Chương 3: Đệ nhất mỹ nhân (3)

Yến Mị không thể cự tuyệt, chỉ đành phải từ sau tấm bình phong đi ra.

Trên người nàng ăn mặc lục nhạt thúc eo áo váy, vòng eo tựa tế liễu, mềm dẻo uyển chuyển, váy ngoài hoa văn hải đường thêu tinh xảo, nội bộ màu ngà kha tử bao lấy phập phồng, độ cong kia cũng đủ để cho máu nam nhân sôi trào.

Nhưng thấy nàng búi tóc, mái tóc khẽ đung đưa, tuy mang theo theo khăn che mặt không thấy dung mạo, nhưng đôi mắt trong như nước mùa thu, lông mày như núi xa xăm, cứ như vậy đứng ở nơi đó, nàng tựa như một bức tranh phong nhã.

Yến Mị nghe được tiếng nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn thấy bốn năm người nam nhân ngồi trong phòng, trong lòng ngực toàn ôm một nữ tử, những nữ tử đó không có chỗ nào mà không phải là vạt áo rời rạc, tô hương hơi lộ ra, trên bàn là sơn hào hải vị, chén đĩa được sử dụng đều làm bằng ngà vàng.

Trong phòng bày biện càng tráng lệ huy hoàng, giống như tiêu kim quật.

Từng nghe Tuấn Dương Hầu rất giàu có quyền thế, hôm nay thấy quả nhiên như thế.

Đương nhiên Yến Mị cũng không có xem nhẹ những ánh mắt của nam nhân xem nàng.

Yến Mị cảm thấy gương mặt nóng lên, cũng không có biện pháp ngăn lại, nếu nàng vẫn là thiên kim hầu phủ, ai cũng không dám làm càn nhìn nàng như vậy, nhưng nàng hiện giờ chỉ là người hát rong, nam nhân đó tự nhiên dám coi thường nàng.

Yến Mị đứng đó một lúc lâu, liền nghe một người cười tủm tỉm nói: “Trong phòng than lửa đốt có chút nóng, tiểu nương tử không bằng cởi đi áo ngoài, bỏ đi khăn che mặt, cùng ta uống một chén rượu, mát mẻ một lát, như thế nào?”

Người nói chuyện không ai khác là Tuấn Dương Hầu, hắn sau khi nói xong trong phòng vang lên tiếng cười không ngừng.

Nói xong, hắn phất tay bảo tất cả thị thϊếp trong phòng đều lui ra, những người thị thϊếp đó không tình nguyện đứng dậy, nâng khăn, hành lễ rồi rời đi.

Lời phóng đãng này vô lễ đến cực điểm, tuy nói ở Giáo Phường Tư bị sở nương tử dạy dỗ ba tháng, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là một khuê nữ mới lớn.

Mặt nàng như lửa đốt, ngữ khí lại lạnh băng: “Đa tạ lang quân săn sóc, chỉ là Yến Mị không nóng, uống rượu không giỏi, có thể tổn hại nhã hứng của các vị lang quân.”

Ý cự tuyệt rõ ràng.

Nàng sao có thể nhìn không ra ý đồ của những người nam nhân này, nhưng hôm nay nàng tới, cũng không có ý định thuận theo những người này, nếu là xướng khúc còn được, nhưng nếu nam nhân đó muốn làm bẩn nàng, nàng cũng chỉ có thể ra tay để bảo vệ mình.

Sắc mặt Tuấn Dương Hầu phút chốc chuyển lạnh, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Yến Mị, ánh mắt lạnh lẽo giống rắn độc.

Đều đã đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu của hắn, cư nhiên còn ra vẻ thanh cao, hôm nay hắn phải dạy cho vị đã từng là đích nữ Thành Dương Hầu này kêu cảm kích.

Yến Mị bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho sợ hãi, theo bản năng lùi lại, nàng xoay người muốn chạy, lại bị một người phía sau chặn đường, đành quay người lại, Quân Dương Hầu đã tới gần, nàng không còn chỗ trốn, bị Quân Dương Hầu bắt được, ôm nàng vào lòng, người nam nhân đánh rơi cây đàn tỳ bà trên tay nàng.

Quân Dương Hầu kia ôm lấy cánh tay tràn đầy hương thơm mềm mại, xuyên qua lớp xiêm y mỏng xoa xoa làn da mỏng manh mềm mại của Yến Mị, tay hưng phấn run lên, ánh mắt lấp lóe: “Năm xưa, nữ nhi của phủ Thành Dương Hầu là cao quý. Giống như một công chúa, ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó sẽ rơi vào tay ta."

Thành Dương Hầu vị đến Trung Thư Xá Nhân, là cận thần của tiên đế, cô mẫu Yến Mị, Yến Quý Phi càng là người được sủng ái nhất trong hậu cung.

Đáng tiếc vị Yến phi cao quý này nay đã mai táng, tiếng thơm đã tàn, cả nhà Thành Dương hầu đều bị kết tội, nam bị lưu đày, nữ bị đầy vào Giáo Phường Tư, tục ngữ có câu: Phượng hoàng rơi không bằng gà, hiện tại tiểu thư Yến gia nũng niệu này, còn không phải tùy ý hắn bài bố.

Dứt lời, hắn giơ tay phất một cái, khăn che mặt Yến Mị rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc vô song.

Nàng nghe thấy tiếng thở của nam nhân trong phòng.

Đáy mắt Tuấn Dương Hầu lóe lên vẻ thèm thuồng, nếu biết hôm nay Yến Mị tới đây, hắn liền sẽ không mời nhiều khách như vậy, tuyệt sắc vưu vật như vậy, hắn chỉ nghĩ một mình chiếm lấy.

Yến Mị giãy giụa, người nam nhân ôm chặt lấy vòng eo thon thả của nàng, kéo nàng đến bên bàn rượu, để nàng lên đùi hắn ngồi xuống, cầm ly rượu đã tẩm thuốc sẵn trên bàn, chuẩn bị đưa lên môi nàng, dỗ dành: "Yến Mị, uống xong ly rượu này, lang quân nhất định sẽ làm ngươi sung sướиɠ cả đêm."

Sau đó, những người nam nhân khác trong phòng cười phá lên.

Từ giọng điệu của hắn mà nói, rượu này tuyệt đối không phải thứ tốt.

Không biết dũng khí từ đâu ra, nàng vung tay hất ly rượu ra khỏi tay Tuấn Dương Hầu, tất cả rượu đổ hết lên người.

Tuấn Dương Hầu thấy Yến Mị không nghe lời, tức khắc liền đen mặt, cả giận nói: “Tiện nhân, ngươi dám phản kháng!”

Tuấn Dương Hầu bị chọc giận, cũng lười thương hoa tiếc ngọc, hắn cầm lấy bầu rượu trên bàn, nắm cằm Yến Mị, muốn rót vào miệng nàng.

Yên Mị trong lòng rung động, giơ tay kéo bộ diêu từ trong đầu ra, mỹ nhân dứt khoát, tóc đen như lụa tuột ra, lúc đó đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Khi người nam nhân đang sững sờ, nàng giơ tay lên, đem bộ diêu đâm vào trên đùi nam nhân.

Tuấn Dương Hầu hét thảm một tiếng, đau đớn buông tay ra, trước khi những người khác kịp phản ứng, Yến Mị rút bộ diêu ra, liều mạng chạy ra bên ngoài.

Chờ nghe được tiếng mở cửa, người trong phòng mới phản ứng lại, Tuấn Dương Hầu tức muốn hộc máu thanh âm vang lên: “Bắt lấy tiện nhân kia, đừng để nàng chạy thoát!”

Lời hắn nói truyền tới tai Yến Mị, Yến Mị càng hoảng loạn, đâm vào vòng tay của người nam nhân như một con thỏ sợ hai.

Cao Sí là tới dự tiệc, đột nhiên bị nữ nhân đυ.ng phải, có chút không vui, cúi đầu nhìn thấy, là một gương mặt xinh đẹp.

Cao Sí khϊếp sợ nói: “Yến Mị, như thế nào là ngươi?”

Yến Mị nghe âm thanh có vài phần quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, lại là Hoài Vương, Hoài Vương như thế nào sẽ có quan hệ với Tuấn Dương Hầu?

Trong lòng Yến Mị nghi hoặc, nhưng nàng cũng không quá để ý, hai mắt tỏa sáng, thân mình nàng nhẹ nhàng run rẩy nói: “Điện hạ, cứu ta……”

Cao Sí nghe mỹ nhân cầu cứu, lòng đều mềm thành nước, bên môi hắn treo ý cười nhè nhẹ, ôn nhu nói: “Đừng sợ, bổn vương sẽ giúp ngươi.”

Vừa nói, đem Yến Mị bảo hộ ở sau người.

Lúc này đám người Tuấn Dương Hầu cũng đã chạy ra, nhìn thấy một màn này trong lòng hiểu rõ, Tuấn Dương Hầu chịu đựng đau đớn, trong lòng hụt hẫng hành lễ: “Hoài Vương điện hạ.”

Cao Sí chỉ là nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, trầm giọng nói: “Cô nương Yến Mị này cùng với bổn vương là người quen cũ, các vị chớ lại khó xử nàng, người bổn vương đã mang đi.”

Tuấn Dương Hầu đương nhiên không dám có ý kiến, nhưng trong lòng rất đau, thịt đến miệng lại bị người khác cướp đi.

Hắn ương ngạnh kiêu ngạo, cũng không dám cùng Hoài Vương đối nghịch, rốt cuộc hắn vẫn luôn đều dựa vào Hoài Vương.

“Điện hạ thích, thì cứ mang đi.”

“Ừm.”

Dứt lời, liền lôi kéo Yến Mị rời đi

Tới phủ Hoài Vương, Yến Mị tắm gội thay đổi quần áo xong, nghỉ tạm một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Nàng cho rằng lần này đi Tuấn Dương Hầu phủ hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới lại gặp được Hoài Vương Cao Sí, khiến nàng tìm được đường sống trong chỗ chết.

Nàng vẫn là cảm kích Cao Sí.

Khi Cao Sí lại đến xem nàng lần nữa, trên người Yến Mị đã thay chiếc váy màu hồng cánh sen, eo thon gọn, dưới ánh đèn, nàng mặt như ngưng chi, môi đỏ mộng diễm lệ, vẫn như cũ là quốc sắc thiên tư.

Nhìn thấy Cao Sí đi vào, Yến Mị nhướng hàng mi dài, ánh mắt dừng ở trên người nam nhân.

Nam tử Cao gia đều đẹp trai tuấn tú, Cao Sí cũng không ngoại lệ, hắn mặc một chiếc cổ tròn màu ngà hoa văn sẫm màu, trên vai thêu hoa văn mây bạc, dưới vạt áo thêu hoa văn phong cảnh, bên hông là đai ngọc, quả nhiên là một quân tử ôn hòa, ôn nhu như ngọc.

Yến Mị đứng dậy, cúi đầu trước Cao Sí, nhẹ nhàng nói: "Nô đa tạ điện hạ đã cứu mạng."

Cao Sí sai bước về phía trước, giơ tay ở dưới khuỷu tay Yến Mị, ôn thanh nói: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ không tốn sức gì, cần gì phải nói cảm ơn, đứng dậy đi.”

Nữ nhi của Thành Dương Hầu Yến Mị, diễm danh có một không hai kinh thành, ngày xưa khi nhìn thấy nàng, tươi đẹp kiều diễm, ở trong đám người cũng là nổi bật nhất.

Hiện giờ gặp biến cố, hắn cảm thấy nàng trầm lặng và dè dặt hơn rất nhiều.

Yến Mị cũng không dối trá khách sáo, đứng dậy, hai người phân chủ khách ngồi xuống, Cao Sí thấy Yến Mị dáng người thẳng tắp, đôi tay quy củ để ở trên đầu gối, trắng nõn như củ hành, móng tay hồng hào óng ả, mỹ nhân chính là mỹ nhân, trên người không chỗ nào cũng đều đẹp.

Cao Sí đối với Yến Mị đã ái từ lâu, chỉ là tâm tư vẫn này luôn giấu ở đáy lòng, hắn cũng chỉ là thứ trưởng tử, phụ hoàng không thích hắn, trên tay cũng không có quyền to, mà nàng lại là bị thiên kiều bách sủng, ngay cả nhị đệ Cao Luyện tính tình táo bạo kia của hắn, cũng đi theo mông sau nàng, nơi nào hắn có thể mơ ước.

Hiện giờ mỹ nhân rơi vào tay hắn, hắn mới dám không kiêng nể gì nhìn nàng.

Cao Sí trong lòng hơi nóng nói: “Yến Mị, chúng ta là từ nhỏ liền quen biết, ngươi nếu là không ngại, gọi bổn vương một tiếng Sí ca ca cũng đúng.”

Yến Mị sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên, nhìn khóe môi mỉm cười của Cao Sí, đối với hành động thình lình xảy ra như vậy, Yến Mị không chỉ không vui ngược lại nội tâm thấp thỏm, nàng nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Nô hiện giờ bất quá ti tiện chi khu, như thế nào dám gọi Vương gia như vậy.”

Hoài Vương Cao Sí là trưởng tử của Hoàng Đế, vì mẫu thân xuất thân hèn mọn nên không được Hoàng Đế yêu thích, năm xưa khi cô mẫu của nàng là Yến Quý Phi còn tại thế, nàng thường xuyên vào cung, nàng cùng Hoài vương nhiều lần giao tình, không quen biết cũng nói vài câu.

Mọi người đều nói rằng Hoài Vương là người hiền lành và tốt bụng, hắn là một quân tử khiêm tốn, Yến Mị không biết rõ về hắn, nhưng nàng luôn cảm thấy như có điều gì đó ngăn cách Cao Sí với mình.

Đương nhiên lời này của Yến Mị cũng là thực lòng thiệt tình, nàng hiện giờ là nữ nhi cùa tội thần, vẫn là nô tịch, thật sự không dám trèo cao Hoài Vương.

Cao Sí thấy Yến Mị không muốn thân cận hắn, trong lòng có chút khó chịu.

Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Yến Mị, Cao Sí có thể đoán được nàng đang nghĩ gì, hắn bưng chén trà lên, hẩy bọt, nhấp một ngụm rồi nói: " Mị Nhi, nửa năm nay bổn vương không có ở Kinh Thành cũng có nghe nói qua sự tình của hầu phủ Thành Dương, bản vương biết Thành Dương Hầu ngay thẳng chính trực, cho nên sẽ không tham ô quân lương, nhất định là bị oan ức, Nhϊếp Chính Vương mộ tay che trời cũng vô lực."

Dứt lời, còn thở dài.

Nửa năm trước hắn bị nhị đệ Cao Luyện, bị bắt đi đến Kiềm Châu đốc thúc quan học.

Thời điểm trở về, đại cục đã định, phụ hoàng băng hà, khi đó Nhϊếp Chính Vương cùng các thần tử khác đã ủng hộ Ngũ đệ Cao Dục còn nhỏ đăng cơ, triều cục hoàn toàn bị Nhϊếp Chính Vương Mộ Kỳ khống chế.

Hắn nhận thấy được mình không phải đối thủ Mộ Kỳ, vì vậy hắn lựa chọn bảo vệ tính mạng mình, đi đến phong lăng vì phụ hoàng túc trực bên linh cữu, sau khi Lão nhị bị Nhϊếp Chính Vương gϊếŧ vì mưu phản, hắn cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình là đúng đắn.

Nhắc tới việc này, đáy lòng Yến Mị đau xót, ngước mắt nhìn hắn một cái, thấy nam nhân trên mặt lộ ra tự trách, nàng lại cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Việc này không trách Vương gia, Vương gia không cần tự trách.”

Đại sự hoàng đế băng hà không lâu, có người vu cáo a cha nàng tham ô quân lương, không bao lâu Đại Lý Tự mang người đến Thành Dương Hầu phủ lục soát ra chứng cứ phạm tội tham ô của a cha, theo sau Thành Dương Hầu phủ bị kê biên tài sản, a cha từ trước đến nay luôn giữ mình, không ở đoạt đích trong quá trình bị liên lụy, ai ngờ lại thua loại chuyện này, thật là thế sự trêu người.

Thấy Yến Mị ân cần như vậy, Cao Sí trong lòng lại mềm nhũn, nàng cúi đầu, ánh đèn chiếu vào một nửa khuôn mặt trắng nõn của Yến Mị, một sợi tóc nhẹ nhàng buông xõa bên tai, nàng thật đúng là mỹ nhân, mị sắc liêu nhân.

Cao Sí trong lòng kích động, một chút ý niệm kiều diễm trồi lên, nhưng rất nhanh bị hắn dùng lý trí áp xuống.

Thành dương hầu phủ bị kết tội, Yến Mị là tội thân, mỹ nhân như vậy giữ lại bên người cũng không thích hợp, nhưng nếu là có thể bị mình sử dụng dụng, nàng sẽ trở thành một vũ khí sắc bén hữu dụng nhất.

Trong khoảng thời gian ngắn này, Cao Sí đã nghĩ kỹ để Yến Mị đi hay ở lại.