Chương 19: Hủy dung

Hôm nay, Yến Mị thức dậy từ sớm để trang điểm, khi Đường Khê đang giúp nàng vấn tóc, nàng thoáng thấy một bóng người ngoài cửa sổ, cẩn thận nhìn lại, hình như có người đang tựa người vào cửa sổ nhìn, Yến Mị làm bộ không thấy, nhưng lại âm thầm để mắt tới

Sau khi Đường Khê vấn tóc xong, nàng liền cố ý nâng cao giọng, không nhanh không chậm nói: “Đường Khê, đi lấy dầu hoa hồng mà mấy ngày trước Quân Kiều phu nhân đưa cho tới đây, dầu hoa hồng này thật sự rất tốt, bôi trên trên da thịt vừa thơm lại vừa mềm, chỉ mới bôi mấy ngày, da thịt ta nhìn so với trước kia rất nhiều.”

Đường Khê nghe vậy thì bối rối, không phải phu nhân nói tinh dầu này có vấn đề sao? Tại sao lại còn cần dùng đến?

Nhờ Yến Mị đưa mắt ra hiệu với nàng ở trong gương, Đường Khê lập tức hiểu được, đôi mắt nàng xoay chuyển, nhanh chóng ứng tiếng nói: “Vâng, nô tỳ sẽ đi lấy ngay.” Chờ khi nàng xoay người lại, bỗng nhiên nhìn một bóng người thấp bé ở ngoài cửa, động tác người nọ tuy nhanh, nhưng đôi mắt Đường Khê là một đôi mắt sắc bén, một màn này cũng không tránh thoát khỏi ánh mắt nàng, nàng tức khắc hiểu được vì sao vừa rồi phu nhân lại bảo nàng đi lấy dầu hoa hồng.

Đường Khê lấy bình sứ màu trắng tới đây, vẻ mặt Yến Mị tự nhiên đổ tinh dầu ra bôi trên mu bàn tay, cổ, cùng gương mặt, lúc sau lại bôi tiếp Hương Cao tự làm, thành một lớp thật dày ở trên măt, nha hoàn kia ở bên ngoài thấy một cảnh như vậy, lặng lẽ không một tiếng động mà đi rồi.

Chờ người đi rồi, động tác Yến Mị dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ không đóng, ánh mắt tức khắc lạnh xuống.

Đường Khê quay đầu lại, nhíu mày nói: “Phu nhân, người giám sát chúng ta vừa rồi, hẳn là người của Quân Kiều phu nhân phái tới.”

Hiện giờ Yến Mị ở vương phủ chỉ có Quân Kiều là đối đầu với nàng, không cần nghĩ cũng biết.

Ánh mắt Yến Mị lạnh lùng, trầm ngâm một lát nói: “Ngươi đi tra một chút hôm nay người quét tước nhà ở là ai.”

Cánh cửa sổ đó sáng sớm đã đóng lại, hôm nây như thế nào lại bỗng nhiên mở, chẳng phải là rất kỳ quặc sao?

Đường Khê gật đầu, nghĩ đến Yến Mị bôi nhiều dầu hoa hồng có độc như vậy, có chút lo lắng: “Phu nhân, hôm nay người bôi nhiều dầu hoa hồng như vậy, có muốn nô tỳ mời một đại phu tới giúp ngươi xem thử một cái hay không?”

“Không sao, dầu hoa hồng ở đây đã sớm bị ta đổi.” Bình dầu hoa hồng Quân Kiều đưa kia một nửa nàng dùng để làm Hương Cao, một nửa còn lại bị nàng cất đi.

Nếu nàng dùng dầu hoa hồng của Quân Kiều, không quá bảy ngày, mặt nàng sẽ bị hủy dung, nhưng khi làm Hương Cao chỉ dùng một nửa nguyên liệu, nếu như Quân Kiều dùng nó, nhiều nhất nửa tháng mặt nàng sẽ xảy ra vấn đề.

Sau khi tiểu nha đầu kia tìm hiểu tin tức từ Đường Lê Viện, trở về lập tức nói cho Quân Kiều, Quân Kiều biết được Yến Mị bôi không ít dầu hoa hồng ở trên mặt, âm thầm vui sướиɠ không thôi, lời Đường Khê cùng nàng nói quả nhiên đều là thật sự.

Lúc này, đại phu tới.

Quân Kiều đuổi tiểu nha đầu đi, mời đại phu vào, đại phu này là một trong những đại phu nổi tiếng nhất ở Ngọc Kinh, y thuật cao minh, cũng là đại phu Quân Kiều tin nhất được..

Đại phu hành lễ xong, Quân Kiều bảo Tê Hương mang Hương Cao giao cho Tống đại phu, cũng nói: “Tống đại phu, ngươi giúp bổn phu nhân nhìn một cái, bên trong bách hoa Hương Cao này có thành phần có độc không?”

Tống đại phu vẻ mặt nghiêm lại, duỗi tay tiếp nhận, mở hộp Hương Cao ra ngửi ngửi, phát hiện bách hoa Hương Cao này itt nhất chứa hàng chục tinh hoa cánh hoa, thậm chí còn có một ít dược liệu quý báu, đại đa số là không độc, chỉ có vài loại hương vị hắn không thể phân biệt được, thậm chí hắn đều còn chưa gặp qua ở trong đời

Tống đại phu chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Phu nhân, mùi hương của bách hoa Hương Cao này độc đáo, u phương thấm mũi, bên trong dùng rất nhiều dược liệu quý báu, cuộc đời lão phu hiếm thấy, có vài loại nguyên liệu lão phu chưa bao giờ gặp qua, nhất thời cũng phân biệt không ra.”

Quân Kiều sau khi nghe xong, có chút thất vọng, Tê Hương cho bạc tống cổ hắn đi, nghĩ thầm y thuật Tống đại phu này cũng chỉ có như thế mà thôi, một hộp Hương Cao nho nhỏ đã làm khó hắn.

Tê hương biết Quân Kiều là muốn dùng Hương Cao, nữ nhân nào mà không muốn da thịt mình như oánh nhuận Yến Mị, nàng nói: “Phu nhân, y nô thấy Hương Cao này không có vấn đề gì, y nô đoán là y thuật của Tống đại phu kia không tinh, chưa hiểu việc đời, cho nên phân biệt không ra, nô chỉ dùng hai ngày, ngài nhìn một bên mặt của nô so với bên kia trắng lên rất nhiều.”

Quân Kiều nhìn mặt Tê Hương, nửa bên mặt bôi Hương Cao so với bên kia trắng rất nhiều, có ranh giới rõ ràng, hơn nữa sau khi nàng dùng, cũng không có vấn đề gì xuất hiện, nếu thực sự có độc, Tê Hương nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Nàng chắc chắn Yến Mị không biết cái đó được trộn lẫn với nhất phẩm hồng, loại việc xấu xa này là nàng nghe lén được từ chỗ Thái Hậu, Yến Mị nói nàng không cần, nhưng trên thực tế thứ tốt trong cung, ai sẽ không thích, Yến Mị tất nhiên là không cưỡng lại được sự cám dỗ này.

Nghĩ tới nghĩ lui, Quân Kiều cuối cùng hạ quyết tâm, nàng muốn trở nên xinh đẹp, cùng tiện nhân Yến Mị kia cạnh tranh.

Vì thế, nàng học theo biện pháp của Yến Mị, đầu tiên là bôi dầu hoa hồng mà không có thêm nhất phẩm hồng, lại bộ tiếp bách hoa Hương Cao, nàng nghĩ Tê Hương mới bôi một chút như vậy, làn da đã trắng hơn rất nhiều, nói vậy bách hoa Hương Cao này hẳn là bôi càng nhiều càng tốt, vì thế mỗi ngày bôi lên một lớp thật dày ở trên da.

Vừa mới bắt đầu mấy ngày dầy, da thịt đích thực đã trắng lên rất nhiều, Quân Kiều nhìn mặt mình trong gương đồng, càng thêm hài lòng, luôn cho rằng sẽ càng ngày càng tốt, mà nàng mỗi ngày yên lặng ở trong quá trình trở nên xinh đẹp, thế nhưng đều xem nhẹ đi hỏi thăm Yến Mị có bị hủy dung hay không.

Nửa tháng trôi qua, da thịt nàng không chỉ có không tốt lên, ngược lại cả khuôn mặt đều nổi mẫn đỏ lớn, sưng đỏ giống như đầu heo.

Từ ngày ấy ở trong thư phòng hoang đường qua một lần, Mộ Kỳ đã cố tình tránh Yến Mị, mấy ngày nay không bước chân vào hậu viện, hơn nữa bổn triều đang tổ chức kỳ thi khoa cử, bây giờ mùa xuân vừa qua khỏi, Mộ Kỳ bận rộn hỗ trợ tiểu Hoàng Đế chọn người, căn bản không rảnh đối phó với nữ nhân ở hậu viện

Hắn cùng tiểu hoàng đế ở Tuyên Chính Điện cầm bài thi của các sĩ tử tham gia khoa cử cùng tiểu hoàng đế thảo luận ước chừng hơn một canh giờ, tiểu hoàng đế yếu ớt chịu không nổi nữa, Mộ Kỳ chỉ đành phải cáo lui, từ trong điện đi ra, liền có cung nữ tiến lên thỉnh an hắn: “Nhϊếp Chính Vương, sắc trời đã tối, Thái Hậu thỉnh ngài đi Bồng Lai điện dùng tịch thực.”

Dùng tịch thực chẳng qua là lấy cái cớ, Thái Hậu tìm hắn có việc.

Mộ Kỳ gật đầu, đi theo cung nữ tới Bồng Lai điện.

Trong Bồng Lai Điện, trên đầu treo mấy chục dạ minh châu phát sáng cỡ nắm tay, chiếu sáng cung điện như ban ngày.

Thái hậu mặc hoàng bào màu đỏ, ngồi trên chiếc ghế phượng ở giữa điện.

Mộ Kỳ tiến lên hành lễ, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói dịu dàng của Thái Hậu: “Ái khanh bình thân.”

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt Mộ Kỳ nhàn nhạt nhìn nữ nhân ngồi trên ghế phượng, Thái Hậu mới mười bốn tuổi đã vào cung, hiện giờ chỉ mới 34 mà thôi, khi còn là phi tử cũng không được sủng ái, mỗi ngày đều cẩn thận, hiện giờ đã là Thái Hậu, dáng vẻ trước kia cũng đã khác hẳn, đoan chính ung dung, mang một khí chất uy nghiêm của Thái Hậu, gần đây Thái Hậu đã nhiều lần can thiệp triều chính, khiến Mộ Kỳ có vài phần bất mãn, thần sắc cũng nhàn nhạt: “Không biết Thái Hậu tìm thần có chuyện gì?”

“Nhϊếp Chính Vương còn chưa dùng tịch thực, không bằng vừa dùng tịch thực vừa bàn bạc?”

“Không cần, thần còn có quân vụ chưa xử lý, Thái Hậu có chuyện liền nói.” Tuy là thần, nhưng Mộ Kỳ ở trước mặt Thái Hậu cũng không hạ thấp tư thái.

Trong lòng Thái Hậu không thoải mái, cảm thấy Mộ Kỳ quá kiêu ngạo, nụ cười trên mặt lại không hề thay đổi: “Nghe nói gần đây nha đầu Quân Kiều kia ở trong phủ gây ra không ít chuyện, có mang đến phiền toái cho Nhϊếp Chính Vương không?” Việc ở Vương phủ, Quân Kiều đã phái người truyền tin vào trong cung, dù sao cũng có quan hệ họ hàng với nàng, Thái Hậu vẫn phải nói giúp vài câu cho Quân Kiều.

Mộ Kỳ cũng không có phủ nhận, hắn nói: “Thái Hậu đã ban nàng cho thần, cho dù nàng có gây phiền toái, thần cũng sẽ thay mặt quản giáo nàng, Thái Hậu không cần vì nàng lo lắng.” Ngụ ý, chính là muốn Thái Hậu đừng xen vào việc người khác.

Từ khi nàng thành Thái Hậu, không có người nào không kính trọng nàng, cũng chỉ có Mộ Kỳ dám nói chuyện với nàng như vậy, lời nói của Thái Hậu đều bị đổ trở về.

Trong lòng bực bội, chỉ cảm thấy Mộ Kỳ càng thêm khó nói, nàng đè xuống tức giận, bình tĩnh nói: “Nghe nói Nhϊếp Chính Vương mới nạp một mỹ thϊếp mới, từng là vũ cơ trong Hoài Vương phủ, hiện giờ rất được Nhϊếp Chính Vương sủng ái, không biết có việc này hay không?”

Trong lòng Mộ Kỳ rất là không vui, nhưng hỉ nột hắn từ trước đến nay không hiện ra, cho dù không vui, thần sắc trên mặt cũng là nhàn nhạt: “Đây là việc nội trạch của thần, không nhọc Thái Hậu quan tâm.”

Nụ cười trên môi Thái hậu hơi cứng lại, nhưng bà nhanh chóng điều chỉnh lại, cười nói:“ Việc nội trạch của Vương gia, ai gia đương nhiên quản không được, ai gia chỉ là muốn nhắc nhở Vương gia, đừng có bị sắc đẹp mê hoặc, đặc biệt là người của Hoài Vương đưa tới.”

Từ khi Thái Hậu từ buông rèm chấp chính, chuyện gì cũng đều muốn nhúng tay vào, bà vẫn luôn coi Hoài Vương như cái đinh trong mắt mình, muốn diệt trừ hắn.

Mộ Kỳ không muốn động vào Hoài Vương, chẳng qua là muốn dùng hắn áp chế Thái Hậu mà thôi, có Hoài Vương là một mối hoạ ngầm ở trong triều, Thái Hậu sẽ không dám cùng hắn trở mặt.

Thái Hậu nói như vậy, đơn giản là muốn mượn hắn ra tay diệt trừ Hoài Vương, giải quyết phiền phức trong lòng, nhưng mà Mộ Kỳ lại không dễ dàng bị lợi dụng như vậy

Hắn trầm giọng nói: “Việc này bổn vương đều có đúng mực, không cần Thái Hậu nhọc lòng, hiện tại thân thể Hoàng Thượng không được tốt, nếu Thái Hậu thật sự quá rảnh, không bằng giúp Hoàng Đế tụng kinh thêm.”

Lúc Mộ Kỳ rời khỏi Bồng Lai Cung, hắn nghe thấy trong cung có thứ gì đó vỡ vụn, hắn nhếch môi lạnh lùng sải bước đi ra ngoài.

Ngày hôm sao, Mộ Kỳ lại cùng tiểu Hoàng Đế và các đại thần tuyển chọn thí sinh, đã loại hai người Trương Chí Xa và Tống Minh Kỳ khỏi top ba, nguyên nhân là do, hai người này là nhà mẹ để Thái Hậu của tiến cử lên, Mộ Kỳ không muốn dùng, tiểu Hoàng Đế từ trước đến nay yếu đuối, không dám phản bác Mộ Kỳ, chỉ đành phải đồng ý

Khi tin tức này truyền tới Bồng Lai điện, Thái Hậu tức giận lật đổ thực án.

Sau khi kết thúc thi đình, Mộ Kỳ cuối cùng mới có được một ngày rảnh, ngày này, Quân Kiều khóc sướt mướt đi tới Thừa Phong Viện.

Quân Kiều lau nước mắt quỳ gối ở trước mặt Mộ Kỳ, nức nở nói: “Vương gia, thϊếp bị người khác hãm hại, thỉnh Vương gia thay thϊếp làm chủ!”

Mộ Kỳ ngước mắt nhìn Quân Kiều, hắn thấy mặt Quân Kiều sưng to gấp đôi lúc trước, hai mắt sưng tấy như quả hạch đào, trên mặt và cổ có những vết mẩn đỏ, giống như bị bệnh đậu mùa, Mộ Kỳ nhăn mặt, cau mày: "Ngươi làm sao vậy?"

Nghe được câu hỏi của Mộ Kỳ, Quân Kiều dường như bị oan ức quá lớn, bật khóc: “Vương gia, chính là Yến Mị hạ độc thϊếp, huỷ hoại dung mạo của thϊếp.”

Nghe được chữa Yến Mị, trong lòng Mộ Kỳ có chút ngứa ngáy, hắn đè xuống ý nghĩ đó, ngước mắt lên nói với Tần ma ma: “Đi gọi Yến Mị tới.”

Không chỉ có Yến Mị tới, Ngọc Lan sau khi nghe tin cũng tới, trong miệng nói là lo lắng cho mặt Quân Kiều, trên thực tế là lại đây xem náo nhiệt.

Khi Yến Mị tiến vào, thấy Quân Kiều đứng ở một bên, mặt sưng phù mẹ ruột đều nhận không ra, trong lòng nghẹn ý cười, trên mặt lại nửa phần không hiện ra, thần sắc bình tĩnh tiến lên hành lễ với Mộ Kỳ: “Thϊếp thỉnh an Vương gia, không biết Vương gia gọi thϊếp lại đây là có chuyện gì?”

Ánh mắt Mộ Kỳ dừng ở trên người nàng, nhìn thấy Yến Mị hôm nay mặc một thân anh thảo sắc, bên trong có áo cổ trụ, đôi tay kéo dải lụa choàng màu tím nhạt, trên búi tóc vẫn luôn cắm một bộ diêu hải đường.

Trên mặt không hề trang điểm, nhưng có thể thấy nước da đã tốt hơn trước, làn da trắng hồng, vô cùng mịn màng, như dưới nắng xuân của mặt hồ

Ngay cả khi Ngọc Lan ở một bên thỉnh an hắn, ánh mắt Mộ Kỳ cũng không rời khỏi Yến Mị, ngữ khí hắn nặng nề nói: “Yến Mị, là ngươi hạ độc Quân Kiều huỷ hoại dung mạo nàng?”

Trên thực tế, hắn cũng không quan tâm sống chết của Quân Kiều, nhưng nếu sự tình đã nháo tới trước mặt hắn, hắn làm chủ một nhà không thể không quản.

Yến Mai hơi hé đôi môi đỏ mọng, sửng sốt một lát, sau đó nhìn Quân Kiều bên cạnh, cắn môi, giả vờ vô tội nói: “Tỷ tỷ, muội muội chưa bao giờ cho người hạ độc, tỷ đối với muội muội chính là có hiểu lầm gì sao?”

Quân Kiều thấy Yến Mị thề thốt phủ nhận, mà nét mặt Yến Mị toả sáng, khuôn mặt căn bản không hề bị hủy hoại, nàng còn không rõ cái gì, Yến Mị căn bản không hề dùng dầu hoa hồng của nàng, tiện nhân này lừa nàng!

Khuôn mặt vốn đã sưng đỏ của nàng lại càng đỏ hơn, giống như một con cá nóc căng phồng, nàng vặn vẹo khuôn mặt nói: “Yến Mị, ngươi còn dám giảo biện, nếu không phải dùng Hương Cao của ngươi, làm sao ta có thể bị hủy dung?”

Trong lòng Yến Mị cười lạnh, rõ ràng là ngươi tự làm tự chịu, lại tới trách ta, thấy bộ dáng Quân Kiều khóc lóc, còn không phải chỉ là khóc thôi sao, ai làm không được.

Trong phúc chốc, trong mắt nàng nổi lên hơi nước, ủy khuất cắn môi đỏ: “Muội muội hái mấy chục cánh hoa trồng, cùng mười loại dược liệu quý báu, chế thành Hương Cao đưa tỷ tỷ dùng, Hương Cao kia muội muội cũng dùng, tuyệt đối không có vấn đề gì, tỷ tỷ vì sao phải vu hãm muội như vậy?”