Chương 34: Nhưng trong vương phủ có chút người không thích phu nhân

Mộ Kỳ có việc phải đi vào cung một chuyến, đang thay triều phục chuẩn bị ra cửa, mới vừa đi xuống bậc thang, thấy Ngọc Lan từ trong đình đi tới, Ngọc Lan sinh thanh tú dịu dàng, khi doanh doanh đi, đều có một cổ thái đổ nhu nhã, nhưng mà ánh mắt Mộ Kỳ khi nhìn nàng lại rất là lãnh đạm: “Ngươi tới làm cái gì?”

Ngọc Lan thấy Mộ Kỳ mặc thêu kim phi mãng bào, đầu đội tiến hiền quan, biết hắn nhất định là muốn vào cung yết kiến tiểu thánh nhân, nàng hành lễ nói: “Thϊếp không biết Vương gia muốn ra cửa, chỉ là thϊếp có chuyện quan trọng, không thể không nói với Vương gia.”

Ánh mắt Mộ Kỳ nhẹ nhàng đảo qua: “Nếu là chuyện quan trọng, vậy liền nói.”

Ngọc Lan nói: “Vừa rồi thϊếp mới từ bên ngoài hồi phủ, vừa vặn gặp được Đường Khê nha hoàn bên người yến muội muội, trong tay Đường Khê cầm một vật trang trí bằng ngọc thiềm thừ từ vương phủ, nói là muốn mang đến tiệm ngọc khí trong thành để tiến hành mài giũa cắt.”

Còn việc cắt xong dùng để làm gì, Ngọc Lan lại không đề cập đến.

Mấy thứ này đều là đồ vật của vương phủ, phía trên lại khắc tư ấn vương phủ, cho dù Mộ Kỳ đem đồ vật ban thưởng cho bất luận kẻ nào, đều không thể tự mình cầm đi mua bán hoặc là cắt mài giũa.

Hành vi Yến Mị như vậy, đã hỏng quy củ vương phủ rồi, nàng cũng không tin Mộ Kỳ sẽ mặc kệ.

Mộ Kỳ còn cho là chuyện lớn gì, hóa ra chỉ là một chuyện nhỏ, tuy nói Yến Mị phạm quy củ, nhưng từ khi nàng tới vương phủ, phạm quy củ còn thiếu sao, tội phản bội hắn đều nhẹ lấy nhẹ thả, một con thiềm thừ hắn cũng không cần thiết phải so đo với nàng, hắn không để bụng nói: “Việc này bổn vương sẽ dặn dò Tần ma ma răn dạy Yến Mị, sau này loại việc nhỏ này không cần nói với bổn vương. ”

Nói xong, không đợi Ngọc Lan phản ứng, liền đi thẳng ra ngoài.

Ngọc Lan nhìn bóng dáng Mộ Kỳ đi xa, vẻ mặt kiều nhu dịu dàng trên mặt biến mất, thay thế chính là oán độc đầy mặt, Tô Hợp nhìn sắc mặt chủ tử rùng mình một cái, “Phu nhân, Vương gia cũng nói sẽ để Tần ma ma răn dạy, ngươi vì sao còn không vui?”

Ngọc Lan cắn một ngụm ngân nha, nàng nắm khăn nói: “Nói là răn dạy, Vương gia căn bản không nghĩ quản việc này, hắn đây là muốn dung túng Yến Mị.” Tần ma ma là một lão nô còn có thể làm gì với chủ tử?

Ngọc Lan tức muốn hộc máu từ Thừa Phong Viện rời đi, dọc theo đường đi nàng đều suy nghĩ, những người khác phạm tội, Vương gia không lưu một tia tình cảm, nhưng sự tình nếu gác ở trên người Yến Mị, luôn là có thể không giải quyết được gì, sao vận khí tiện nữ nhân kia lại tốt như vậy, Vương gia lạnh nàng một đoạn thời gian, nàng còn tưởng rằng Yến Mị sắp thất sủng, ai ngờ mới mấy ngày trước, Vương gia lại sủng ái nàng!

Càng nghĩ trong lòng Ngọc Lan càng không phục.

Sau khi dùng cơm trưa, Tần ma ma tới Đường Lê Viện một chuyến, Tần ma ma liền lấy việc ngọc thiềm thừ kia đề điểm Yến Mị vài câu, nàng là nô đối với chủ tử cũng không dám trách cứ quá mức, huống chi Yến Mị đối xử với người khác lại tốt, Tần ma ma ngày thường nhận nhiều ân huệ của nàng, đối với Yến Mị khách khí hơn những người khác, hơn nữa Tần ma ma biết rõ, việc này Mộ Kỳ cũng không để trong lòng, nếu không sẽ không giao cho bà tới xử lý.

Yến Mị còn không biết tin tức này truyền tới tai Mộ Kỳ như thế nào, trong lòng nàng khó hiểu, đối với lời Tần ma ma nói đều đồng ý, cũng nói lần sau cũng không dám nữa.

Tần ma ma cũng không nói nhiều, lúc đi, Yến Mị đưa Tần ma ma một túi trà ngon mà Mộ Kỳ thưởng cho nàng, Tần ma ma ăn người miệng mềm, ngầm nhắc nhở nàng: “Tuy nói việc nhỏ này Vương gia không để ở trong lòng, nhưng trong vương phủ có chút người không thích phu nhân, sau này phu nhân vẫn là cẩn thận tốt hơn.”

Yến Mị thần sắc trịnh trọng nói: “ Những lời ma ma nói, thϊếp thân đều nhớ kỹ.”

Trong Vương phủ này có một số người không thích nàng, chờ Tần ma ma đi rồi, Yến Mị hỏi Đường Khê mới biết nàng hôm nay ra cửa gặp phải Ngọc Lan, hoàn toàn xác minh suy đoán trong lòng mình, quả nhiên là nàng.

Đường Khê hối hận nói: “Phu nhân, đều là nô sai, là nô sơ suất quá.”

Yến Mị thấy Đường Khê mặt đầy tự trách, nàng khẽ cười nói: “Việc này cùng ngươi không có quan hệ, có chút người chính là thích cùng chúng ta đối nghịch.”

Bên kia, Ngọc Lan sau khi biết được Tần ma ma ở Đường Lê Viện chỉ là nói vài câu không đau không ngứa, buồn bực cả một buổi chiều, quả nhiên đúng như nàng nghĩ, Mộ Kỳ căn bản không để bụng chuyện này.

Khi Ngọc Lan mới vừa tiến vào vương phủ, trong lòng có bao nhiêu chờ mong, giờ phút này trong lòng liền có bao nhiêu thất vọng, hốc mắt nàng đỏ lên, ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên một bức họa trong phòng, bức họa tuấn mã đồ kia chính là tự tay nàng vẽ, vốn là lễ vật tặng cho Mộ Kỳ làm sinh nhật, nhưng hiện tại xem ra, bức họa này không thể so sánh với thắt lưng ngọc mà Yến Mị tự làm.

Nếu nàng muốn làm thắt lưng ngọc tặng cho Mộ Kỳ, vậy nàng khiến cho nàng làm không thành, xem nàng lấy cái gì đưa!

Đảo mắt qua đi 10 ngày, Yến Mị đã thêu thắt lưng gần xong, chỉ chờ ngọc phiến được khảm lên, Yến Mị hỏi Đường Khê ngọc phiến khi nào được làm xong, Đường Khê nói: “Chưởng quầy kia nói với nô, đến ngày mai là xong, sau khi làm xong hắn sẽ tự mình đưa tới vương phủ.”

Tới ngày thứ hai, ông chủ tiệm ngọc khí hành quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, tống cổ tiểu nhị trong tiệm đem đồ vật đưa tới vương phủ, hắn đi đến nửa đường, nhìn thấy một thị nữ bộ dáng thanh tú đi về phía mình.

Thị nữ kia thấy hắn liền cười, cũng hỏi: “Tiểu lang quân chính là người đưa ngọc phiến cho phu nhân nhà chúng ta phải không?”

Tiểu nhị chưa gặp qua Đường Khê, còn cho là gặp được chính chủ, vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Người này là Tô Hợp là nha hoàn bên người Ngọc Lan, Tô Hợp cười với tiểu nhị nói: “Tiểu lang quân cứ đem đồ vật giao cho nô gia.” Nói xong nàng từ trong tay áo móc ra một khối kim bánh đưa cho tiểu nhị kia, còn nói thêm: “Đây là tiền công, còn lại coi như là phu nhân chúng ta thưởng cho tiểu lang quân.”

Tiểu nhị kia thấy Tô Hợp ra tay hào phóng, liền vui vẻ đáp ứng, đem ngọc phiến đã tạo hình tốt đưa cho Tô Hợp.

Tô Hợp cầm hộp ngọc phiến về tới Đồ Mi Viện, cũng đem đồ vật giao cho Ngọc Lan, Ngọc Lan vừa mở hộp ra thấy, chỉ thấy bên trong dương chi ngọc phiến tinh oánh dịch thấu, tạo hình ngọc phiến là chạm rỗng, phía trên tuyên khắc như ý vân văn, ở giữa còn có có khắc một ít chữ giống giống đồ hình ngoạn ý, cũng không biết là cái gì, còn có một đôi si văn đai ngọc câu.

Ngọc Lan cẩn thận xác định những hình vẽ này, chỉ nhận ra trong đó hai chữ tựa “Ngày” “Nguyệt”, còn lại một mực nhận không ra, nàng nghĩ đó hẳn là ngụ ý cát tường, cũng chưa từng có để ý nhiều.

Ngọc Lan đắc ý cười, nói với Tô Hợp: “Tô Hợp, ngươi đi lấy thắt lưng bổn phu nhân đã làm xong.”

Tô Hợp cười đồng ý, đi đến ngăn tủ lấy thắt lưng Ngọc Lan đã sớm làm xong, nàng nói: “Hiện tại Yến phu nhân không có ngọc phiến, xem nàng còn làm đai ngọc cho Vương gia như thế nào!”

Ngọc Lan nhẹ nhàng cong môi, đáy mắt hiện lên một mạt tính kế: “Nàng không phải không có, chỉ là một phần kia hiện giờ nàng còn chưa làm xong.” Làm xong cũng phải chờ đến sau khi sinh nhật Vương gia.

Nơi này nàng có rất nhiều dương chi ngọc, còn đều không phải Mộ Kỳ ban tặng, không có tư ấn, nàng muốn xử trí như thế nào đều được, liền ở Yến Mị đem ngọc thiềm thừ đưa tới tiệm ngọc khí hành ngày thứ hai, nàng liền đem mấy khối dương chi ngọc khác đưa đến tiệm ngọc khí hành mài giũa, cũng dặn dò ông chủ tiệm ngọc khí sau khi làm xong đưa tới vương phủ, đến lúc đó liền tính điều tra ra, nàng chỉ nói chính mình không biết đó là Yến Mị.

Đợi tới sinh nhật, Vương gia, đưa lên đai ngọc chính là nàng, mà không phải Yến Mị.

Nàng cầm lấy một khối ngọc dưới ánh nắng phía dưới chiếu chiếu, tinh oánh dịch thấu, đến lúc đó Vương gia tất nhiên sẽ thích.

Yến Mị bên kia, ngày ấy Đường Khê nói với nàng ông chủ tiệm ngọc khí hành sẽ đem ngọc phiến được mài giũa tốt vào đưa tới vương phủ ngày thứ hai, nên nàng không có thúc giục, như vậy nhất đẳng, lại đợi hai ngày, ngọc khí hành bên kia vẫn là không đưa tới, mắt thấy cách sinh nhật Mộ Kỳ chỉ còn hai ngày, Yến Mị trong lòng sinh ra vài phần lo âu: “Đường Khê, ông chủ tiệm ngọc khí hành kia vì sao còn chưa phái người đem đồ vật tới đây?”

Đường Khê cũng cảm thấy kỳ lạ, nàng nói: “Nô cũng không biết, phu nhân trước đừng có gấp, nô đi tiệm ngọc khí hành một chuyến hỏi một chút tình huống.”

Đường Khê đi một chuyến tiệm ngọc khí hành mới biết được, người trong tiệm ngọc khí hành người đã sớm đem đồ vật đưa đến vương phủ, chỉ là thứ này lại không đưa đến trên tay các nàng, Đường Khê chỉ đành phải nhanh chongz trở về, cùng Yến Mị nói nói chuyện này.

Yến Mị thế mới biết, đồ vật mình chuẩn bị nửa bị người khác ăn cắp, nàng tức giận đặt chén trà trong tay thật mạnh xuống bàn, trong vương phủ này tổng cộng không có bao nhiêu người, dám can đảm ăn cắp đi đồ vật của nàng càng là số ít, Mộ Kỳ đi ngoài thành quân doanh, đã nhiều ngày không ở vương phủ, đương nhiên không phải là hắn, trừ bỏ hắn, cũng chỉ có Ngọc Lan.

Ngày thường nhìn nữ nhân này cũng có vài phần tâm cơ, nhưng không nghĩ tới lại cũng chỉ có vài phần tiểu thông minh, loại này bất nhập lưu sự tình cũng làm đến ra tới.

Ngay cả Đường Khê cũng đoán được là nàng, Đường Khê sốt ruột nói: “Phu nhân, theo y nô chi thấy, việc này nhất định là Ngọc Lan phu nhân làm, chúng ta đi tìm nàng lý luận, kêu nàng đem ngọc phiến trả lại cho chúng ta.”

Yến Mị lắc đầu nói: “Không cần.”

Ngọc Lan làm việc luôn luôn cẩn thận, nếu nàng làm như vậy, khẳng định nghĩ kỹ biện pháp đối phó, nàng nhất định sẽ cắn chết không nhận.

Cũng được, để xem Ngọc Lan lấy đi ngọc phiến của nàng là muốn làm cái gì.

Đường Khê thấy Yến Mị không muốn đi tìm Ngọc Lan, nghĩ thầm phu nhân chỉ sợ là cảm thấy không có bằng chứng, không thể làm gì Ngọc Lan, Đường Khê: “Phu nhân, không bằng chúng ta lại chuẩn bị một kiện lễ vật khác cho Vương gia đi?”

Hôm nay là ngày 16 tháng 6, cách sinh nhật Mộ Kỳ chỉ kém một ngày, hiện tại muốn làm quần áo giày cũng không còn kịp rồi, ánh mắt nàng dừng trên thắt lưng còn chưa được khảm ngọc phiến lên, suy nghĩ một lát, nàng một lần nữa cầm lấy thắt lưng, nếu không có ngọc phiến, cũng chỉ đành phải đổi phụ kiện khác.

Sinh nhật Mộ Kỳ là ngày ngày 18 tháng 6, giữa hè, ánh nắng đốt người.

Nhưng mà thời tiết nóng bức này lại không ngăn cản được quan to các quý tộc Ngọc Kinh thành tiến đến chúc mừng sinh nhật Nhϊếp Chính Vương.

Cổng lớn Tây Bắc vương phủ vô cùng náo nhiệt, trên đường phố rộng lớn chen đầy các loại xe ngựa, trên đường bá tánh hành tẩu đều không thể không đi đường vòng, người mang theo hạ lễ tới cửa nối liền không dứt, Tần Phong ở cửa đón khách, sau khi thu lễ, mời các khách nhân đến Tuyên Ninh Đường vương phủ dự tiệc, cũng là chính đường của vương phủ.

Chính nội đường đã ngồi đầy khách khứa, Mộ Kỳ cái này thọ tinh khoan thai tới muộn, khi hắn tới đến chính đường, tất cả khách khứa đều đứng dậy hành lễ, Mộ Kỳ xua xua tay ý bảo mọi người đều ngồi xuống, những quan viên lại bắt đầu a dua nịnh hót Mộ Kỳ, nói rất nhiều lời dễ nghe lời, Mộ Kỳ chỉ là nhàn nhạt đồng ý, trên mặt không có biểu cảm gì.

Cứ việc hắn thần sắc lạnh nhạt, nhưng Nhϊếp Chính Vương long phượng chi tư, thiên nhật chi biểu, khi ngồi ngay ngắn ở nơi đó, hạc trong bầy gà, hấp dẫn các nữ quyến ngồi trên liên tiếp ghé mắt nhìn lén mặt hắn.

Khi Yến Mị đi đến Tuyên Ninh Đường, vừa lúc ở trên đường gặp phài Ngọc Lan.