Chương 5: Điệu múa mê hoặc

Cảnh xuân dịu dàng, hậu viện Hoài vương tràn ngập sắc xuân, vừa lúc hoa nở rộ, cả khu vườn tràn ngập muôn sắc hoa, rực rỡ đẹp đẽ lạ thường.

Vào ngày này, Yến Mị dậy sớm rời giường, được nha hoàn Vân Lộ hầu hạ trang điểm chải chuốt.

Vân Lộ nhìn gương mặt của Yến Mị trong gương đồng, nhẹ giọng hỏi: “Lục Nương, hôm nay trang điểm kiểu gì?” Mặc dù Vân Lộ không thích nhan sắc mê người này của Yến Mị nhưng cũng không dám lơ là với nàng.

Yến Mị ngơ ngác nhìn khuôn mặt mình trong gương đồng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở nói: "Búi tóc nửa đầu, trang điểm hoa đào.

Hoài Vương tổ chức yến tiệc ở Dẫn Ngọc Các để mời Nhϊếp chính vương, mà Yến Mị lúc đó sẽ hiến vũ cho Nhϊếp chính vương nên lớp trang điểm của nàng không thể mờ nhạt.

Chảy búi tóc xong, Vân Lộ lại giúp nàng trang điểm, màu da Yến Mị vốn là trắng, nếu lớp trang điểm quá dày ngược lại che khuất nhan sắc vốn dĩ của nàng, Vân Lộ cũng biết điểm này, cho nên chỉ thoa cho nàng một chút phấn, nhẹ nhàng bôi phấn hồng lên hai má, khi nàng định đánh một nốt ruồi son phấn ở giữa mà, Yến Mị giơ những ngón tay trắng nõn thanh tú lên, lấy cây cọ vẽ trong tay Vân Lộ, nhúng vào phấn hồng, nhẹ nhàng điểm vào khóe mắt hơi nhếch lên bên dưới.

Khóe mắt phía dưới có thêm một nốt ruồi đỏ.

Vân lộ nhìn thấy Yến Mị đem đặt nốt ruồi dưới mắt, càng thêm có vẻ mị sắc liêu nhân, trong lòng không thể không bội phục những mánh khóe tài tình của vũ cơ Giáo Phường Tư.

Yến Mị cũng không sợ nàng khinh thường, việc hôm nay phải làm của nàng chính là lấy sắc đẹp dụ dỗ Nhϊếp Chính Vương, làm nam nhân kia vì nàng tâm động, đem nàng từ Hoài Vương phủ mang đi.

Cho nên nàng muốn dùng hết năng lực đi thu hút sự chú ý của nam nhân

Nếu thất bại, Hoài Vương cũng không có khả năng giữ nàng lại bên người, nói không chừng qua tay liền đưa cho người khác, Nhϊếp Chính Vương là hy vọng duy nhất của nàng.

Sau khi trang điểm, Vân Lộ thay cho nàng một thân phấn lục, trước ngực là hoa văn kim khổng tước, khi mặc áo vào,Yến Mị dặn dò Vân Lộ đem dây lưng buộc chặt chút, trong lòng Vân Lộ cảm thấy Yến Mị rất là trơ trẽn, nhưng động tác trên tay vẫn làm theo mà thắt chặt một chút.

Bên ngoài che chở khinh bạc, đôi tay kéo dải lụa choàng, đường cong thướt ta của tiểu nương tử được tôn lên trọn vẹn.

Sau khi mọi thứ đã được thu dọn, Yến Mị mang lên khăn che mặt, ra khỏi phòng đi đến Triều Dẫn Ngọc

Bên kia Mộ Kỳ đã đến Dẫn Ngọc Các dưới sự dẫn dắt của nô tài trong phủ.

Hoài Vương đã đứng trước cửa nghênh đón, nô tài khom người rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Mộ Kỳ vào quân ngũ đã lâu, trong người tràn đầy sát khí, khi bước lên bậc thang, là một người quanh năm ở địa vị cao như Cao Sí cũng cảm thấy ngột ngạt. Hắn là hậu duệ quý tộc, ở trước mặt Mộ Kỳ, chính là bị khí thể cả người hắn áp bức.

Cao Sí thực không thích loại cảm giác này, nhưng vẻ mặt trên mặt vẫn như cũ tự nhiên, hắn đi đên trước mặt Mộ Kỳ chắp tay thi lễ, cười nói: “Nhϊếp Chính Vương.”

Mộ Kỳ hiện giờ là Nhϊếp Chính Vương, mà Hoài Vương ở trong triều cũng không có thực quyền, đất phong cũng ít, tuy là huyết mạch hoàng thất, nhưng địa vị hắn căn bản không thể so với Mộ Kỳ.

Mộ Kỳ chỉ là liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt gọi một tiếng: “Hoài Vương”, liền đi thẳng vào nội đình.

Cao Sí đối với thái độ kêu căng của Mộ Kỳ rất không hài lòng.

Chẳng qua là một vị Vương gia khác họ, kiêu ngạo như vậy ở trước mặt hắn, sắc mặt đen lại, rũ tay áo đi vào.

Dẫn Ngọc này có ba mặt là tường, mặt quay về phía nam chỉ được chống đỡ bằng các cột hiên và treo rèm trắng, ngồi trên gác mái có thể thưởng ngoạn phong cảnh trong hoa viên.

Trong đình, Hoài Vương còn mở tiệc chiêu đãi những người khác cùng tiếp khách, nhìn thấy Mộ Kỳ sải bước tiến vào, tiếng cười trong đình đột nhiên ngừng lại, mọi người đứng dậy hành lễ, Mộ Kỳ nhìn quanh thì phát hiện những người này đều là người của Ngọc Kinh, có tiếng ăn chơi, hạng người chơi bời lêu lổng, chỉ đạm mạc gật đầu, giơ tay ý bảo bọn họ ngồi xuống.

Cao Sí mời những người này, có thể thấy được hắn đã dành rất nhiều công sức để an bài cảnh này.

Có thế thấy, Cao Sí là muốn hắn nghĩ lầm hắn là người trầm mê tửu sắc, không tư tiến thủ, không có mơ ước ngôi vị hoàng đế, làm hắn thả lỏng cảnh giác đối với hắn.

Mộ Kỳ nhìn thấu trong mắt hắn, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Bởi vì Mộ Kỳ đã đến, sau khi mọi người ngồi xuống, đều có vẻ rất thận trọng, không có chút nào thoải mái như trước.

Khi Hoài Vương lại lần nữa tiến vào, trên mặt đã tràn đầy gió xuân, hắn ở chủ vị ngồi xuống.

Khách khứa đều đã đến đông đủ, Hoài Vương vỗ tay ba tiếng, liền có mỹ lệ tỳ nữ bưng rượu thức ăn nối đuôi nhau mà vào. bày biện ở thực án từng người.

Những mỹ tì kia cũng không có sốt ruột lui ra, mà là ngồi quỳ ở một bên, rót rượu cho các tân khách.

Nữ tỳ xinh đẹp phục vụ Mộ Kỳ cũng muốn rót rượu cho hắn, nhưng bị Mộ Kỳ lạnh lùng quát mắng một câu, nàng sợ tới mức toàn thân phát run, tránh sang một bên, không dám tiến lên.

Mộ Kỳ mang hắc ngọc nhẫn bằng chỉ tay cầm bầu rượu, tự mình đổ một chén rượu.

Cao Sí đem một màn này xem ở trong mắt, hắn cũng không để ý, Lục Thiên bị cự tuyệt hắn đã dự kiến trước, có thể thấy được sắc đẹp tầm thường căn bản vô pháp đả động Mộ Kỳ.

Cao Sí mỉm cười, nâng chén với Mộ Kỳ nói: “Nhϊếp Chính Vương, bổn vương kính ngươi một ly.” Ngoài mặt hắn giả bổ cười nhưng trong lòng hắn đối với Mộ Kỳ tràn ngập chán ghét, nhìn không có chút sơ hở nào, vẫn như cũ là Hoài vương ôn nhu nho nhã.

Mộ Kỳ nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt hắn, trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ là xa xa giơ ly trong tay lên đáp lễ Hoài Vương.

Sau khi rượu vào cổ họng, hắn mới phát hiện, rượu này không phải là rượu bình thường, mà là Thạch Đống Xuân, thứ đang giá ngàn vàng.

Loại rượu này ở Bắc Tề nổi danh thơm lừng, là rượu ngon quý hiếm, thường dùng để cống nạp, người bình thường muốn uống, cho dù bỏ ra nhiều tiền cũng khó mua được. Rượu ngon thường dùng để sưu tầm, có thể mang ra chiêu đãi khách nhân, chứng tỏ hắn cũng đầu tư không ít tiền.

Cao Sí thấy Mộ Kỳ uống cạn một ly, liền cười cùng hắn nói chuyện: “Nhϊếp Chính Vương, không biết rượu này có phù hợp khẩu vị không?

Hiện nay địa vị trong triều của Hoài Vương khó xử, thân phận lại dễ dàng làm người khác nghi kỵ, ai đều có thể nghe hiểu được, Hoài Vương hiện giờ đang lấy lòng Nhϊếp Chính Vương.

Đổi lại là người khác khó tránh khách sáo nói hai câu, Mộ Kỳ lại nhàn nhạt nói: “Cũng được.”

Rượu ngon như thế, hắn cũng chỉ nói hai chữ "Cũng được" , có thể thấy được thái độ có lệ. Nụ cười trên mặt Cao Sí dần tắt, tức khắc lâm vào cảnh lạnh nhạt, may mà có người đứng ra hòa giải.

Người nọ là con trai của Trưởng công chúa Tấn Dương, Tống Bội Dung, là biểu đệ của Hoài Vương, có tiếng chơi bời lêu lổng.

Tống bội du cười nói: “Nghe nói trong phủ điện hạ có một đám vũ cơ mới tới, tất cả đều tư dung tuyệt sắc, dáng múa quyến rũ, chẳng biết có thể làm các nàng tới hiến vũ, để ta xem một chút.”

Cao Sí, gật đầu cười nói: "Đương nhiên, hôm nay mời các ngươi uống rượu, làm sao không có ca vũ tăng thêm náo nhiệt."

Mặc dù Mộ Kỳ đối với hắn thái độ không rõ ràng, hắn tạm thời cũng không đoán ra được tâm tư Mộ Kỳ, nhưng là nên xem xong cảnh này, hắn không tin Mộ Kỳ sau khi nhìn thấy nhan sắc của Yến Mị lại có thể bình tĩnh như vậy.

Nói xong hắn liền quay đầu cùng người hầu bên cạnh nói vài câu, người hầu kia đi đến bên ngoài, nhìn thấy Yến Mị đứng ở hành lang Dẫn Ngọc Các, tuy là mang lụa che mặt, nhưng dáng người lả lướt, là lu mờ tất cả vũ cơphía sau.

Người hầu đi đến bên người Yến Mị, sau khi nói vài câu, mấy người phía sau Yến Mị liền ôm nhạc cụ đi vào.

Chờ tiếng nhạc bên trong vang lên, Yến Mị mới cùng tất cả vũ cơ cùng nhau giơ tay áo bước vào.

Tất cả vũ cơ đi vào trước, Yến Mị đứng sau tấm màn trắng một lúc, nàng từ từ nhắm mắt lại, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi đến trước mặt nàng vẫn có chút căng thẳng, nàng cố gắng bình tĩnh lại, vén lên tấm màn lụa màu trắng theo sau.

Các tiếng nhạc thay nhau vang lên.

Vũ cơ nối đuôi nhau mà vào, trên người toàn ăn mặc váy lụa xanh biếc, ai ai cũng kiều diễm động lòng người, vòng eo nhẹ nhàng uốn éo, ống tay áo giương lên, chỉnh tề hướng hai bên tách ra, đúng lúc này, Yến Mị nhanh nhẹn thân ảnh doanh doanh đi vào, nàng mới tiến vào, ánh mắt mọi người đồng thời dừng ở trên người nàng.

Ngay cả Mộ Kỳ cũng vô ý nhìn qua, dừng một chút.

Vòng eo của những vũ công vừa rồi đã đủ gầy rồi, nhưng nếu so với vòng eo nhỏ nhắn như liễu không thể ôm của Yến Mị thì lại có chút thô, lại xem dáng người Yến Mị uyển chuyển mà múa, phong tình quyến rũ.

Mộ Kỳ thấy nữ tử mang theo khăn che mặt, hình dáng như ẩn như hiện, một đôi mắt hạnh tươi sáng mê người, bên trong cất giấu móc câu, tựa hồ có thể câu hồn.

Yến Mị nhảy chính là lục eo vũ, tay áo nàng tung bay, khi vòng eo hơi cong, thân mình phảng phất nhu nhược không có xương, nàng đứng trên tấm thảm với đôi chân trần trụi trắng nõn, đôi chân đó cực kỳ nhỏ, không lớn bằng lòng bàn tay của người lớn, ngón chân thì phấn nộn mượt mà. Trên mắt cá chân buộc những lục lạc bằng dây tơ hồng, Thân hình nàng uyển chuyển như một con én đang bay, khi nàng nhảy, lục lạc trên chân nàng phát ra tiếng vang trong trẻo.

Điệu múa của nàng đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, những người nam nhân không thể cầm lòng được đã mất trí, đặc biệt là Tống Bội Du, ngốc ngốc nhìn nàng không dời được ánh mắt.

Ánh mắt Cao Sí cũng càng thêm sâu, giờ phút này trong lòng hắn thậm chí có chút dao động, hắn thật sự muốn đem Yến Mị đưa cho Mộ Kỳ sao?

Yến Mị không để ý đến biểu tình của Hoài Vương, đôi mắt hạnh nhân quyến rũ kia vô tình liếc về một hướng nào đó, đâm sầm vào một đôi đồng tử sâu như hồ nước lạnh.

Đợi khi thấy rõ dung mạo người nọ, Yến Mị thất thần một lát.

Nam nhân mặc một chiếc áo choàng màu vàng thêu mã trăn màu đen, thắt lưng bằng ngọc trắng rộng bằng lòng bàn tay, trên đầu đội kim quan, với mái tóc đen buộc nửa, Cho dù hắn ngồi ở chỗ đó bất động, hắn vẫn sẽ làm người ta có cảm giác bị áp bức.

Nếu nàng đoán không sai, người này là đương triều Nhϊếp Chính Vương Mộ Kỳ, quả thật là uy nghi lạnh lùng, tại cung yến trước đây nàng cũng từng xa xa nhìn thấy qua người này, chỉ là chưa bao giờ nhìn kỹ, không nghĩ tới tướng mạo hắn thế nhưng thật tuấn tú, Hoài Vương so với hắn còn kém hơn.

Mộ Kỳ có khuôn mặt rất đẹp, vầng trán đầy đặn, ngũ quan sâu và ba chiều, xương mày hơi cao, hốc mắt sâu hơn người thường, lông mi dày và hơi cong, lộ ra vài phần giống với người Tây Bắc. Cùng toàn thân hờ hững khí chất của vô cùng trái ngược nhau, nhưng không hề rời rạc chút nào, ngược lại, trông càng thêm lộng lẫy và cao quý.

Cho dù không có quyền lực, chỉ riêng khuôn mặt này thôi cũng có thể khiến một nữ tử say mê.

Nhìn thấy đôi mắt kia hơi híp lại, tim Yến Mị đập vài cái, vội vàng nhìn đi chỗ khác, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Mộ Kỳ ánh mắt giống như nhìn thấu nàng.

Nàng không quên hôm nay nhiệm vụ, chân trên mặt đất xoay hai vòng, áo váy như hoa cánh xoay tròn mở ra, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Mộ Kỳ, nàng quỳ sát ở hắn bên chân.