Chương 25: Trong phòng tắm

Yến Mị cầm chi kim thoa hôm qua phát ngốc, tại sau lúc Mộ Kỳ nhìn thấy chi kim thoa này lại bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ hắn đã biết cái gì sao?

Nếu như Mộ Kỳ biết mình đi gặp Hoài Vương, hắn sẽ xử trí nàng như thế nào?

Nhớ tới điều này, trong lòng Yến Mị sinh ra một cổ hàn ý, nàng đi vào Tây Bắc vương phủ, hy sinh tất cả, chẳng lẽ cứ phó mặt như vậy sao?

Yến Mị đang xuất thần, Đường Khê từ bên ngoài tiến vào, kéo nàng ra khỏi suy nghĩ chỉ bằng một câu, “Phu nhân, nghe nói đêm qua Vương gia đi Đồ Mi Viện.”

Hiện giờ Quân Kiều đã bị đuổi đi, Đồ Mi Viện cũng chỉ có Ngọc Lan.

Yến Mị cả kinh run tay một chút, kim thoa rơi xuống trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tay.

Đường Khê nhanh chóng nhặt kim thoa từ trên mặt đất lên, ngẩng đầu nhìn lên, thấy sắc mặt Yến Mị trắng bệch, Đường Khê còn tưởng rằng Yến Mị là để ý Mộ Kỳ đi đến chỗ của một nữ tử khác, trong lòng không thoải mái, Đường Khê sợ nàng khổ sở, an ủi nàng, “Số lần Vương gia tới nơi này của phu nhân là nhiều nhất, Vương gia vẫn là sủng ái phu nhân nhất.”

Số lần hắn đi Đồ Mi Viện chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trong mắt Đường Khê, Vương gia căn bản không thích Ngọc Lan phu nhân.

Nhưng đó không phải là điều Yến Mị để ý, Mộ Kỳ rõ ràng nói với nàng là muốn xử lý công vụ, nhưng lại đi đến viện của Ngọc Lan, cho nên những gì hắn nói hôm qua với, nàng, đều là giả.

Vì sao hắn phải nói dối, chẳng lẽ là bởi vì hắn đã nhìn thấu nàng,?

Nghĩ đến khả năng này, nội tâm Yến Mị thấp thỏm lên.

Nàng muốn thử một chút thái độ Mộ Kỳ đối với nàng, xem hắn rốt cuộc có hoài nghi mình hay không.

Yến Mị thu hồi tâm tư, đặt cây trâm vào hộp trang điểm, nàng nhẹ giọng nói: “Đường Khê, đi hỏi thăm một chút, hôm nay khi nào Vương gia hồi phủ, chúng ta đi Thừa Phong Viện một chuyến.”

Trước khi đến Thừa Phong Viện, Yến Mị đặc biệt trang điểm một phen, nhan sắc vốn đã xinh đep, dù không có trang điểm cũng phá lệ tươi đẹp, hôm nay nàng vẽ mày, thêm phấn ngọc trâm, lại thêm chút phấn mặt, đặc biệt là môi đỏ, sau khi bôi son lên, quả thực kiều diễm ướŧ áŧ.

Hôm nay Mộ Kỳ trở về muộn, phía trước đốt đèn l*иg, Đường Khê cùng Sơ Dung dẫn nàng đến Thừa Phong Viện, tiến vào sân sau, hai người canh giữ ở ngoài cửa, không hề tiến lên, cửa trông coi chính là vương phủ gã sai vặt.

Thấy Yến Mị, hai cái gã sai vặt hành lễ, Yến Mị hỏi gã sai vặt Mộ Kỳ đang bên trong, gã sai vặt gật đầu, Yến Mị lại cười nói: “Hai vị tiểu ca có tiện không, để ta gặp thấy Vương gia?”

Nói xong, nàng từ tay áo móc ra hai thanh hạt dưa vàng, lần lượt nhét vào trong tay hai người.

Trên hành lang Thừa Phong Viện trên treo đèn l*иg màu đỏ thẫm, ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn l*иg chiếu vào khuôn mặt của Yến Mị, chỉ thấy mặt mày nàng phát sáng, mắt nếu thu thủy, môi đỏ diễm vũ, một thân màu đỏ váy lụa, nhìn nơi nào giống phàm nhân, quả thực là hồ tiên sơn mị trong thoại bản tử, gã sai vặt không dám nhìn nhiều, vội rũ xuống con ngươi nói: “Đương nhiên là có thể, mời phu nhân đi.”

Từ khi Yến Mị vào phủ, mọi người đều biết nàng được sủng ái, nghĩ đến để nàng đi vào, Vương gia cũng sẽ không trách tội, chẳng qua hiện giờ Vương gia đang tắm gội……

Gã sai vặt còn chưa kịp nhắc nhở Yến Mị, Yến Mị liền từ mành sau đi vào.

Khi Yến Mị tiến vào nội thất, mới phát hiện bên trong một người hầu hạ cũng không có, nàng chính kỳ quái, chỉ nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, nàng không cần nghĩ ngợi đi vào, cách màn che, nhìn thấy hơi nước hôi hổi bên trong, nháy mắt nàng liền ý thức được cái gì, vừa mới xoay người rời đi, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của nam nhân: “Tiến vào giúp bổn vương xoa lưng.”

Khuôn mặt Yến Mị hơi nóng lên, nhất thời có chút xấu hổ, nhưnh sau đó nghĩ lại, đây không phải lần đầu tiên nàng thấy cơ thể hắn, có gì mà xấu hổ?

Vì thế, nàng vén màn lên, dũng cảm bước vào.

Trong màn che, nam nhân đưa lưng về phía nàng dựa vào bể tắm bên cạnh, bể tắm thượng nổi lên một làn sương mù, sóng lưng nam nhân thon gầy tinh tráng, lãnh bạch như ngọc, vai rộng eo thon, phía trên tỳ vết lại nhiều, đầy sẹo lớn nhỏ.

Đâu không phải là đầu Yến Mị nhìn thấy những vết sẹo này, chỉ cảm thấy nhìn thấy ghê người, Mộ Kỳ này, chi danh Bắc Tề chiến thần, là dùng mệnh đua ra.

Nàng chậm rãi đi qua, xắn tay áo lên, cầm khăn tắm đặt sang một bên, quỳ gối trên người hắn, giơ tay nhẹ nhàng giúp hắn chà lưng.

Khi lực mềm áp vào lưng hắn, Mộ Kỳ liền biết không thích hợp, hắn rốt cuộc quay đầu, nhìn thấy mặt trương diễm như đào của Yến Mị, hơi nhứng mày , “ Tại sao lại là ngươi?”

Trong phòng hắn có một gã sai vặt riêng tên là Tùng Thanh, ngày xưa những việc này đều là hắn làm, lực đạo của Tùng Thanh hắn rất quen thuộc, so với cái này còn lớn hơn nhiều.

Mặt nam nhân lạnh lùng như ngọc, ngũ quan thâm thúy lập thể, có lẽ do hơi nước ấm trong phòng tắm, khiến trên mặt hắn nhiễm một tia màu đỏ, đem vài phân lạnh lẽo uy nghiêm kia đều hòa tan vài phần, đảo có vẻ khỉ diễm, hai má Yến Mị phiếm hồng, cụp mắt che lại tia lo lắng trong, “Thϊếp là đến thăm Vương gia, cũng không biết Vương gia đang tắm.”

Môi mỏng mam nhân nhếch lên, lộ ra một tia trào phúng, hắn nâng tay lên xoa cánh môn đỏ tươi kiều nộn của Yến Mị, con ngươi híp lại: “Ngươi thật sự là vì bổn vương mà đến?”

Yến Mị không biết những lời này của hắn có phải là ý tứ hay không, nếu hắn thật sự thăm dò nàng, tất nhiên chắc chắc đã biết gì đó, nhưng nếu hắn thật sự đã biết, hắn nhất định sẽ gϊếŧ nàng, sẽ không ở chỗ này cùng nàng lá mặt lá trái.

Ôm một tia may mắn, Yến Mị mặt không đỏ tim không đập nói, “Đương nhiên, trong thϊếp nghĩ Vương gia, một ngày không thấy Vương gia, trong lòng liền vắng vẻ.”

Nói xong câu đó, nàng cảm thấy thật sự là quá trái lương tâm.

Mộ Kỳ biết nàng nói dối hết bài này đến bài khác, đều không phải là phát ra từ thiệt tình, vốn tưởng không nên coi trọng những lời này của nàng, nhưng mà giờ phút này hắn lại không thể cứng lòng, ngược lại giống như được ngâm trong nước ấm, đem những góc cạnh đó đều cấp hòa tan.

“Nếu như thế, vậy hầu hạ bổn vương tắm gội.”

Nói xong, hắn quay đầu đi, không hề nhìn nàng, Yến Mị thấy hắn không có hoài nghi chính mình, cuối cùng cũng thả lỏng, cầm lấy khăn tắm cẩn thận giúp Mộ Kỳ chà lưng.

Khi chà lưng, hai người cũng không nói chuyện, trong phòng tắm chỉ có một mảnh tiếng nước, ngón tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng xẹt qua lưng hắn, một cổ điện chạy toàn thân hắn, thân thể cường tráng của hắn tức khắc căng cứng.

Bọt nước chậm rãi trượt xuống theo yết hầu đang nhô lên, Mộ Kỳ cúi đầu, tối nghĩa nhìn chằm chằm đáy nước, rõ ràng nhìn sự biến hóa của mình.

Nàng này nơi nào là chà lưng, căn bản chính là đang tra tấn hắn.

Mộ Kỳ chỉ cảm thấy yết hầu giống như đang bị hỏa thiêu.

Nhưng mà, Mộ Kỳ đưa lưng về phía nàng, Yến Mị cũng không nhìn thấy cái gì, vẫn cứ chuyên tâm cẩn thận giúp hắn chà lau.

Lau một hồi, Mộ Kỳ bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt Yến Mị chưa kịp né tránh, ánh mắt từ hắn ngực hắn trượt xuống đến eo, eo hạ tuy rằng bị nước che đậy, nhưng cũng ngăn không được cái gì, sau khi thấy, phút chốc, mặt Yến Mị đỏ giống tôm luộc.

Yến Mị hoảng sợ, ngón tay khẽ run, khăn tắm rớt vào trong bể tắm.

Sau đó cơ thể nàng bị một lực rất mạnh kéo xuống, cả người đều rơi vào trong nước.

“A……”

Yến Mị kinh hô một tiếng, đôi tay bản năng leo lên cổ nam nhân, giống như trang sức treo ở trên người hắn.

Cả người nàng ướt đẫm, váy lụa dính sát vào thân mình, phác hoạ đường cong mê người.

Thân mình nàng hơi uốn éo, bị nam nhân gắt gao đè lại, dán chính mình bàn ủi thân mình, Mộ Kỳ nói, “Yến Mị, họa là ngươi chọc, còn muốn chạy trốn?”

Yến Mị mặt đỏ như là bị nướng chín, “Vương gia, thϊếp thân…… Thϊếp thân……”

Đầu lưỡi giống như bị thắt lại, căn bản không có biện pháp giải thích, nàng từ Đường Lê Viện đến đây, còn không phải là nghĩ muốn dụ dỗ lấy lòng hắn sao?

Ai ngờ hắn đang tắm, làm việc này tiến triển càng thêm thuận lợi.

“Bản lĩnh của ngươi ngày càng lớn.” Mộ Kỳ thấy nàng không giải thích, chỉ sợ là bị hắn nói toạc ra, ngượng ngùng giải thích thôi.

Nữ nhân khẩu thị tâm phi này, rõ ràng giảo hoạt nịnh nọt, lại luôn giả vờ rụt rè.

Yến Mị biết hắn nói bản lĩnh chỉ chính là bản lĩnh câu nhân của nàng.

Nàng cắn môi, mắt hạnh hàm chứa nước, tựa si tựa bực nhìn hắn.

Kéo sa y mỏng trên người nàng xuống, mỏng manh như sợi tơ bị hắn xé toạc, áo váy đáng thương phiêu ở trên mặt nước, nàng bị Mộ Kỳ bóp eo ôm vào trong ngực.

Nam nhân xoay người một cái, đem nàng để ở bể tắm bên cạnh, ngọc thạch lạnh lẽo dán lên sống lưng nàng, trước người lại là thân hình nóng bỏng của Mộ Kỳ, làm Yến Mị cảm giác đặt mình giữa băng và lửa.

Hai má nàng ửng đỏ, cổ trắng như tuyết run rẩy, những giọt nước trong suốt trượt xuống theo chiếc cổ tuyết mịn màng , trong đầu Mộ Kỳ rhảy ra hai câu thơ “Mặt đỏ như khai liên, tố da như ngưng chi.”

Trong nháy mắt, hắn tạm thời quên mất mục đích nàng ở lại bên người hắn

Tùng thanh đi đến cửa phòng tắm, trong tay còn cầm thùng nước ấm, nghe thấy tiếng động từ trong phòng tắm truyền đến, thân mình run lên, nước ấm đổ một nửa, hắn nhanh chóng đặt thùng gỗ xuống, hoảng sợ chảy ra khỏi phòng.

Mặt đất trong phòng tắm đều ướt đẫm, Mộ Kỳ vẫn chưa dừng lại, nữ nhân mị nhãn như tơ, khóe mắt móc câu, môi đỏ khẽ nhếch, mềm giống một vũng nước, tiếng nói mềm nị càng câu người phát cuồng.

Hôm qua nghe Tần Phong nói, nàng cùng Hoài Vương gặp mặt ở Thêu Kim Các, tuy rằng là nửa khắc, cũng làm không được cái gì, nhưng cũng đủ để cho hắn tức giận, tiểu phụ nhân này ở vương phủ hưởng thụ sủng ái của hắn, lại còn ăn cây táo, rào cây sung giúp đỡ người khác, quả thực đáng giận đến cực điểm.

Vỗn dĩ hắn hắn muốn xử trí nàng như vậy, nhưng mà hiện tại hắn lại thay đổi chủ ý, hắn muốn giữ nàng lại, xem nàng có thể giở trò gì.

Yến Mị cũng không biết làm sao, hôm nay Mộ Kỳ có vài phần tàn nhẫn hơn so với trước kia, quả thực là muốn đem nàng lăn lộn đến chết, rất nhiều lần Yến Mị tránh thoát nhưng đều bị hắn kéo trở về, nàng xin tha như thế nào cũng vô ích.

Mặt Yến Mị bị nước mắt làm ướt, nàng cho rằng ra sau việc lần này, hắn sẽ đối sử dịu dàng với nàng một chút, nhưng nàng quá ngây thơ rồi, nàng căn bản là không thay đổi được Mộ Kỳ.

Canh ba thiên, hơi thở Yến Mị thoi thóp bị Mộ Kỳ từ trong nước ôm ra, khi đi ra, nha hoàn hầu hạ nàng mặc xiêm y vào, lại uy thuốc tránh thai, sau đó ngủ thϊếp đi trên chiếc trên giường hắc ngọc của Mộ Kỳ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, bên người không có ai, nàng giơ tay sờ vào vị trí trống không, phát hiện chỗ đó lạnh lẽo một mảnh, biết tối qua Mộ Kỳ căn bản không ngủ cùng.

Nàng mở miệng kêu một tiếng “Đường Khê”, cổ họng khô rát, Đường Khê không xuất hiện, Yến Mị nghiêng tai lắng nghe, phát hiện bên ngoài im ắng, phảng phất không có người, Yến Mị đỡ vòng eo bủn rủn của mình đứng dậy, khi chân chạm đất, phía dưới đau dữ dội, Yến Mị hơi nhíu mày, cố gắng kìm lại, thấy một bộ xiêm y nằm trên giường bên cạnh, chính là váy lụa màu đỏ mà nàng đã mặc hôm qua, nàng cầm nó lên mặc lên người.

Khi đi ra, trong viện cũng không có người, Yến Mị cảm thấy kỳ quái, mới sáng sớm người đều đã đi đâu?

Ánh mắt nàng nhìn về phía thư phòng Mộ Kỳ, thấy bên kia cũng không có người gác, nàng nghĩ thầm, cơ hội nàng có thể đi vào thư phòng Mộ Kỳ không nhiều lắm, nếu là bỏ lỡ lần này. không biết phải chờ tới khi nào, nàng cúi đầu nhìn túi thơm bên hông.

Cũng không biết Thất Nương thế nào, nàng nhớ nàng.

Yến Mị khẽ cắn môi, vì Thất Nương mệnh nàng cũng không cần, còn sợ gì nữa.