Chương 7: Kẻ si tình

Tiêu Hành sắc mặt

không

đổi, nghiêm trang dạy dỗ muội muội:

""Lúc ăn cơm

không

nên

nói

chuyện.""

Tiêu Ngọc Đề thu lại nét cười, ""dạ""

một

tiếng, sau đó liền

không

nói

chuyện, chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn cơm. Chỉ là nàng hiểu được tâm tình ca ca hôm nay thực

không

tồi.

A Hạo nhịn

không

được khóe miệng giương lên.

Dùng cơm trưa xong, A Hạo nhìn Lục



nương ồn ào cùng thế tử chơi cờ, thế tử lại uống trà đạo:

""Hôm qua Hàn tiên sinh có dặn, ta buổi chiều phải đến thư phòng vẽ tranh.""Ngụ ý chính là,

không

muốn chơi cờ cùng nàng.

Đối với tính tình của ca ca mình, Tiêu Ngọc Đề cũng coi như hiểu

rõ, nghe xong lời này, đôi mắt ngập nước xoay chuyển nhìn về hướng A Hạo. Dùng ngón tay chỉ vào A Hạo

nói:

""Ngươi, ngươi chơi cờ với ta được

không?""

A Hạo

không

nghĩ tới Lục



nương

sẽ

đột nhiên

nói

chuyện với mình, nhất thời

không

biết phải trả lời thế nào, chỉ giương mắt nhìn thế tử. Nàng nhìn thấy sắc mặt nhàn nhạt của thế tử liền

nói

với Lục



nương:

""Nô tỳ chơi được ạ.""

Bởi vì

sự

việc ngày hôm qua nên Tiêu Ngọc Đề có chút phiền lòng, chỉ có khi tới Ký Đường Hiên trong lòng mới được yên tĩnh

một

chút. Hôm này cùng ca ca dùng cơm trưa, tâm tình nàng cũng tốt lên

không

ít, dĩ nhiên

không

nghĩ

sẽ

phải trở về nhanh như vậy. Đến cả nha hoàn này---mới đầu chỉ cảm thấy quen mắt thôi, lúc sau nàng mới nhớ ra nha hoàn này

đã

từng hầu hạ lão tổ tông nhưng

không

biết vì sao lại được đưa tới Ký Đường Hiên. Tiêu Ngọc Đề nhất thời lộ ra ý cười, kéo A Hạo đến bên bàn cờ, bảo nàng ngồi xuống.

Trong lúc A Hạo cùng Tiêu Ngọc Đề chơi cờ

thì

Tiêu Hành lại

đi

thư phòng.

A Hạo nhìn Lục



nương xinh đẹp đáng

yêu

trước mắt, cảm thấy Lục



nương này

không

có vẻ gì kiêu ngạo lại rất là thân thiện. Sau khi đánh cờ

mộthồi, Tiêu Ngọc Đề thấy A Hạo đối với cờ nghệ cũng

không

phải là am hiểu thông thưởng, lại càng thêm hứng thú. Nàng xưa nay

nói

nhiều, ngày thừa biết huynh trưởng

không

thích ồn ào nhưng nàng vẫn là

không

thể ngậm mồm lại được, cái nàng thích là vừa

nói

chuyện vừa chơi cờ. Nàng

nói:

""Ca ca ta xưa này

không

thích có nha hoàn hầu hạ bên cạnh, bất quá cũng chỉ có mình Trúc Sanh, ta còn tưởng rằng vẫn

sẽ

luôn như vậy chứ.""

Tay A Hạo cầm quân cờ dừng

một

chút,

nói:

""Thế tử quả thực là

không

thích người ngoài ở gần, nô tỳ cũng chỉ là phụ giúp bưng trà rót nước.""

Tiêu Ngọc Đề nâng nâng mắt, đánh giá diện mạo của nha hoàn đối diện, chỉ cảm thấy khí chất

trên

người nha hoàn này

không

giống những kẻ hạ nhân khác,

không

nề hà thân phận lại cười

nói:

""Ca ca ta luôn rất cổ quái. Cùng lắm---tất cả đều là bởi vì bảy năm trước có

một

lần bị bệnh nặng, sau đó liền trở nên trầm mặc.""

Thế tử bị bệnh sao?

Đối với chuyện này, A Hạo cũng

đã

từng nghe qua

một

ít, lại

không

biết cụ thể ra sao. Trong lòng nàng vô cùng tò mò lại

không

dám hỏi nhiều. Tiêu Ngọc Đề nhìn thấy bộ dáng muốn

nói

lại

không

của A Hạo liền hiểu được nàng muốn biết, cảm thấy chuyện này

không

có gì phải giấu,

nhẹ

nhàng

đimột

quân cờ, đối với A Hạo thấp giọng

nói:

""Lúc ấy ca ca cao lắm là mười tám tuổi, ta cũng còn

nhỏ, có chút

không

nhớ



cho lắm. Chỉ nghe mẫu thân kể lại, trước kia huynh ấy so với các nam tử khác chỉ là hơi trầm mặc

một

chút nhưng cũng là thích cười thích

nói. Nhưng từ khi bị nhiễm

một

cơn phong hàn, lúc tỉnh lại cả người liền có chút kì quái, đầu tiên là vẻ mặt vui mừng,

không

thể hiểu được tại sao lại chạy đến hạ nhân phòng, lúc sau lại hồn bay phách lạc trở về,

không

nói

mộtlời...Làm cho mẫu thân ta vô cùng sợ hãi.""

Thế tử đến hạ nhân phòng để làm cái gì?

A Hạo nhíu mày, chỉ cảm thấy hành vi của thế tử quả thực là có chút kì quái.

Tiêu Ngọc Đề tiếp tục

nói:

""Sau đó ca ca trở nên

không

thích

nói

chuyện,

đã

lâu ta

không

thấy được nụ cười của huynh ấy."" Nghĩ tới cái gì đó, nàng nhìn A Hạo

một

cái, ""Đúng rồi, cũng chính là bắt đầu từ khi ấy, khẩu vị của ca ca có chút biến hóa. Trước kia huynh ấy ghét nhất là ăn đồ ngọt, sau căn bệnh đó liền trở nên thích ăn đồ ngọt. Hôm nay ngươi làm cá chép dấm đường thực hợp khẩu vị của ca ca...""

Tiêu Ngọc Đề

không

nói

chuyện, chỉ cười hắc hắc nhìn A Hạo chớp chớp mắt sau đó

nói:

""Kỳ

thật, ta rất thích ngươi, chỉ là..."" Chỉ là thân phận khác biệt, nếu ca ca

thật

sự

có ý đối với tiểu nha hoàn này, mẫu thân cũng

sẽ

không

đồng ý. Là

một



nương từ bé

đã

được ở nhà cao cửa rộng, tâm tư nàng có phần tinh tế

một

chút, trải qua

sự

việc hôm qua,nàng càng trưởng thành hơn rất nhiều. Nàng hiểu được ca ca

không

thích ở gần người khác cho nên đến bây giờ cũng chưa có thông phòng,

hiện

giờ chịu để nha hoàn này ở bên cạnh hầu hạ, cũng đủ thấy



ý tứ trong đó. Nhưng ca ca là thế tử của Quốc Công phủ, con nối dõi đặc biệt quan trọng. Cho nên, nếu để nha hoàn này thông phòng cho ca ca về sau có hài tử cũng chỉ có thề làm vợ lẽ...Lấy thân phận của nàng, làm sao có thể trở thành chủ mẫu của Tĩnh Quốc phủ.

thật

đáng tiếc. Tiêu Ngọc Đề trong lòng thầm than, vẻ mặt tiếc hận đánh xuống

một

quân cờ.

A Hạo

không

biết Tiêu Ngọc đề trong lòng bây giờ

đang

suy nghĩ cái gì, chỉ yên tĩnh đánh cờ. Lục



nương này cờ nghệ tinh vi, so với thế tử còn kém

một

khoảng xa,

hiện

tại hai người đánh cờ cũng coi như ngang tài ngang sức. Nhưng nàng

không

có khả năng đánh thắng được



ấy.

một

ván vừa xong, Tương Tư- nha hoàn hầu hạ Tiêu Ngọc Đề tới Ký Đường Hiên,

nói

là có Đường công tử tới.

A Hạo tự nhiên hiểu được vị Đường công tử mà Tương Tư

nói

tới là người phương nào. Đường công tử tên gọi là Đường Lộ Lễ, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, là con trưởng của Lại bộ thượng thư Đường Hồng. Mẫu thân của Đường công tử là người của Tĩnh Quốc phủ, cho nên đây là biểu ca của Lục



nương. Bất quá quan trọng nhất là Đường công tử và Lục



nương là thanh mai trúc mã, từ

nhỏ

đã

có hôn ước.

Vừa nghe thấy tên Đường đầu gỗ kia tới, khuôn mặt

nhỏ

của Tiêu Ngọc Đề liền gục xuống, có chút

không

muốn

đi

gặp

hắn.

Nha hoàn Tương Tư

nói

với Tiêu Ngọc Đề:

""Tiểu thư vẫn là nên

đi

gặp

đi. Đường công tử hôm qua mới từ Nghi Châu trở về, mang theo nhiều món đồ mới lạ lắm.""

Nghe xong lời này, Tiêu Ngọc Đề có chút dao động, bất quá

trên

mặt lại ra vẻ miễn cưỡng

nói:

""Thôi cũng được, ta

đi

để cho

hắn

được nhìn thấy mặt."

nói

xong lời này lại nghiêng đầu hướng A Hạo

nói,"" Lần sau lại tới cùng ngươi chơi cờ, nhưng mà

không

được nhường ta đâu đấy.""

A Hạo tức khắc có chút ngượng ngùng, vội nhìn theo Lục



nương rời

đi.

Buổi chiều

không

có việc gì, A Hạo liền nhớ tới

sự

việc hôm qua, lấy ra

một

nửa số bạc mình tích góp được. Mười lượng bạc này đối với những người trong gia đình nàng mà

nói

có thể sống tốt qua hết năm nay. Muội muội và đệ đệ chẳng những có thể mua thêm mấy bộ y phục mới mà còn có thể được ăn uống tốt hơn. A Hạo nhờ người đem bạc đưa cho cha mẹ nàng, Hạnh Dao đứng bên cạnh nhìn,

không

nhịn được mắng nàng ngốc.

""Gửi về đến tận mười lượng bạc, ngươi liền chờ lần cấp bạc sau

đi."" Hạnh Dao bất mãn

nói.

A Hạo cười cười,

không

nói

chuyện. Nàng đương nhiên

không

ngốc, chỉ là máu mủ ruột thịt nàng sao có thể để đệ đệ muội muội chịu ủy khuất, trong lòng nàng hiểu được chuyện gửi bạc về cũng là

một

cái cớ, tiền bạc ở

trên

người đệ đệ muội muội cũng chỉ là

một

phần

không

đáng kể nhưng nàng cảm thấy để bọn họ sống tốt

một

chút cũng

không

tồi. Qua sang năm nàng liền mười bốn, còn tận sáu năm nữa mới có thể ra phủ. Trong sáu năm này nàng tích góp bạc chắc cũng còn kịp.

Hai người

đang

nói

chuyện

thì

ở bên ngoài truyền đến tiếng cười

nói. Hạnh Dao nhìn qua đình bát giác ở phía bên kia thấy thiếu niên mặc y phục màu lam, mặt đẹp đến động lòng người, môi hồng răng trắng, rất là tuấn tú. Nghe thấy tiếng Lục



nương mặc áo gấm màu hồng

anh

đào

một

tiếng ""Đường đầu gỗ"", hai tiếng"" Đường ngốc tử""

nói.

Thanh mai trúc mã, quả

thật

xứng đôi.

Hạnh Dao đứng lại, lập tức lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, miệng lẩm bẩm

nói:

""Ngươi

nói

xem, chúng ta lớn lên cũng

không

kém, sao

không

thể đầu thai vào

một

gia đình tốt như



ấy chứ. Lục



nương này, cha là Tĩnh Quốc công, mẫu thân là quận chúa, huynh trưởng lại là thế tử, tỷ tỷ là chủ mẫu tương lai của Tuyên Bình hầu phủ, chờ đến lúc gả chồng liền có thể gả cho đại công tử của nhà Lại bộ thượng thư,

thật



sẽ

đầu thai.....""

Còn

không

phải sao? Sinh ra

đã

ngậm thìa vàng, có thể

không

có người hâm mộ sao?

A Hạo nghe Hạnh Dao

nói

liền nhìn lên khuôn mặt của Hạnh Dao thầm đánh giá, quả thực Hạnh Dao có

một

khuôn mặt đẹp như hoa. Hạnh Dao bằng tuổi nàng, vóc người so với nàng cao hơn

một

ít,

một

đôi mắt trong như nước toát lên vẻ thông minh hiểu biết. Hạnh Dao thấp giọng

nói:

""Đúng rồi, ta quên

nói. Hôm qua ta có gặp nhị công tử ở trong sân, lúc nhìn thấy vẻ đẹp của ta

thì

tròng mắt

hắn

liền dính lên người ta, quả

thật

là háo sắc mà...."" Nàng

nói

ngữ khí tràn ngập chán ghét.

Nhị công tử Tiêu Tông là con của nhị phu nhân họ Mạnh, tuy sinh ra tuấn tú lịch

sự

nhưng tính tình lại rất phong lưu.

A Hạo vội

nói:

""Vậy ngươi

không

có chuyện gì phải

không?"" Nhị công tử làm bẩn nha hoàn trong phủ

không

chỉ mới

một

hai lần.

Hạnh Dao chỉ chỉ lên đầu, bĩu môi

nói:

""Ta tự nhiên

sẽ

không

để chính mình xảy ra chuyện. Ta là người hầu của lão thái thái nhị công tử làm sao dám động. Hơn nữa, ta chỉ muốn để tấm thân trong sạch này lại cho Tam công tử thôi....""

Mỗi khi nhắc tới Tam công tử Tiêu Đường, mắt Hạnh Dao liền lộ ra tình ý. Hạnh Dao tính tình vốn thẳng thắng, ngay cả trong tình cảm nam nữ cũng

không

có chút nào giấu diếm.

Cái này cũng

không

thể trách Hạnh Dao, ai bảo Tam công tử sinh ra

đã

phong độ

nhẹ

nhàng, luôn tươi cười ôn hòa. Ôn nhuận khiêm tốn như thế có



nương nào chống đỡ được a? Tam công tử tuy là

không

phải là con của Lục phu nhân nhưng rất được người sủng ái, so với những đứa con của vợ lẽ khác địa vị là

không

giống nhau.

Dự tính Hạnh Dao và nàng

không

giống nhau, Hạnh Dao luôn hy vọng

một

ngày nào đó có thể trở thành phu nhân của Tam công tử, cả đời hầu hạ Tam công tử, sinh cho Tam công tử những đứa trẻ dễ thương.

Sau khi tạm biệt Hạnh Dao, A Hạo trở về Ký Đường Hiên, bưng trà

đi

đến thư phòng của thái tử. Nàng thấy thái tử

đang

chuyên chú vẽ tranh, khuôn mặt nhu hòa, mày đều giãn ra

không

hề nhíu lại, có lẽ tâm tình rất tốt đây.

Nàng

đi

vào, thế tử cũng chỉ giương mắt

một

cái, tùy ý hỏi:

""Lục



nương cho ngươi trở về rồi sao?""

A Hạo gật đầu"" Dạ""

một

tiếng,

nói:

""Đường công tử đến Quốc Công phủ, lúc này

đang

cùng Lục



nương trò chuyện.""

Nghe xong, Tiêu Hành hơi gật đầu, liền chăm chú nhìn xuống bên dưới. A Hạo định quay

đi

thì

đột nhiên thế tử gia gọi nàng lại hỏi: ""Ngươi có biết may vá

không?""

May vá sao? A Hạo liền nhớ tới túi tiền bị mất có chút đau lòng. Nàng

không

hiểu được vì sao thế tử gia lại hỏi nàng câu này, nghĩ nghĩ rồi

nói:

""Dạ được. Thế tử gia đây là....""

Tiêu Hành đương nhiên biết được là nàng biết may vá.

Gác cây bút trong tay xuống,

đi

vào bên trong lấy ra

một

cái áo choàng gấm đưa cho A Hạo. A Hạo cầm lấy áo choàng, nhìn áo choàng

trên

tay bị rách

một

lỗ

thật

lớn

thì

có chút kì lạ. Theo lẽ thường, với thân phận của thế tử gia, áo choàng mà bị rách liền có thể đổi cái mới nhưng lúc này lại cần nàng vá lại sao?

A Hạo nhìn nhìn, thấy chỗ rách này

không

khó vá cho lắm, liền

nói:

""Nô tỳ đem về phòng vá lại giúp thế tử có được hay

không?""

Tiêu Hành

không

biết nghĩ như thế nào, buột miệng

nói

ra:

""Ngươi cầm kim chỉ đến nơi này vá

đi.""

nói

xong lại thấy tiểu



nương ngẩng đầu nghi hoặc nhìn chính mình, Tiêu Hành mới phát giác mình làm vậy có chút

không

thích hợp.

hắn

dừng

một

chút, sau đó lấy

một

cái cớ cực kỳ khó tin

nói: ""Ta có tính luyến tiếc đồ cũ, hơn nữa áo choàng này đối với ta rất quan trọng. Ngươi liền ở chỗ này vá

đi, chỉ cần...chỉ cần

không

quấy rầy đến ta là được.""

Là vậy sao.

A Hạo gật đầu tỏ vẻ

đã

hiểu. Nàng hiểu được tính tình của thế tử có chút khó nắm bắt, có thói quen luyến tiếc đồ cũ cũng có thể thông cảm được, chỉ đành trở về phòng đem kim chỉ qua. Tiêu Hành nhìn nàng, chỉ chỉ qua bên cửa sổ

nói:

""Qua bên kia vá

đi.""

Bên cạnh cửa sổ có

một

chậu hoa cúc được đặt

trên

chiếc bàn

nhỏ, bên cạnh bàn là

một

cái giường nệm.

A Hạo

sẽ

không

nghĩ tới thế tử gia cố ý bảo nàng ngồi

trên

giường nệm, chỉ quy quy củ củ ngồi xuống, cầm áo choàng lên bắt đầu vá.

Tiêu Hành ngừng bút, ánh mắt nhu hòa nhìn tiểu



nương ngồi ở bên cửa sổ, thấy nàng cúi đầu vá xiêm y, bộ dáng vừa nghiêm túc lại cẩn thận.

A Hạo từ trước đến nay đều luôn thành thạo việc may vá, lỗ hổng này đương nhiên

không

làm khó được nàng, ước chừng qua mười lăm phút liền xong. Nàng muốn cho thế tử nhìn xem, nhưng ngẩng đầu lên thấy thế tử gia

đang

nghiêm túc vẽ tranh, liền nhớ tới lời

nói

khi nãy của thế tử---vẫn là

không

nên quấy rầy đến

hắn.

Lúc Tiêu Hành dừng bút

thì

tiểu



nương

đã

ngủ từ lúc nào. Nàng xưa nay luôn làm tốt bổn phận của mình,

không

cẩn thận ngủ thϊếp

đi, người an an tĩnh tĩnh dựa vào cạnh bàn, lòng ngực phủ tấm áo choàng, lộ ra

một

khuôn mặt trắng nõn

yêu

kiều.

đang

ngủ say.

Tiêu Hành

đi

qua, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Thấy nàng ngủ say như vậy, lúc này chậm rãi vươn tay đem nàng dựa vào trong ngực mình.

Nàng có chút gầy, thân thể bây giờ có chút

nhỏ

bé, chắc là

không

được ăn ngon mặc tốt.



ràng chính mình là

một

người khó gần người khác, nay

hắn

lại phá lệ quan tâm

một

người đến như vậy. Kiếp trước nàng phải chịu quá nhiều ủy khuất. Nàng rất ít khóc nhưng nếu khóc

thì

cũng

không

phát ra

âm

thanh chỉ là lúc ngẩng mặt lên đều tràn đầy nước mắt.

Tiêu Hành cúi đầu nắm lấy tay nàng, nhịn

không

được đem bàn tay

nhỏ

nhắn của nàng nắm trong tay mình. Con ngươi đen nhánh nhìn cái trán trắng nõn hồi lâu, lúc này kìm nén

không

được, hạ xuống trán nàng

một

nụ hôn.