Chương 32: Liêm sỉ chi tâm

Mộ Kỳ hồi phủ vào đêm khuya, sau khi xuống ngựa, Tần Phong muốn tiến lên dìu hắn, Mộ Kỳ xua tay nói: “Bổn vương không có say.”

Tần Phong cũng không tiến lên nữa, hai người đều là người tập võ, thị lực ở trong bóng tối vẫn có thể thấy vật, ở trong hậu viện tối đen như mực khi hành tẩu cũng cần đèn l*иg, chừng nửa chén trà nhỏ liền vào hậu viện.

Hậu viện Tây Bắc vương phủ vốn ít người, đêm khuya đều đã đi nghỉ ngơi, càng là vắng vẻ không tiếng động, khi đi ngang qua Đường Lê Viện, Mộ Kỳ nghe được tiếng lá xào xạt trong gió, hắn bỗng nhiên nghỉ chân.

Tần Phong đi theo hắn dừng lại.

Mộ Kỳ theo bản năng nhìn vào trong viện, hắn nhớ tới hôm nay gặp được nha hoàn nói việc hàng đêm Yến Mị bị bóng đè, cũng không biết tối nay nàng còn gặp ác mộng hay không?

Canh giờ này, nàng nhất định đã ngủ, cho dù hắn trộm lẻn vào trong viện, nói vậy nàng cũng không có khả năng phát hiện hắn.

Mộ Kỳ quay đầu lại nói vớ Tần Phong: “Ngươi về sân trước, ta đi xem.”

Nói xong, liền đi nhanh về phía Đường Lê Viện.

Hắn đi đến bên ngoài phòng chính, phát hiện cửa sổ không đóng, hắn giơ tay nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhảy vào.

Trong phòng thoang thoảng mùi hoa lạnh lẽo, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, bạc sương lưu lại đầy đất, chiếu sáng từng đồ vật trong phòng.

Hắn đi nhanh về phía giường, cuối cùng đứng yên ở trước giường, vén màn lụa lên, nhìn thấy khuôn mặt nữ tử xinh đẹp ngủ say bên trong nữ tử ngủ say kiều nhan.

Ánh trăng rơi trên khuôn mặt sứ của tiểu nữ nhân, phản chiếu ánh sáng dịu dàng lạnh lẽo, hàng mi dài lặng lẽ che đi hốc mắt, nàng ngủ ngon lành.

Hiện giờ là mùa hè, thời tiết nóng bức, ban đêm nàng ăn mặc rất là đơn bạc, yếm đỏ áo khoác một kiện sa y hơi mỏng, da thịt ngọc sắc như ẩn như hiện, tư thế ngủ của nàng là nằm nghiêng, chỗ cổ áo lộ ra một mạt xuân, rất là mê người.

Nghĩ đến tin từ nữ nô hôm nay truyền tới lỗ tai hắn, môi mỏng Mộ Kỳ gợi lên một tia lạnh lẽo, hắn lại bị nữ nhân này lừa, nàng chính là một kẻ lừa đảo, cố ý thả ra những lời này, là muốn lấy được sự đồng tình của hắn.

Yến Mị bị lăn lộn liên tiếp vài ngày, đêm nay, rốt cuộc chịu đựng không nổi mới mơ mơ màng màng ngủ, ác mộng đúng hạn tới, đầu tiên nàng mơ thấy mình đứng ở bên hồ, bỗng nhiên Sơ Dung từ trong nước bò ra, vươn đôi tay màu xanh ra bắt lấy chân nàng, Yến Mị trốn không kịp, bị nàng bắt được mắt cá chân, dùng sức kéo xuống dưới mặt nước.

Yến Mị té ngã trên mặt đất, hoảng sợ thét chói tai, đôi tay ôm chặt lấy cây liễu bên cạnh, hai chân cũng không ngừng đá, ý đồ thoát khỏi tay Sơ Dung, nhưng nàng khó có thể kháng cự, cuối cùng vẫn là bị Sơ Dung kéo vào trong nước, nàng vùng vẫy trong nước một lúc, tuyệt vọng kêu “Cứu mạng” nhưng lại không có một người tới cứu nàng, nàng một bên khóc một bên kêu, tất cả mọi người giống như là điếc không nghe thấy.

Mắt thấy thân mình dần dần trầm xuống, bỗng nhiên một thân ảnh đột nhiên nhảy vào trong nước bơi về phía nàng, cánh tay rắn chắc của nam nhân ôm chặt lấy vòng eo non mịn của nàng, nàng dán ở ngực nam nhân, quay đầu nhìn lại vừa lúc nhìn thấy mặt Mộ Kỳ……

Khóe miệng nam nhân ngậm cười lạnh nhìn chằm chằm nàng, cặp mắt đen kịt kia, giống như muốn nuốt chững nàng, Yến Mị sợ tới mức trong lòng run sợ, hét lên một tiếng: “Vương gia……” Đột nhiên từ trong mộng kinh ngồi dựng lên.

Khi tỉnh lại, trước mắt một mảnh đen nhánh, chăn mỏng phía dưới thân mình, che một thân đầy mồ hôi, nàng vừa muốn giơ tay lau mồ hôi, thì phát hiện trong tay lại nắm lấy một đồ vật ấm áp.

Tay nàng chỉ nhẹ nhàng vuốt ve một chút, độ ấm quen thuộc kia khiến nháy mắt nàng tỉnh táo lại.

…… Nàng cầm chính là tay Mộ Kỳ.

Chính là…… Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Yến Mị còn không chưa suy nghĩ ra, trong bóng tối liền truyền đến giọng nói hài hước của nam nhân.

“Yến Mị, không thể tưởng được bổn vương cư nhiên là ác mộng của ngươi.”

Vừa rồi, Mộ Kỳ thấy Yến Mị ngủ còn rất say, xoay người muốn đi, đột nhiên nghe được tiếng bóng đè của nữ tử trên giường, hắn quay đầu lại nhìn, Yến Mị ngủ đến cực không an ổn, ánh trăng chiếu khuôn mặt nhỏ trắng bệch của nàng, cái miệng nhỏ nàng không ngừng ở kêu “Cứu mạng”, giống như gặp được chuyện vô cùng đáng sợ.

Mộ Kỳ đi được mấy bước rồi quay lại, cúi đầu vừa thấy, trên trán của nàng đã tẩm ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn giơ tay giúo nàng lau mồ bôi trên trán, lại phát hiện cái trán nàng lạnh lẽo, lúc này, tiểu nữ nhân bỗng nhiên vươn tay, đột nhiên bắt lấy bàn tay hắn.

Mộ Kỳ vốn định muốn rút về, nhưng nghe thấy tiểu nữ nhân trong miệng lẩm bẩm: “Vương gia, Vương gia……”

Nàng đang kêu hắn?

Mộ Kỳ cười châm chọc, cơn ác mộng của không phải là thị nữ đã chết, mà là hắn?

……

Yến Mị nghe được giọng này, thì giật mình, quả nhiên là Mộ Kỳ.

Người nam nhân này, nửa đêm đột nhập vào phòng nàng là muốn làm cái gì?

Nhưng mà may mắn hắn tới, là hắn kéo nàng ra khỏi ác mộng, tưởng tượng như vậy, Yến Mị cũng không cảm thấy lời nói châm chọc của hắn có bao nhiêu khó nghe.

Nàng ổn định tinh thần, cùng hắn giải thích nói: “Vừa rồi thϊếp thân ở trong mộng bị ác quỷ kéo xuống nước, là Vương gia cứu thϊếp, thϊếp cũng không phải là đem Vương gia coi như ác mộng.”

Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, trong giọng nói mềm mại của nàng mang theo một tia ách ý, mềm mại khiến người ngạnh không dậy nổi tâm địa.

Nàng đã quen với viêhx mình nói dối, cũng không biết nói những lời này là thật là giả, nhưng mà nàng mới bị kinh hách, nói vậy cũng không có nhiều tâm tư nói dối như vậy, Mộ Kỳ nghe xong, trong mắt hiện lên một tia mềm mại, trong chốc lát lại khôi phục bình tĩnh, ánh mắt hắn buông xuống, thấy đôi tay Yến Mị nắm chặt bàn tay mình, hắn lạnh lùng nói: “Tay bổn vương, ngươi muốn nắm bao lâu?”

Yến Mị sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện tay mình còn đang nắm lấy tay hắn không buông.

Bàn tay hắn dày rộng ấm áp, thon dài hữu lực, vừa rồi ở trong mộng chính là đôi bàn tay này lôi nàng ra từ trong nước.

Nghĩ đến trong mộng chính là sức lực của đôi tay này ôm lấy eo mình, nàng thế nhưng sinh ra vài phần không muốn buông ra, nhưng nam nhân đã không vui, Yến Mị rốt cuộc vẫn là buông lỏng tay ra, rũ con ngươi xuống nói: “Là thϊếp lỗ mãng.”

Mộ Kỳ thu tay lại để sau người, bàn tay giấu ở trong tay áo, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, như thể đang nhớ lại cảm giác non mềm vừa rồi trên lòng bàn tay mình, hắn trong bóng đêm nhìn khuôn buồn bã mất mát của nàng, nội tâm mình lại ẩn ẩn cũng có chút mất mát.

Nhất thời, hai người đều không nói chuyện.

Vẫn là Yến Mị đánh vỡ trầm mặc trước, nàng nói: “Không biết đêm khuya Vương gia tới phòng thϊếp phòng, là vì chuyện gì?”

Đầu tiên nàng cho rằng Mộ Kỳ có lẽ là lại đây gϊếŧ nàng, nhưng Mộ Kỳ nếu đã đồng ý tha nàng một mạng, đương nhiên cũng sẽ không đổi ý, nếu không hắn đã sớm gϊếŧ nàng, vậ vì sao hắn lại tới đây? Là bởi vì muốn thấy nàng? Cái ý nghĩ này mới vừa nảy ra đã bị Yến Mị đè xuống, Mộ Kỳ làm sao có thể nhớ nàng, hắn hận nàng còn không kịp đâu.

Nàng không xem nhẹ mùi rượu cùng son phấn trên người nam nhân, mùi son phấn này giống như mùi nàng ngửi được ở Giáo Phường Tư, nói vậy tối nay hắn mới từ hoa lâu trở về.

Hắn mới đi hoa lâu lại đến phòng nàng, ở trong mắt hắn, Yến Mị nàng cùng hoa lâu những nữ tử hoa lâu đó giống nhau, có thể tùy tiện bị đuổi đi, ái lý liền lý, không yêu gác ở một bên.

“Đây là hậu viện của bổn vương, bổn vương nghĩ đến liền tới, có liên quan gì tới ngươi?”

Sau khi Mộ Kỳ nói xong, thế nhưng sinh ra vài phần chột dạ, hắn lại đây là bởi vì hôm nay khi ra cửa ở trên đường gặp được mấy nữ nô từ Đường Lê Viện, nói nàng buổi tối ngủ đến không an ổn gặp ác mộng, ban ngày cũng không buồn ăn uống…… Bởi vậy lại đây nhìn xem.

Cho dù hắn căn bản không muốn thừa nhận chút nào, nhưng đó là nguyên nhân thụec sự.

Yến Mị còn tưởng rằng Mộ Kỳ sinh khí, vội càng nói: “Đương nhiên, Vương gia nói không sai.”

Mộ Kỳ không có cùng nàng nhiều lời, thấy nàng đã tỉnh, xoay người rời đi, ống tay áo bỗng nhiên bị người từ phía sau bắt lấy, hắn quay đầu nhìn lại, một bàn tay trắng nõn cầm lấy một ống tay áo của hắn.

Mộ Kỳ nhíu mi quay đầu lại: “Yến Mị, ngươi làm gì vậy?”

Trong bóng tối, hắn nhìn thấy Yến Mị cắn cắn môi, nâng mắt hạnh ngấn nước lên trông mong nhìn hắn: “Vương gia tối nay có thể ở lại không?”

Tâm Mộ Kỳ phảng phất bị thứ gì chợt va chạm, bắt đầu mất khống chế, trong bóng đêm trên mặt hắn hiện lên những cảm xúc khó hiểu: “Yến Mị, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?”

Yến Mị thấy hắn không có ném mình ra, lá gan lớn chút.

Lấy tình cảnh nàng hiện tại, nàng không thể mất đi sủng ái của Mộ Kỳ, nàng đã phản bội Hoài Vương, nếu Mộ Kỳ cũng không cần nàng, vậy thì không ai có thể vì Yến gia xuất đầu.

Nàng cần thiết nắm chặt lấy tâm Mộ Kỳ.

Dù sao người nàng đều là của hắn, Yến Mị cũng không có gì rụt rè, nàng đứng dậy, chăn mỏng trên người rơi xuống, nàng ăn mặc sa mỏng y, đột nhiên dán sát vào sống lưng Mộ Kỳ, đôi tay vòng lấy vòng eo thon chắc của hắn, nàng cọ cọ khuôn mặt mềm mại ở trên vai hắn, mị giọng nói, nhuyễn thanh nói: “Vương gia vừa tới, liền cứu thϊếp thân từ trong tay nữ quỷ có thể thấy được Vương gia là phúc tinh thϊếp thân, thϊếp khẩn cầu Vương gia có thể ở lại.”

Giọng nói nàng cực nhu cực mềm, nghe khiến người thật ngạnh không dậy nổi tâm địa.

Nữ nhân dán vào sống lưng hắn, hương thơm mềm mại, trên người nàng vốn dĩ có cổ u hương nhàn nhạt, sau khi ra mồ hôi, mùi hương trở nên nồng một chút, nhưng vẫn làm không tổn hao gì đến phân tươi mát tự nhiên kia, hắn rõ ràng đã tỉnh rượu, nhưng khi chạm vào thân thể nữ nhân thân, lại khiến hắn có loại cảm giác như say rượu, hắn vẫn không quên trào phúng nàng: “Yến Mị, ngươi thật sự không biết liêm sỉ chi tâm chút nào.”

Yến Mị biết Mộ Kỳ khinh thường nàng, nhưng điều đó quan trọng, chỉ cần có thể cứu người nhà, muốn nàng làm cái gì cũng có thể, hai tay nàng cuốn lấy càng chặt hơn, khuôn mặt lại cọ ở trên vai hắn, “Liêm sỉ chi tâm, làm sao quan trọng bằng Vương gia.”

Yến Mị cảm giác được thân thể nam nhân cứng đờ, nhưng hắn lại không có tránh thoát nàng, cũng không có mắng nàng ngỗ nghịch, hôm nay hắn uống rất nhiều rượu, thân thể nóng bỏng, bị Yến Mị ôm như vậy, liền càng thêm nóng.

Trong bóng đêm, hai người đều không nói chuyện, nàng dựa vào vai hắn, rõ ràng nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, nàng rõ ràng đề phòng Mộ Kỳ, nhưng khi nghe tim hắn đập, lại cảm thấy vô cùng an toàn.

Hắn đột nhiên xoay người lại, bóp chặt lấy vòng eo non mịn của nữ nhân, sức lực nam nhân hơn người, Yến Mị đau kinh hô một tiếng.

Đúng là âm thanh này kí©h thí©ɧ hắn, Mộ Kỳ rượu sau điên cuồng đã lâu, hắn chưa bao giờ gặp qua một nữ nhân không biết sống chết như vậy, giọng nói hắn khàn khàn: “Yến Mị, đây chính là ngươi tự tìm, bổn vương thành toàn ngươi.”

Nói xong hắn bắt lấy tay Yến Mị, đẩy ngã nàng xuống đệm.

Cả người Yến Mị đều bị mùi rượu bao phủ, nàng không chỉ không có kháng cự, ngược lại nâng đôi tay lên ôm cổ Mộ Kỳ.

Nam nhân ở trong bóng tối chuẩn xác ngậm lấy cánh môi kiều nộn của Yến Mị, hắn đem đầu lưỡi thăm đi vào, đầu lưỡi hai người linh hoạt tựa như linh hoạt con cái nhỏ quấn lấy nhau.

Hắn hôn từ môi lan đến cằm, lại từ dưới cằm đến vành tai, hắn ngậm lấy vàng tai nhỏ nhắn vào miệng, ở giữa môi tùy ý nghiền nát trêu đùa, thân mình Yến Mị nhẹ nhàng run, ai hắn càng thêm chặt.

Mộ Kỳ đối với phản ứng của tiểu nữ nhân rất vừa lòng, tức giận trong lòng đối với nàng dần dần biến mất, thay vào đó chính là một loại nhàn nhạt ôn nhu lưu luyến, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cùng một nữ nhân ở bên nhau, có thể có được loại khuây khoả này.

Yến Mị nàng…… Thật là một yêu tinh.

Yến Mị ôm chặt lấy hắn, tóc dài hai người tựa như cỏ dại dây dưa ở bên nhau.

Nàng biết nam nhân giờ phút này cho dù đối với nàng có bao nhiêu nhiệt liệt, chỉ cần rời khỏi nơi này, hắn lại sẽ biến thành Nhϊếp Chính Vương lạnh nhạt bất cận nhân tình, trước đây nàng không thể chịu đựng thái độ Mộ Kỳ như hai người khác nhau, nhưng hiện tại nàng tiếp thu hình thức loại ở chung hai người này.

Như vậy cũng tốt, khi tách ra trong tương lai, sẽ không vì tình bị ràng buộc lẫn nhau.

Tần Phong là đi theo Mộ Kỳ tiến vào còn chưa đi, nghe được âm thanh bên trong truyền ra, hắn vội vàng ra khỏi sân, hắn sờ sờ cái mũi, xem ra lại phải đi gọi cô mẫu tới đây.

Sau khi Tần ma ma tới, nghe động tĩnh trong phòng, trong lòng hiểu rõ, vội vàng phân phó tôi tớ đi chuẩn bị nước ấm, việc Yến phu nhân trong lòng nàng cũng biết rõ, nàng lúc trước xem chủ thượng chỉ là cấm túc Yến phu nhân, lại không gϊếŧ nàng, liền biết chủ thượng đối với Yến phu nhân là bất đồng, hiện nay xem ra, suy đoán của nàng không có sai.