Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 101

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày 12 tháng 10

"Đối với việc bảo vệ Lục Hổ, trên cơ sở hiểu biết rút ra được từ vụ án Thư Đào, chúng ta phải có một kế hoạch rõ ràng và mới toanh." Khi Ba Du Sinh trong phòng họp sắp xếp biện pháp bảo vệ Lục Hổ, phá lệ mời những "Người ngoài cuộc", đương nhiên là tôi và Lục Hổ. Ông Ba Du Sinh cũng không ngại tà, cứ thế ngay trong phòng mà Thư Đào bị hại mở họp. Cũng may Ba đội trưởng mở họp, không hề văn chương kiểu cách, thú vị hơn những cuộc họp lớn ở trường.

Mặc dù chủ đề thảo luận cách "thú vị" xa ngàn dặm.

Ngày nghỉ Quốc Khánh trôi qua quá nhanh, một tuần sau, tôi lưu luyến không rời tiễn ba và mẹ, tiếp tục lao đầu vào kiếp sống "Sưu Quỷ Sử" tràn ngập tuyệt vọng.

Vài anh cảnh sát nhìn qua giống cốt cán làm công việc báo cáo và các việc liên quan đến vụ án, chọn lựa cho Lục Hổ địa điểm theo dõi, kết cấu phương án theo dõi và trang bị, tiến thêm một bước kiểm tra đo lường kết quả ở hiện trường phát hiện án Thư Đào, còn cả kết quả phân tích video, kết quả điều tra quan hệ xã hội của Thư Đào...

Cuối cùng Ba Du Sinh hỏi: "Hai trò Lục Hổ và Phi Phi, các cô cậu có gì cần bổ sung nữa không?" Tôi còn chưa có du͙© vọиɠ mãnh liệt nghe sởn tóc gáy như vậy, trước kia đã nói với Lục Hổ rồi, tạm thời không công bố thân phận người ứng cử Sưu Quỷ Sử, lại càng không tiết lộ thân phận của thầy Phùng, đồng thời chúng tôi tuân thủ nghiêm ngặt hứa hẹn với Thủ Linh Nô thầy Phùng Mông Điềm, một mặt tiến thêm một bước tránh né ánh mắt như nhìn quái vật từ thính giả bắn ra. Huống chi, biết tất cả người bị hại đều là người ứng cử Sưu Quỷ Sử, với cảnh sát mà nói có giúp được gì đâu chứ?

Vô luận Thủ Linh Nô nhìn tôi không vừa mắt cỡ não, có một điểm chúng tôi có chung nhận thức, giải quyết nguy cơ lớn lao này, cần dựa vào nỗ lực của bản thân người ứng cử Sưu Quỷ Sử chúng tôi, cảnh sát chỉ có thể cung cấp trợ giúp về mặt tài nguyên.

Cho nên nghe được câu hỏi của Ba Du Sinh, tôi chỉ có thể mỉm cười lắc đầu, nhưng lập tức nghĩ đến một chuyện nhỏ nhặt, nói: "Các ông nhắc tới chuẩn bị theo dõi, tôi vừa vặn có một kiến nghị nho nhỏ, không biết có nên nói ra không."

Tất cả ánh mắt đều tập trung trên mặt tôi. Ba Du Sinh nói: "Đương nhiên phải nói, đó cũng là mục đích tôi muốn mời các cô cậu tới tham gia."

"Được, về theo dõi, kiến nghị của tôi là... Đừng theo dõi nữa."

Chẳng biết bao lâu, trong phòng họp chỉ có thể nghe thấy thanh âm tản bộ của kim giây đồng hồ trên tường, một đám cảnh sát hình sự mạnh mẽ nhất cục cảnh sát thành phố Giang Kinh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi, bút bi và sổ tay trong tay họ có phải đang rục rịch không? Có thể cùng bay sang đập tôi không? Tôi thậm chí có thể cảm giác Lục Hổ bên cạnh sớm đã quen bị mọi người nhìn chăm chú trên sân khấu, cũng đang nỗ lực "trống rỗng", muốn tạm thời đến Âm Linh giới trốn một chút, trốn khỏi cảnh khó xử này.

"Trò Phi Phi, xin trò nói rõ hơn." Trong hai tuần sau khi Thư Đào bị hại, Ba Du Sinh từng nhiều lần trao đổi với tôi, nhưng chưa từng nghe tới "kiến nghị" này của tôi. Nói thật, trước giờ phút này, tôi đã tự hỏi mình chẳng biết bao nhiêu lần, cũng chưa từng nghĩ đến "kiến nghị" kỳ dị này, chỉ là khoảnh khắc vừa rồi đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, cũng chỉ có bình hoa gan lớn tâm không tinh tế như tôi, mới đột nhiên nảy ra suy nghĩ rồi buột miệng nói thế này.

Tôi cố ý rất khiêm nhường nói: "Kỳ thật, đây là một suy nghĩ rất thiếu chín chắn. Hơn nữa tôi mới cẩn thận nghe được các vị học trưởng lên tiếng, hiểu sâu sắc sắp xếp theo dõi của các anh với Thư Đào ngày đó, nói thật, ít nhất người ngoài ngành tôi đây... hệ thống theo dõi của các anh thật sự có thể xem như áo tiên không thấy vết khâu, nhưng vụ án vẫn xảy ra. Tại sao chứ? Bởi vì phương pháp phòng hộ của các anh, là giả thiết hung thủ là người —— Đương nhiên kẻ chủ mưu ở đây thoạt nhìn là một con người, nhưng áp dụng mưu sát, chúng ta bây giờ đã biết, không phải người, là thứ mắt thường chúng ta không nhìn thấy. Cho nên tôi kiến nghị, không cần cảnh sát ra quân ồ ạt lập theo dõi, chư vị cứ đặt trọng điểm tìm được kẻ chủ mưu kia, tôi và Lục Hổ, sẽ nghĩ cách tìm được Hoắc.. ma... nữ sát nhân trực tiếp. Tôi cảm thấy cô ta hình như có gì đó khó nói, biết đâu chừng tiếp tục khuyên một trận, cô ta sẽ quy hàng. Mặc kệ có sự giúp đỡ của cô ta hay không, tới ngày 4 tháng 11, chúng ta sẽ bảo trì hành tung bất định, cùng lúc có thể cho hung thủ mệt mỏi theo chúng ta, khó tìm được cơ hội xuống tay tốt nhất, về phương diện khác, chúng ta có thể phản kích bất cứ lúc nào. Mục đích của chúng ta, không phải chỉ 'tránh thoát một kiếp', mà là phải hoàn toàn diệt trừ tai họa ngầm."

Trong phòng họp tiếp tục im ắng.

Tôi hiểu: Việc này chứng tỏ, bây giờ vai xấu của tôi có thể xuất hiện rồi.

Nhưng không hề ngờ tới chính là khi Ba Du Sinh mở miệng lần nữa, nói: "Biện pháp này có lẽ khả thi nhất hiện nay. Thế đi, chúng ta dựa theo kiến nghị của trò Phi Phi, bố trí kế hoạch hành động của chúng ta... Nhưng mà, Lục Hổ, tôi muốn nói chuyện với cậu, vì chọn dùng kiến nghị của Âu Dương Phi, có nghĩa cậu sẽ trực tiếp phơi bày trong nguy hiểm, có lẽ chúng tôi không thể nào triển khai bảo vệ trực tiếp cậu, nên cần cậu sau khi cẩn thận ngẫm lại đạt thành nhận thức chung."

Lục Hổ liếc mắt nhìn mỹ nữ bên cạnh, nói: "Tôi và bạn Phi Phi đã từng 'Cùng ăn' nhiều lần, chủ yếu là bánh kem, bánh bông lan socola vân vân..."

Sau khi cuộc họp kết thúc, Ba Du Sinh kéo Lục Hổ đi tâm sự, tôi bị "ông già" Trương Sinh gọi lại: "Âu Dương đội trưởng."

Tôi thoáng sửng sốt, biết anh ta khắc sâu ấn tượng rung trời chuyển đất của tôi trong cuộc họp vừa rồi, liền dứt khoát hùa theo trêu: "Ông bạn... Đồng chí già Trương, có tình hình thế nào muốn báo?"

"Về hai người em muốn anh tìm trong kho số liệu hình ảnh đó, chính là bà mẹ và tiểu nha hoàn kia..."

"Tìm được rồi?" Tôi kích động.

"Chưa."

"Em có thể khấu trừ tiền thưởng của anh không?" Tôi cảm giác tôi mà thành bà chủ thật, cuộc sống của nhân viên sẽ đau đớn khôn cùng.

Trương Sinh cười nói: "Đương nhiên không thể... Anh có thể biện hộ cho mình chút chứ? Kho số liệu hình ảnh bây giờ không phải 'Bách Khoa Toàn Thư' thật sự, hơn nữa liên lụy đến mặt mũi người xưa. Chúng ta lúc đầu có thể điều tra được Hoắc Tiểu Ngọc, đã xem như may mắn lắm rồi, vì vừa vặn có một bức chân dung của nàng còn trên đời, nhưng đại đa số ngườn xưa, ngoại trừ số hiếm đế vương tướng sĩ, có cơ hội được họa sĩ chuyên môn đương thời vẽ cho họ thì không nhiều lắm, càng hiếm có được bức tranh còn có thể may mắn truyền lưu ngàn năm như vậy."

Tôi thầm nghĩ, may mắn của bức họa Hoắc Tiểu Ngọc, là bất hạnh lớn nhất của người ứng cử Sưu Quỷ Sử chúng tôi đây.

"Mặc dù không tìm được, nhưng vẫn phải cảm tạ anh rất nhiều."

Trương Sinh bứt bứt vài cọng râu trên cằm anh ta nói: "Nhưng mà, lần tìm này, ngược lại cũng không phải không phát hiện được gì, anh lại tìm được một bức vẽ nữa của Hoắc Tiểu Ngọc, thú vị là, cũng giống như bức nàng lâm chung, là họa sĩ trình độ bình thường, mặc dù vẽ ra thần thái nàng lúc bệnh tật sắp chết, nhưng khuôn mặt phải vẽ không giống bản thân nàng..."

"Vậy làm sao anh tìm được? Không phải nói mặt giống mới khớp sao?"

"Câu hỏi này hỏi rất hay. Vì anh tìm không được ảnh một già một trẻ kia, liền dùng bối cảnh của bức Hoắc Tiểu Ngọc lâm chung kia làm cơ sở chuẩn tiến hành tìm kiếm, nói cách khác, để xem còn có bức tranh nào có thêm bối cảnh giống nhà Hoắc Tiểu Ngọc không. Có nhớ trên bức vẽ Hoắc Tiểu Ngọc lâm chung, ba người họ đứng ở cửa sổ, nhìn một người cưỡi ngựa xa xa? Bên trong cửa sổ có một chút trang trí nhà cửa, vẽ rất cẩn thận? Anh dựa theo trang trí này, tìm kiếm trong kho số liệu xem có bức vẽ khác không, có trang trí cùng loại. Khi ấy cho rằng đây chỉ là may mắn, ôm hy vọng cực kỳ xa vời, xem thử có bức vẽ lâm chung cùng loại hay không, có thể thấy nét mặt hai vị này rõ hơn chút. Ai ngờ thật sự lại tìm ra một bức vẽ Hoắc Tiểu Ngọc lâm chung khác, cất giấu ở viện bảo tàng thành phố Tây An. Có điều, trên bức vẽ, không có một già một trẻ kia."

Trương Sinh đưa tôi đến phòng làm việc của anh ấy, Hoàng Hải cũng ở đó, hai người cho tôi xem bức tranh kia, trên hình ảnh vàng nâu là vị mỹ nữ có vẻ ốm yếu, Trương Sinh phóng to bức ảnh này, so với ảnh gốc lưu giữ ở viện bảo tàng Áo, quả nhiên, trang trí trong phòng, kể cả bình phong hoa mẫu đơn, bàn trang điểm, và một tấm gương đồng trên bàn, đều xuất hiện trên cả hai bức tranh, ngay cả vị trí bày biện cũng giống nhau.

"Em không hiểu lắm," Tôi tự hỏi, không kỳ vọng ông già sẽ có đáp án gì, "Tại sao phải mời hai họa sĩ khác nhau, vẽ hai bức họa lâm chung khác nhau."

"Có lẽ, Hoắc Tiểu Ngọc không hài lòng với một bức trong đó, tìm người vẽ lại bức khác." Trương Sinh có lẽ cũng cảm thấy cách nói này có chút khiên cưỡng, không có sức thuyết phục.

Tôi chỉ vào bức họa ban đầu kia nói: "Khả nghi chính là bức vẽ này, theo lý, ảnh lâm chung giống như muốn nổi bật hình ảnh của người chết, không cần thiết một hơi vẽ ba người vào, đâu phải cả ba người đều lâm chung..." Một ý tưởng vọt ra trong đầu, "Trừ phi, hai người này thật sự cũng đã 'lâm chung'."
« Chương TrướcChương Tiếp »