Chương 28: Sủng thϊếp (3)

Yến Mị biết, chuyện tới đã nước này, đã giấu không được, nếu Mộ Kỳ muốn gϊếŧ nàng, nàng cũng không thể giúp mình biện giải, quả thật nàng đã đi vào quá thư phòng của hắn, Ngọc Lan không biết chữ viết trên cuốn sổ sách trong thư phòng kia, nhưng Mộ Kỳ biết, chữ viết của nàng giống như đúc chữ viết trên cuốn sổ sách.

Trừ phi trước đó đã gặp qua, nếu không sao có thể viết ra được.

Nhưng vừa rồi hắn cũng không có vạch trần nàng, nàng còn tưởng rằng chuyện này thế là xong, không nghĩ tới Mộ Kỳ cũng không có ý định buông tha nàng.

Xem ra hôm nay nàng là chạy trời không khỏi nắng.

Lấy hiểu biết của nàng đối với Mộ Kỳ, nếu nàng không nói thật, người nam nhân này khẳng định sẽ nghĩ mọi cách tới tra tấn nàng, nàng còn không nghĩ mình chết vô ích như vậy, có lẽ thẳng thắn nói ra, hắn còn có thể tha cho mình một mạng, ôm loại may mắn nàng, Yến Mị cắn môi nói: “Không sai, thϊếp đích thực tiến vào thư phòng của Vương gia, cũng gặp qua cuốn sổ sách kia, nhưng thϊếp chưa bao giờ nghĩ tới đến việc lấy trộm cuốn sổ sách đó, nếu không phải như thế, những gì Vương gia nhìn thấy hôm sẽ không chỉ là một trang bìa và không có gì trong cuốn sổ sách.”

Mộ Kỳ thấy vẻ mặt nàng tự tin như vậy, bị nàng cấp khí cười, lực đạo bàn tay đang nhéo cằm nàng trong lúc lơ đãng liền lỏng vài phần, hắn cười lạnh nói: “Ngươi còn có lý, bổn vương có phải còn nên khen ngươi hai câu hay không?”

Yến Mị không nói gì, nàng biết chuyện này dù kết quả như thế nào, đi vào thư phòng xem sổ sách cũng đã đủ để Mộ Kỳ xử trí nàng.

Nàng sống hay chết toàn bộ tùy thuộc vào suy nghĩ của Mộ Kỳ, nàng chỉ là đang đánh cược

Đánh cược Mộ Kỳ sẽ không gϊếŧ nàng.

Nếu hắn muốn gϊếŧ nàng, vừa rồi hắn nên động thủ ở trước mặt Ngọc Lan.

Hắn đối nàng còn lưu lại đường sống.

Yến Mị chỉ đành phải tận lực chiếm sự đồng tình của hắn, đáy mắt nàng lại lần nữa trồi nước lên, nước kia nhẹ nhàng lung lay vài cái, từ hốc mắt trượt uống, theo gương gương mặt trắng nõn chảy xuống, làm ướt ngón tay hắn, Mộ Kỳ nước mắt nàng làm năng một chút, thậm chí đầu quả tim cũng không chịu khống chế mà phát run run.

Yến Mị nức nở nói: “Vương gia, thϊếp làm như vậy đều là bị bất đắc dĩ, thϊếp cũng không muốn đi vào thư phòng Vương gia nhìn lén sổ sách, nhưng thϊếp không có cách nào, không thể không làm như vậy.”

Đáy lòng Mộ Kỳ nảy lên một cổ úc táo, loại cảm xúc xa lạ này khiến hắn cảm giác rất không thoải mái, hắn cau mi nói: “Ai bức ngươi làm như vậy? Hoài Vương?”

Hắn đã sớm điều tra qua, trừ bỏ Hoài Vương sẽ không có ai khác, ngày ấy trên người nàng lây dính cổ huân mùi hương kia, chính là trên người Hoài Vương.

Không đến nửa khắc chung thời gian, khả năng không đủ để làm việc khác, nhưng cũng để vạch ra một kế hoạch mưu đồ bí mật.

Yến Mị vừa khóc, đuôi mắt vừa hiện lên một vệt hồn ửng, ngay cả chóp mũi cũng đỏ bừng, đôi mắt lại trong sáng thuần khiết, không có một tia dối trá nào, “Em gái thϊếp hiện giờ đang trong tay hắn, nếu thϊếp không giúp hắn làm việc, có thể cả đời này thϊếp sẽ không bao giờ gặp lại em gái mình nữa.”

Nàng tới vương phủ lâu như vậy, Mộ Kỳ vẫn là lần đầu cảm thấy nàng đối với chính mình chân thành.

Nghĩ đến Yến Họa, nàng lại nghĩ tới a cha cùng huynh trưởng, chua xót càng sâu, nước mắt không kìm được rơi xuống, khiến ngón tay của Mộ Kỳ ươn ướt.

Mộ Kỳ thấy nàng khóc không ngừng, Mộ Kỳ tức giận cười lớn, nhìn bộ dáng này của nàng, phảng phất giống như là hắn đang khi dễ nàng, rõ ràng là nàng sai trước, hiện giờ ngược lại chính mình lại trở thành thành ác nhân.

Hắn cũng không ngờ Yến Mị sẽ thừa nhận như vậy, ngày đó Hoài Vương mở tiệc trong phủ, mời nàng ra hiến vũ, mà nàng nghĩ mọi cách khiến cho chính mình chú ý, hết thảy đều là an bài tốt, hắn lúc ấy cũng chỉ là tương kế tựu kế, đem Yến Mị mang về trong phủ, chờ nàng lộ ra dấu vết, quả nhiên, đợi tới ngày này, bởi vậy có thể thấy được, Hoài Vương không hề thuận theo như mặt ngoài của hắn như vậy.

Hắn phái Yến Mị làm gian tế, đơn giản là muốn đối phó Nhϊếp Chính Vương là hắn, mà nếu Hoài Vương đánh bại hắn, cộng với lấy thân phận trưởng tử cùng năng lực của mình, thể hiện ở trong triều nhất định có thể đại triển thân thủ, nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai cũng có thể thay thế tân đế.

Cái bàn tính này cũng thật lớn.

Hiện giờ, Yến Mị nói cho hắn, cũng tương đương vạch trần Hoài Vương, Hoài Vương đích thực có dã tâm.

Hoài Vương nhìn ở trong triều như vô quyền vô thế, kỳ thật lại có liên quan đến rất nhiều đại thân trong triều, hắn không ngờ Công Bộ Đinh Cùng Nhhĩa lại là người của Hoài Vương, đây quả thật là một điều bất ngờ.

Mộ Kỳ vô thức chuyển toàn bộ trách nhiệm sang Hoài Vương, còn Yến Mị trước mặt...

Trên mặt nàng nước mắt chảy thành hà, khiến khuôn mặt phiếm phù dung trở nên tái nhợt vô cùng, ngực Mộ Kỳ ngực hơi trất, hắn phảng phất đã đã nhận ra mình mềm lòng, bàn tay nhéo cằm nàng lực đạo lại nhịn không được nặng vài phần, hắn trong mắt lộ ra hàn ý: “Ngươi nói ra, không sợ bổn vương gϊếŧ ngươi sao?”

Yến Mị cảm nhận được cả người Mộ Kỳ phóng xuất ra tới lạnh lẽo chi khí, sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng khó coi, Yến Mị nghĩ thầm, có lẽ nàng đã quá ngây thơ rồi, Mộ Kỳ căn bản là sẽ không bao giờ mềm lòng với nàng, nàng chẳng qua chỉ là một thϊếp mà thôi, không có địa vị gì trong vương phủ, dựa vào cái gì cho rằng Mộ Kỳ sẽ bởi vì mấy đêm kia liền từ bỏ nguyên tắc của mình.

Nàng không quan trọng như vậy.

Yến Mị chán ngán thất vọng, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung lẩm bẩm nói: “Yến Mị nếu không nói, chẳng lẽ Vương gia còn có thể tha thứ Yến Mị không thành, Yến Mị tuyệt không có ý niệm phản bội Vương gia, Yến Mị làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, nếu Vương gia thật sự muốn gϊếŧ thϊếp, thϊếp cũng không thể nói gì hơn.”

Tuy rằng nói ra những lời này, nhưng Yến Mị rốt cuộc lại không muốn chết, nàng nguyên bản tới Tây Bắc vương phủ, chính là muốn cứu người nhà mình, hiện tại người nhà không có cứu ra, ngược lại đem chính mình cấp đáp đi vào, vận khí nàng như thế nào lại kém như vậy.

Sau sự việc này, nàng cũng coi như đã hiểu, Mộ Kỳ không phải người nàng muốn lừa gạt là có thể lừa gạt, Hoài Vương cùng nàng đều quá ngây thơ rồi.

Mộ Kỳ nhìn thấy ánh sáng trong đáy mắt nàng từng chút một biến mất, tựa như không còn chút hy vọngg nào nữa, trên mặt hiện lên vẻ đau buồn, Mộ Kỳ cảm thấy chói mắt, hắn nghĩ Yến Mị nhất định cho rằng hắn sẽ gϊếŧ nàng, hắn liền không đáng tín nhiệm như vậy sao?

Tốt xấu…… Nàng cũng là nữ nhân đầu tiên của hắn.

Huống chi hắn cũng không có chán ghét thân thể này, nếu thật sự gϊếŧ chết nàng thì thật đáng tiếc.

Hơn nữa đối với Hoài Vương bên kia mà nói, chỉ riêng việc này cũng không thể giáng cho hắn một đòn chí mạng, nếu gϊếŧ Yến Mị, sẽ chí khiến hắn rút dây động rừng.

Không bằng giữ nàng lại, để Hoài Vương vẫn luôn cho rằng mình bị sắc đẹp mê hoặc, thả lỏng cảnh giác, lộ ra càng nhiều dấu vết.

Hơn nữa không có Yến Mị, vẫn sẽ còn đủ loại nữ nhân sẽ bị đưa vào, giữ nàng lại ở nơi này, mình cũng sẽ không nhiều phiền toái như vậy

Trong phút chốc, trong lòng Mộ Kỳ đã hiện lên rất nhiều ý niệm, hắn muốn gϊếŧ Yến Mị đích thực rất đơn giản, nhưng vì nhiều lý do khiến hắn từ bỏ ý nghĩ này, nữ nhân này với hắn mà nói còn hữu dụng.

Mộ Kỳ rũ con ngươi, bắt gặp ánh mắt Yến Mị, cặp mắt kia vừa uy nghiêm vừa mang theo trào phúng, nàng biết, ở trong mắt hắn, nàng tựa như con kiến, hai người cứ giằng co hồi lâu như vậy, Yến Mị chỉ cảm thấy thời gian ngắn ngủn này đặc biệt gian nan, nàng giống như phạm nhân đang chờ bị tuyên án, nàng cảm thấy hắn không phải nắm cằm nàng, mà là tâm nàng, bị hắn nắm chặt ở trong tay, trừ bỏ đau đớn, còn có sợ hãi.

Cuối cùng đôi môi mỏng của Mộ Kỳ hé mở, giọng nói hắn phá lệ trầm lãnh: “Yến Mị, hành động của ngươi đủ để cho bổn vương gϊếŧ ngươi, nhưng mà hôm nay bổn vương muốn cho ngươi sống sót.”

Nói xong, hắn thả bàn tay đang nắm cầm nàng, Yến Mị chạy thoát gông cùm xiềng xích, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, nàng cúi xuống chiếc cổ trắng nõn, lặng lẽ khép ngón tay ở trong ống tay áo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chẳng sợ nàng sống sót sau tai nạn, trong giống nói vẫn như cũ mang theo run ý: “Chỉ cần Vương gia có thể tha mạng cho thϊếp, thϊếp nguyện ý vì Vương gia làm trâu làm ngựa.”

Nghe nàng nói làm trâu làm ngựa, Mộ Kỳ chỉ là cười lạnh câu môi, không có coi trọng, làm trâu làm ngựa cho hắn, chỉ sợ đây không phải là ý định của nàng, nếu hôm nay không phải đem nàng bức tới tuyệt cảnh này, nàng cũng quả quyết sẽ không ăn nói khép nép như thế.

Hàng mi dài của Mộ Kỳ buông xuống như lông quạ, chiếu vào trắng nõn trên da thịt phá lệ tiên minh, trong mắt hắn tràn ngập phức tạp, đại khái chính hắn cũng không rõ, tại sao hắn lại mềm lòng với nàng như vậy, hắn cảnh cáo nàng: “Ngươi nhớ kỹ, mạng sống của ngươi là của bổn vương, nếu có ngày nào đó, ngươi phản bội bổn vương, chính tay bổn vương sẽ gϊếŧ ngươi.”

Sủng thϊếp hẵn cõng nam nhân khác ở chung một phòng, cho dù không có chuyện gì phát sinh, cũng đủ để cho hắn phẫn nộ, nếu không phải Tần Phong điều tra xác định hai người ở trong phòng không phát sinh chuyện gì, giờ phút này, chính tay hắn sẽ bóp chết nàng.

Cho nên một tiếng cảnh cáo này đến tột cùng là xuất phát từ tư tâm hag là vì đại cục suy nghĩ, chính bản thân Mộ Kỳ cũng không rõ ràng lắm.

Yến Mị biết Mộ Kỳ là người giữ lời, nếu loại chuyện này phát sinh thêm một lần nữa, hắn nhất định sẽ gϊếŧ nàng, Yến Mị đánh rùng mình, thân mình mảnh khảnh hơi run rẩy, môi như cánh hoa cũng nhợt nhạt: “Thϊếp biết, thϊếp tuyệt không sẽ phản bội Vương gia.”

Mộ Kỳ thấy nàng kính cẩn ngoan ngoãn nghe theo, lửa giận trong lòng cũng lắng xuống hắn khoanh tay đưa lưng về phía nàng đứng, lạnh giọng phân phó: “Ngươi lui ra đi, khoảng thời gian này ngươi ở Đường Lê Viện suy nghĩ kỹ lại, không được phép đi đâu cả.”

“Dạ vâng”

Từ trong Thừa Phong Viện đi ra, Yến Mị tựa như bị rút cạn sức lực, bước chân phù phiếm, đi được vài bước gần như ngã xuống, may mà Đường Khê chạy tới đỡ lấy nàng kịp thời, Đường Khê thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hai tròng mắt sưng đỏ, hiển nhiên vừa rồi là đã khóc, đau lòng nói: “Phu nhân, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng bị ngăn ở bên ngoài không cho đi vào, khi nãy nhìn thấy Ngọc Lan phu nhân lau nước mắt từ bên trong đi ra, nàng nghĩ bên trong khẳng định đã xảy ra chuyện gì, nàng lo lắng Yến Mị ở bên trong sẽ chịu ủy khuất, quả nhiên nàng đi ra chính là dáng vẻ này.

Yến Mị đỡ tay Đường Khê, hít thở mấy hơi, trong lòng mới dần bình tĩnh lại, nàng lắc đầu nói: “Không có việc gì, chúng ta đi về trước đi.”

Mặt ngoài thoạt nhìn tuy rằng bình tĩnh, nhưng nội tâm vẫn đang bị bộ dáng đáng sợ vừa rồi của Mộ Kỳ bao phủ, lần này nàng không làm được việc Hoài Vương yêu cầu, kế hoạch đi gặp Thất Nương cũng bị hủy.

Hiện giờ Mộ Kỳ vạch trần nàng, cũng không biết sau này hắn có để nàng tới gần hay không, nếu không nàng sẽ giống như vật trang trí trong vương phủ này, việc gì cũng làm không được, chứ đừng nói đến việc cứu a cha và huynh trưởng.