Chương 1 (b)

Vân Thiều Lôi nắm ngựa đi ở phía trước, Phượng Du Lâm theo sau,cách hắn 5 thước phạm vi. Vân Thiều Lôi thỉnh thoảng quay lại xem hắn, thấy hắn bẩn thỉu như nột tên hề, gầy trơ cả xương lại càng thêm chán ghét.

Tại sao mình phải tiếp thu phiền toái nay? Vân Thiều Lôi bắt đầu hối hận đứng lên. Dù sao bí kíp cũng đến tay, lão nhân cũng đã chết, bản thân hắn cũng không muốn cùng người của vương gia có quan hệ…

Nếu có thể đem tên thiếu niên này vứt đi thì tốt rồi, dù sao nhìn bộ dạng của hắn hẳn cũng không sống được bao lâu, lúc đó, chuyện hứa hẹn sẽ không có người truy cứu –Vân Thiều Lôi ác độc nghĩ, hắn mặc dù hành tẩu giang hồ thiện lương hiệp khách, nhưng không có cái gì nhiệt tâm càng không phải loại thấy chuyện bất bình chẳng tha.

Vân Thiều Lôi dứt khoát nhảy lên ngựa, hai chân thúc bụng ngựa, con ngựa lạch cạch di chuyển, hí một tiếng đem Phượng Du Lâm bỏ xa mấy trượng. Phượng Du Lâm kinh hoảng đuổi theo, hắn vừa đói lại vừa mệt, chạy mấy bước đã ngã xuống. (nghe như anh dũng hi sinh ý )

Hắc theo không kịp thì đừng trách ta. Vân Thiều Lôi quay đầu lại nhìn hắn, ác ý cười lạnh. Thấy hắn chạy càng ngày càng xa, Phượng Du Lâm bạt mạng chạy theo.

Vân THiều Lôi cưỡi ngựa rất nhanh đã chạy đến chân thị trấn. Hắn đi tới một khách sạn trang trí xa hoa, thời gian ăn cơm đã qua, ở sảnh chỉ lác đác vài khách nhân. Chưởng quỹ nhìn thấy hắn một thân chính khí hoa mĩ, lập tức nhiệt tình gọi tiểu nhị đi ra chiêu đãi. Vân THiều Lôi đưa ngựa cho tiểu nhị, ung dung đi vào ăn cơm.

Cơm no rượu say, Vân Thiều Lôi đang định lên phòng nghỉ ngơi thì Phượng Du Lâm toàn thân đầy bụi đất lảo đảo đi đến.

“Này!Đi ra ngoài!Đi ra ngoài!” Tiểu nhị tường tên khất cái, xắn tay đuổi hắn đi. Phượng Du Lâm khóc hướng phía Vân THiều Lôi cầu cứu, đối phương cũng không nghĩ hắn có thể theo kịp, vẻ mặt kinh ngạc cùng ảo não. Phượng Du Lâm lọt vào khách sạn, muốn đi cầu khẩn hắn.

“Này đi mau!Nếu không ta đánh chết ngươi!” Tiểu nhị cầm chổi đánh hắn, Phượng Du Lâm khóc kêu ôm đầu tránh né.

Ô… Thật có điểm không đành lòng, Vân Thiều Lôi đại phát từ bi mở miệng nói:

“Tiểu nhị, đừng đánh, hắn là người hầu của ta”

“Ách…” tiểu nhị lúc này mới buông chổi, cười làm lành:”Hảo…thật sự không có ý tứ”

Phượng Du Lâm ôm thân thể, nức nở suy yếu đứng lên. Vân Thiều Lôi xoa mi tâm, quên đi, dù sao cũng gặp rồi, tốt nhất cứ kệ hắn đi. Hắn kêu tiểu nhị: “Đem thức ăn cho hắn”

“Hảo hảo, lập tức đến”

Vân Thiều Lôi vỗ ghế :”Này lại đây ngồi”

Ph

ượng Du Lâm lau nước mắt, nao núng ngồi xuống, Vân Thiều Lôi thấy hắn cả người đầy bùn đất, nói hắn là người hầu cũng không sai a. Hắn lạnh giọng công đạo:

“Ngươi đợi ta ở chỗ này, ta đi mua y phục cho ngươi”

Phượng Du Lâm mắt đỏ hồng gật đầu, Vân Thiều Lôi nói với chưởng quỹ vài tiếng , cũng không nhìn lại bước đi ngay. Tiểu nhị rất nhanh mang lên thức ăn nóng hổi, cái bụng đói kêu vang khiến Phượng Du Lâm cuồng mãnh ăn (em thật là… xấu mặt ban đại diện quá)

Vân Thiều Lôi rời đi một lúc lâu không thấy trở về. Tiểu nhị không khỏi hướng chưởng quỹ thì thầm:”Chưởng quỹ, họ chắc không phải tên lừ gạt đi”

“Không thể nào, vị công tử kia ăn mặc rất sang trọng a…..” Chưởng quỹ cũng có chút hoài nghi.

“Nhưng người xem hắn đi lâu như vậy, bỏ tên khất cái kia ở lại đây”

“Có vẻ kì quái…”

“Chẳng lẽ họ là kẻ lừa gạt….”

“Không thể nào……chờ một chút xem”

Qua vài khắc chung, Phượng Du Lâm đã đem thức ăn ăn sạch vẫn không thấy thân ảnh của Vân Thiều Lôi, tiểu nhị càng xác định bọn họ ăn quỵt

“Chưởng quỹ! ngài xem! Bị ta nói trúng rồi!” Tiểu nhị nghiến răng. Chưởng quỹ nghĩ tới vừa nãy chiêu đãi Vân Thiều Lôi rượu ngon cùng thức ăn quý, càng phát hoả

************ Anh Vân bỏ iem Phượng ở đây chăng, chưởng quỹ sẽ làm gì pé Phượng cụa ta? hạ hồi phân giải a~**********

haizzzzzzzzz lòng thầm nhủ cố mà edit cho xong cơ mà thật khó khi đam mĩ đầy ra đấy thích đọc hơn edit a ~

chả ma nào vào còm cho ta mừng.Này thì dỗi, đến chương 5 mà vẫn rứa là ta bỏ k edit e diếch gì nữa Á