này cũng sẽ không đến mức như hiện tại. Nhưng hết lần này tới lần khác phu quân của nàng tính tình bướng bỉnh, nói trưởng nữ ở Tĩnh Quốc Công Phủ không cho phép lại đi quấy rầy nàng, nếu không thì không xong với hắn.

Tiết thị tức thì tức nhưng cũng sợ khiến phu quân tức giận, lúc này mới chịu đựng.

A Hạo cũng nghĩ đến nguyên nhân này, mà lại giờ phút này chuyện quan trọng nhất không phải là chuyện này, chỉ hỏi Tiết thị: "Vậy đại phu nói thế nào? Cha thật..."

Vừa nhắc tới cái này, Tiết thị càng giận đỏ mắt, "Đại phu kia thu bạc bốc thuốc, ta cùng muội muội con mỗi ngày đều sắc thuốc, nhưng cha ngươi uống cũng không có tác dụng. Ngày hôm trước nói đã bệnh đã ăn vào nội tạng, uống thuốc cũng không có tác dụng."

A Hạo cũng gấp, nói: "Vậy đại phu khác đâu? Vì sao không mời đại phu tốt một chút?"

Tiết thị nói: "Đều khám qua mấy lần, đều là nói như vậy, mà lại cha con cũng nói nhận mệnh, cho nên..."

"Nương!" A Hạo gấp đến mức gắt lên, "Cái này liên quan đến tính mạng của cha, coi như chỉ có một tia hi vọng, chúng ta cũng phải chưa một chút."

Tiết thị ngẩn người, về sau bất đắc dĩ nói: "Con cũng không biết mấy ngày này, trong làng chúng ta có mấy người nhiễm phong hàn này đều qua đời. Cha con còn tính là chịu được lâu... Đúng, chờ một lúc nữa con nhớ kỹ uống chút chén thuốc, tránh khỏi cũng lây nhiễm."

Giờ phút này A Hạo không lo được mình, chỉ tính toán lại đi tìm đại phu thử nhìn một chút. Bất kể nói thế nào, cha nàng không thể ngồi như vậy chờ chết. Nàng ra khỏi phòng liền khách khí gọi Tiêu Hành, Đồng Kỳ Tuyển bọn hắn lại.

Nàng vừa ra ngoài, Tiêu Hành liền đứng lên, hỏi: "Thế nào rồi?"

Tiêu Hành nhìn tiểu cô nương con mắt có chút hồng hồng, liền hiểu rõ tình hình huống đoán chừng không tốt.

A Hạo thoáng bình phục tâm tình, tỉnh táo nói: "Thế Tử gia, ta muốn mời cho cha đại phu tốt một chút.”

Tiêu Hành nhẹ gật đầu, nói: "Việc trong thôn này Thanh Thanh cũng vừa nói với ta. Cha nàng trúng cũng không phải là phong hàn bình thường. Bây giờ bệnh đã được một khoảng thời gian, cũng là càng khó trị. Nàng yên tâm, sáng sớm hôm nay ta đã phái người đi Yến Thành tìm đại phu tốt nhất, Vân Hạc tiên sinh. Có lẽ chốc lát nữa sẽ đến, nàng kiên nhẫn chờ thêm một chút."

A Hạo sống ở Yến Thành nhiều năm, đã sớm nghe nói về vị này Vân Hạc tiên sinh đại danh này. Vân Hạc tiên sinh y thuật cao minh, lại là người yêu bạc, tiền xem bệnh đắt đến mức khiến người tặc lưỡi cho nên những nhà bình thường muốn xem bệnh đều khinh thường. A Hạo nhìn Tiêu Hành suy nghĩ chu đáo như vậy, nhất thời trong lòng cảm động, lập tức cũng có một tia hi vọng, vội nói: "Thế Tử gia, cám ơn chàng."

Tiêu Hành không nói gì. Quan hệ của bọn họ bây giờ còn cần đến nói lời cảm ơn sao? Hắn biết nàng quan tâm ắt loạn, liền đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng, trấn an nói: "Đừng nghĩ lung tung, cha nàng sẽ ổn thôi."

"Vâng." A Hạo nhẹ gật đầu, bên người có người an ủi, nàng cũng cảm thấy an tâm.

Một bên Kỳ Tuyển nhìn thấy lại là sắc mặt phức tạp. Nghĩ đến A Hạo đợi ở điền trang bên trong còn không biết tin Tiêu Hành đã bị tứ hôn. Bây giờ nhìn bộ dáng này của A Hạo, hiển nhiên là có ý đối với Tiêu Hành. Hắn mặc dù cảm kích Tiêu Hành mời được Vân Hạc tiên sinh, nhưng hắn hiểu rõ tính tình của A Hạo, trước mắt A Hạo có ý với Tiêu Hành, nếu là ngày sau tăng thêm mạng Lục bá phụ là do hắn cứu, như vậy cả đời này đoán chừng đều sẽ khăng khăng một mực đi theo Tiêu Hành.

Bây giờ A Hạo thật vất vả mới được Hàn tiên sinh thu làm nghĩa nữ, đang có tiền đồ thật tốt. Với thân phận như vậy căn bản không cần miễn cưỡng mình ủy thân cho Tiêu Hành. Kỳ Tuyển suy nghĩ một lát, mới quay về phía Tiêu Hành nói: "Tiêu Thế Tử cùng Vinh An quận chúa sắp thành thân còn vì bệnh tình của Lục bá phụ mà xa xôi cũng đến cùng A Hạo, thật là có tâm."

Kỳ Tuyển cùng Thanh Thanh có hôn ước, Lục Viễn Nhữ cũng sớm đã coi hắn là con rể, cho nên lời nói lúc này cũng hơi có chút ý vị chủ nhà ở bên trong.