Chương 17: Mình không khác gì một con mèo hoặc một con chó cả

Sau khi Yến Mị tiến vào thư phòng, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, đem bố trí của thư phòng đều xem ở trong mắt.

Thư phòng của Mộ Kỳ cực lớn, dùng một bức bình phong khắc gỗ sơn thủy chia làm hai gian, gian ngoài mở cửa sổ hướng về phía bắc, trong phòng bày mấy bài kệ sách, kệ sách lấp đầy các loại điển tịch, án thư thiết lập tại giá sách bên cạnh, phía trên bãi ngọc thạch giá bút, nghiên mực Đoan Khê, chu sa chặn giấy, còn có một đồ vật trang trí ngọc cải trắng, cùng một đống điệp văn.

Mộ Kỳ ngồi ngay ngắn ở án thư phía sau xử lý điệp văn.

Yến Mị thấy hắn một thân huyền sắc cổ áo thêu kim vân văn trường bào, bên hông thúc thủ chưởng khoan đai ngọc, ngồi ở đó không nói một lời, cả người cũng lộ ra khí thế bức người, khiến khuôn mặt tuấn tú kia mặt càng thêm vài phần lạnh lẽo.

Yến Mị thu hồi ánh mắt, thật cẩn thận đi qua, tiến lên trước rồi vạn phúc lễ: “Vương gia an khang.”

Mộ Kỳ ngước mắt, ánh mắt ở trên người nàng ngắn ngủi ngừng lại: “Đứng dậy.”

Yến Mị đứng dậy, Mộ Kỳ lại nói một câu: “Đã tặng tổ yến, vậy bưng lên đi.”

Khóe miệng Yến Mị cười lên, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng: “Được, Vương gia chờ thϊếp một chút.”

Nói xong, nàng xoay người lấy tổ yến dọn lên bàn.

Mộ Kỳ mặc dù cúi đầu xử lý điệp văn, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy khóe miệng tiểu cô nương thoáng qua vui mừng, nhướng mày, ăn tổ yến của nàng, nàng vui vẻ như vậy sao?

Lúc này Yến Mị đã bưng tổ yến tới, Mộ Kỳ ngừng tay động tác, ánh mắt dừng ở trên cổ tay Yến Mị, hai cổ tay nàng trắng muốt như ngọc, phía trên mang một đôi vòng tay cùng giống như màu da của nàng, chinh là cặp vòng lần trước, mặc dù hành động nhỏ này của nàng rõ ràng lấy lòng, nhưng Mộ Kỳ lại không chán ghét, ngược lại rất là hưởng thụ.

“Vương gia mời dùng.”

Yến Mị bưng tổ yến đưa lên phía trước, nũng nịu nói.

Mộ Kỳ đưa tay nhận lấy bát ngọc, ánh mắt rơi vào ngón giữa hơi giơ lên

của nàng, một mảnh nhỏ trên đầu nhọn của bạch ngọc quả thực có màu đỏ nóng, như thể còn sưng lên, lông mày khẽ cau lại: “Tay bị bỏng?”

Yến Mị nghe vậy, ngón tay rút vào trong tay áo, nàng rũ mắt nói: “Đa tạ Vương gia quan tâm, chỉ là một vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”

Nàng không nghĩ tới Mộ Kỳ sẽ còn chú ý tới cái này, nàng kỳ thật cũng không có nghĩ tới muốn mượn thứ này tranh để lấy lòng hắn, ở tay áo, nàng nhẹ nhàng ấn vào chỗ bị bỏng, truyền đến một tia đau đớn, nàng cũng không có kinh nghiệm hầm tổ yến, hôm nay là Đường Khê dạy nàng, ngoài ý muốn bị bỏng tay.

Mộ Kỳ ăn hai ngụm tổ yến, đặt bát xuống, đứng dậy đi vào trong phòng, khi đi ra, trong tay cầm một hộp ngọc nhỏ, nhìn chằm chằm bàn tay Yến Mị đang khóa trong ống tay áo, lạnh giọng ra lệnh: “Vươn tay ra”

Yến Mị thấy nam nhân tựa hồ muốn giúp nàng bôi thuốc, nàng không nghĩ tới Vương gia mặt lạnh này, lại còn có một mặt ấm áp như vậy.

Nàng vươn ngón tay nóng đỏ ra, khóe miệng gợi lên: “Đa tạ Vương gia quan tâm, thϊếp có thể tự mình làm được.”

Nhưng Mộ Kỳ không nghe lời của nàng, hắn mở hộp ngọc nhỏ ra, đặt lên bàn, bên trong là thuốc mỡ màu vàng nhạt, thoang thoảng mùi thuốc, Mộ Kỳ dùng ban tay to của mình bao lấy tay nhỏ nàng, hai ngón tay nắm lấy đầu ngón tay bị bỏng của nàng, lấy ngón tay còn lại đưa vào hộp, dính một chút thuốc, rồi nhẹ nhàng bôi lên tay nàng.

Cái chạm nhẹ nhàng truyền đến tận đáy lòng qua làn da đầu ngón tay, tựa như những chiếc lông vũ khẽ rung lên, gây ngứa ngáy.

Mặt Yến Mị hơi nóng lên.

Mộ Kỳ bôi thuốc xong, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Yến Mị đầy nước, giống như đưa tình ẩn tình nhìn chăm chú vào hắn vừa vũ mị lại vừa ngây thơ, dễ dàng khiến người khác rơi vào.

Theo quan điểm của Mộ Kỳ, Yến Mị lại đang âm thầm dụ dỗ hắn, nói không chừng việc làm hôm nay, là cố ý muốn khiến cho hắn chú ý, nhưng hắn vẫn không bài xích.

Mộ Kỳ từ tay áo lấy khăn ra lau khô ngón tay mình, cười nhạo một tiếng: “Đừng tưởng rằng bằng vết thương nhỏ này, có thể khiến bổn vương quan tâm tới ngươi.”

Nói xong, hắn ném chiếc khăn qua một bên.

Hắn không muốn Yến Mị cho rằng mình đang quan tâm ý nàng.

Yến Mị thấy hắn hiểu lầm mình, rốt cuộc cũng có điểm ủy khuất, nàng cũng không nghĩ tới việc muốn chiếm sự quan tâm của hắn.

Nàng nói: “Nếu Vương gia không phải quan tâm thϊếp, vì sao còn muốn giúp thϊếp bôi dược?”

Mộ Kỳ ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt thanh tú mê người của Yến Mị đôi môi của nàng, rất hồng, nhìn từ xa trông đầy đặn và hồng hào, giống như trái chín, muốn cho người khắc cắn một ngụm

Hắn dời ánh mắt đi, thần sắc nhàn nhạt: “ Cho dù chó mèo trong phủ bị thương, chủ nhân cũng không thể bỏ mặc, không phải sao?”

Hóa ra ở trong lòng hắn, mình không khác gì một con mèo hoặc một con chó cả, mình đối với hắn mà nói chẳng qua là một món đồ chơi mà thôi, nghĩ đến đây, đáy lòng Yến Mị về điểm hảo cảm này liền không còn sót lại chút gì.

Nếu hắn không coi trọng nàng nàng, nàng cũng không cần coi trọng hắn.

Trong lòng Yến Mị thăng trầm trong chốc lát, sau đó mới bình tĩnh trở lại: “ Lời Vương gia nói đều là thật.”

Tuy rằng trên mặt Yến Mị không có một tia sơ hở nào, nhưng Mộ Kỳ lại tựa cảm giác được nàng không vui, hắn đang thắc mắc tại sao nàng lại không vui, thì lúc này cửa bị đẩy ra, hai người đồng thời quay đầu, thấy Tần Phong đứng ở cửa, Tần Phong cũng không phát hiện hai người có cái gì không thích hợp, bình tĩnh nói: “Chủ thượng, Quân Kiều phu nhân nháo muốn gặp ngài.”

Mộ Kỳ nhíu nhíu mày, ngữ khí rất không kiên nhẫn: “Không gặp.”

Tần Phong nói: “Phu nhân nói nếu chủ thượng không chịu gặp nàng, nàng vẫn sẽ luôn canh giữ ở ngoài cửa không đi.”

Mộ Kỳ không thích bị người khác uy hϊếp, môi mỏng nhấp thành một đường nói: “Vậy để nàng canh.”

Của lại lần nữa bị đóng lại.

Ở bên ngoài, Tần Phong nói cho Quân Kiều chính xác những gì Mộ Kỳ nói, Quân Kiều khí thiếu chút nữa đem khăn cấp xoa nát, nàng đúng thật là nói được thì làm được, canh giữ ở bên ngoài không đi, Tần Phong cũng mặc kệ nàng.

Trong phòng thư phòng, Mộ Kỳ thấy Yến Mị còn đứng bất động bên cạnh án thư, tổ yến hắn cũng uống, thuốc cũng đã bôi, hắn cảm thấy Yến Mị ở lại cũng không cần thiết: “Ngươi còn không đi?”

Yến Mị thật vất vả mới tiến vào thư phòng của hắn, nàng mỉm cười quyến rũ của Mộ Kỳ, ánh mắt khẽ động, giọng nói êm ái: “Thϊếp muốn bồi Vương gia.” Nếu hiện tại đi ra ngoài, nàng không thể khiến Quân Kiều khó chịu được.

Mộ Kỳ lạnh mặt không nói chuyện, Yến Mị bỗng nhiên vươn tay, kéo lấy ống tay áo hắn, nhẹ nhàng lung lay hai cái, cố ý kéo dài giọng nói nhẹ nhàng làm nũng: “Vương gia……”

Mộ Kỳ thấy nàng lại bắt đầu giở trò,liếc nhìn ngón tay út trắng nõn, ánh mắt sâu thẳm vô cảm: “Vậy thì ở lại mài mực đi.” Nói xong hất tay Yến Mị ra.

Yến Mị đổ vào nghiên mực Đoan Khê một chút nước, lại cầm lấy tùng yên mặc chậm rãi mài lên, thời điểm nàng mài lực đạo rất nhẹ, khi ấn xuống lại dùng sức lực lớn hơn một chút, dùng sức rất đồng.

Mộ Kỳ đang ở một bên phê duyệt điệp văn, trong tầm mắt lại luôn có vật gì đó màu trắng run rẩy, hắn vô thức dời ánh mắt về phía đó, nhìn thấy động tác Yến Mị mài mực, hắn bỗng nhiên khen một câu: “Mài không tồi.”

Trải qua sự kiện vừa rồi, Yến Mị cũng sẽ không còn để lời khen của hắn để ở trong lòng, chỉ coi đó là Nhϊếp Chính Vương, cúi đầu cười nhạt: “Thϊếp khi ở khuê trung, thường giúp a cha mài mực.”

Mộ Kỳ dừng lại lang hào trong tay, ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như trăng sáng của Yến Mị, trong nụ cười rũ xuống kia có chút gì đó tao nhã ở bên trong

Nghe nàng nói về a cha mình, Mộ Kỳ giống như tùy ý hỏi câu: “A cha ngươi là Yến Triều Ngọc.”

Yến Mị thấy hắn đã biết thân thế mình cũng không gì ngạc nhiên, lấy thế lực của Nhϊếp Chính Vương, muốn hỏi thăm thân phận của nàng rất đơn giản.

Ánh mắt Yến Mị dừng lại, không có phủ nhận: “Đúng vậy.”

Mộ Kỳ muốn thử nàng, bất động thanh sắc nói: “Phụ thân ngươi cùng bổn vương là đối thủ, ngươi có biết không?”

Yến Mị nắm thật tùng yên mặc trong tay, móng tay ấn ra một vết trắng nhàn nhạt, trên mặt lại ôn nhu bình tĩnh: “Mị Nhi ở khuê trung đã lâu, việc triều chính cũng không biết được, huống chi hiện giờ thϊếp là nữ nhân của Vương gia, cho dù trước đây a cha thật sự cùng Vương gia chính kiến không hợp, Vương gia cũng quả quyết sẽ không đem ân oán của triều đình đưa tới hậu trạch, hơn nữa a cha hiện giờ đã bị kết tội lưu đày, hoàn toàn uy hϊếp không được Vương gia.”

Mộ Kỳ thấy miệng nàng mím chặt, khó có thể thốt ra được lời nào, hơn nữa nàng cũng rất có tài hùng biện, cố gắng dùng lời để ngăn cản hắn, nếu hắn thật sự so đo với một tiểu nữ nhân về chuyện này, chẳng lẽ hắn còn là một nam nhân sao.

Tiểu nữ nhân này ở trước mặt hắn a dua lấy lòng rất nhiều lòng, kỳ thật giở trò cũng rất nhiều, cũng không biết một mặt nào cũng là thật, một mặt nào là giả.

Nhưng ngẫm lại mình cũng chỉ là coi trọng thân thể nàng mà thôi, thật sự không thiệt tình quan trọng sao?

Trong lòng Mộ Kỳ bỗng nảy ra một ý nghĩ âm u, nếu Yến Triều Ngọc biết nữ nhi mình đã rơi vào tay hắn, liệu hắn có tức giận đến hộc máu không?

Hắn không có tâm tư xem điệp văn, vươn tay bắt lấy cổ tay Yến Mị, kéo nàng vào trong lòng ngực, Yến Mị không đứng vững, ngã vào trong lòng ngực hăn, bị sức mạnh của nam nhân bao bọc chặt chẽ, hơi thở nam tử mãnh liệt cùng long tiên hương nhàn nhạt trên người hắn, khiến Yến Mị mềm cả người, nàng đỏ mặt, kiều kiều hô thanh: “Vương gia, ngươi đây là……”

Mộ Kỳ nhéo cằm trắng tuyết của nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu lên: “Yến Mị, bổn vương không biết cái miệng này của ngươi lại lợi hại như thế.”

Yến Mị đương nhiên nghe ra được Mộ Kỳ không vui, nàng âm thầm hối hận mình vừa rồi miệng lưỡi quá nhanh, vội vàng xin lỗi: “Vương gia, lời nói và việc làm của thϊếp thân không đúng, xin Vương gia thứ tội.”

Mộ Kỳ nâng ngón tay thon dài lên đè lại đôi môi đỏ mộng của nàng, đôi môi đỏ mọng mềm mại, giống như nước quả mềm mại nhiều nước, ánh mắt nam nhân ám trầm, yết hầu chậm rãi lăn lộn: “Miệng này của ngươi, nên bị phạt.”

Yến Mị thấy hắn cũng không có ý tức giận, thời điểm nam nhân nhìn chằm chằm nàng, giống như dã thú nhìn chằm con mồi của mình.

Yến Mị cùng hắn cũng từng có vài lần, biết hắn muốn cái gì, nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn, vươn đầu lưỡi phấn nộn nhẹ nhàng liếʍ ngón tay hắn, đỏ mặt, mị thanh nói: “Vương gia phạt như thế nào, thϊếp đều nguyện ý.”

Nàng sau khi nói xong, nhìn thấy khóe miệng nam nhân gợi lên một tia lãnh trào.

Sau khi sự tình phát sinh, Yến Mị mới biết được mình đã quá sai, nam nhân muốn phạt nàng cũng không phải muốn lăn lộn thân thể nàng!

Cả.người nam nhân tựa lưng vào ghế ngồi, trên mặt lộ ra vẻ nhẫn và sung sướиɠ.

Áo ngoài Yến Mị rơi trên mặt đất, nam nhân vuốt ve qua dải lụa, đôi mắt hạnh của nàng rưng rưng, quỳ gối giữa chân nam nhân.

Nam nhân rất vừa lòng Yến Mị giờ phút này thuận theo cùng ngoan ngoãn, hắn hưởng thụ nàng không màng tư thái bộ dáng ở dưới thân hắn, hắn giơ tay tháo trâm cài của Yến Mị, đầu tóc đen như thác nước chảy xuống dưới.

Quân Kiều đứng bên ngoài chờ đợi, mãi đến chiều hôm buông xuống cũng không rời đi, luôn cho rằng Mộ Kỳ sẽ mềm lòng, nhưng nàng cứ chờ và chờ, không có chờ được Mộ Kỳ mềm lòng, lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng rêи ɾỉ của nam nhân.

Khi Quân Kiều ở trong cung, nàng đã nhìn thấy những bức tranh của hồi môn trong cung, thậm chí ma ma còn đặc biệt dạy dỗ nàng, nàng làm sao có thể không biết nam nhân phát ra âm thanh như vậy là có ý gì.

Nàng nhìn chằm chằm cửa thư phòng, đôi mắt dần dần đỏ, thư phòng của Vương gia dễ dàng không cho người khác đi vào, hiện giờ lại ở trong phòng làm loại chuyện này với tiểu tiện nhân Yến Mị kia, sắc mặt Quân Kiều trắng bệch, muốn đi, dưới chân lại giống như bị dính mắc kẹt, dời không ra.

Không bao lâu, bên trong phảng phất có thứ gì bị quét rơi trên mặt đất.

Âm thanh phát ra càng không thể chịu nổi, loại âm thanh đó gần như sung sướиɠ nhưng cũng tựa như vô cùng đau đớn, quanh quẩn bên tai như một thanh âm u sầu, nghe đến khiến người ta đỏ mặt, Tây Hương ở phía sau Quân Kiều xấu hổ vùi đầu vào trong ngực.

Tần Phong bước nhanh đi xa, tống cổ gã sai vặt đi kêu Tần ma ma lại đây.