Chương 2: Lưu đày

Lục Tịch Miên kinh ngạc ngẩng đầu, đôi má tái nhợt còn vương vết lệ chưa khô, tai phải nàng vang vọng tiếng kêu chói tai, đầu choáng váng từng đợt.

Chỉ nghe bằng tai trái không rõ lời, Lục Tịch Miên chớp chớp mắt xua đi làn sương dày trong mắt, chăm chú nhìn vào hình dáng đôi môi của Tô Dực Đàm.

Tô Dực Đàm mang theo chút khinh miệt khó nhận ra: “Hắn muốn xông vào, còn gϊếŧ luôn ngục đầu đến xem xét tình hình, tự cho mình tài giỏi, bị người ta đâm chết.”

Phạm nhân trong ngục chết thì cũng chết, dù sao vài ngày nữa cũng sẽ bị lưu đày biên cương, chẳng ai truy cứu. Nghĩ đến kẻ luôn ngẩng cao đầu kiêu ngạo đó, trong lòng Tô Dực Đàm có chút thoải mái.

Biểu cảm đau đớn tột cùng của thiếu nữ khơi dậy chút thương tiếc trong lòng Tô Dực Đàm, dẫu sao cũng là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, hắn ta không đành lòng nhìn nàng đau khổ.

Hiện giờ trong nhà Lục Tịch Miên không còn người thân cưng chiều nàng, chỉ còn một con đường sống duy nhất là theo hắn ta.

Nghĩ đến đây, giữa chân mày Tô Dực Đàm hiện lên chút ôn hòa.

“Nói cho cùng, chuyện này là do ta suy nghĩ chưa chu toàn. Nếu không vì ta sợ nàng chịu ủy khuất, cố tình dùng quan hệ chia riêng cho nàng một phòng giam, thì nàng cũng không đến nỗi không thể gặp mặt họ lần cuối.”

Hắn ta miệng nói xin lỗi, nhưng trên mặt lại không thấy chút hối hận. Nhân lúc Lục Tịch Miên đau lòng tột độ, hắn ta tiến lên hai bước, định ôm nàng vào lòng.

“Ta đã từng nói sẽ chăm sóc nàng khi tai phải của nàng bị thương, giờ lời hứa đó vẫn còn hiệu lực.” Hắn ta nói rất chân thành, “Chỉ cần nàng nguyện ý làm theo lời ta nói.”

Chỉ cần Lục Tịch Miên chịu chỉ chứng cha mình, nhà họ Tô sẽ có thể bảo vệ nàng. Nàng sẽ gả cho Tô Dực Đàm, cả đời không lo. Còn việc nàng không còn người thân nào…Tô Dực Đàm cảm thấy rất tốt. Cha hắn ta luôn không thích người nhà họ Lục, sau này nàng chỉ còn một mình, hắn ta cũng dễ thuyết phục cha để nàng vào cửa.

Tô Dực Đàm tự thấy đã chọn cho nàng con đường tốt nhất, mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, nàng chỉ cần nghe lời.

Hắn ta vừa bước tới một bước, vừa định đưa tay ra, Lục Tịch Miên cắn chặt môi dưới, giơ tay tát một cái.

“Đừng chạm vào ta.” Nàng run rẩy nói, cắn chặt răng.

Tô Dực Đàm chưa từng bị phụ nữ đánh, nhất thời sững sờ, sau đó là cơn giận dữ vì bị sỉ nhục, không thể giữ nổi vẻ mặt ôn hòa lễ độ giả dối nữa.

Cái tát này đã cắt đứt chút thương tiếc còn sót lại trong lòng Tô Dực Đàm, hắn ta cười lạnh nói: “Ta nhiều lần khuyên nàng, cha ta đã rất không vui. Nếu nàng lúc này chịu cúi đầu nhận lỗi, cũng không phải không thể đến nhà họ Tô làm thϊếp của ta. Đây là lần cuối cùng ta đến, ba ngày nữa nàng sẽ bị lưu đày, đến lúc đó sống chết mặc kệ nàng.”

Hắn ta không chê tai phải nàng bị thương, cũng không tính toán việc nàng hiện giờ là con gái của tội thần, tự thấy mình đã làm hết lòng.

“Muốn ta gả cho ngươi, ta thà chết còn hơn.”

Một lời thành sấm, sau này nàng quả thật chết trên đường lưu đày.

**

**

Giữa tháng ba, hoa hạnh đã nở.

Lục Tịch Miên mơ hồ có lại ý thức, mở mắt ra, vô thức cúi đầu nhìn thân thể mình.

Trên người đã thay áo, không còn là bộ áo tù xám xịt rách nát, mà là một chiếc váy lộng lẫy xinh đẹp—

Chiếc váy tơ tằm đỏ thắm thêu hoa mẫu đơn lớn, tôn lên vẻ kiều diễm đáng yêu.

Nàng không phải đã bị lưu đày sao?

Lục Tịch Miên nhớ lại, trên đường lưu đày, một đêm khuya đang ngủ say, bỗng nhiên bị một lực mạnh kéo dậy, hoảng hốt mở mắt nhìn thấy người nắm chặt nàng là binh lính áp giải nàng tới biên cương.

Hắn ta thô lỗ bịt miệng nàng, kéo nàng đi. Hắn ta đè nàng lên tảng đá, định xé áo nàng.

Lục Tịch Miên từ nhỏ chưa từng chịu khổ, chết trên đường lưu đày là kết cục nàng đã nghĩ đến. Đã nghĩ tới nhiều khả năng, chết vì bệnh, chết vì đói, chết vì bị đánh. Dù sao cũng là chết, nàng không muốn chịu nhục như vậy, nên cắn lưỡi tự tử.

Binh lính vừa đưa tay tới cổ áo nàng, thấy tình cảnh đó, kinh hãi kêu lên.

Người nhanh chóng tắt thở, binh lính dữ tợn nhăn nhó mặt mày, giận dữ nguyền rủa, lẩm bẩm rời đi.

Nàng rõ ràng đã chết, sao bây giờ…