Chương 70: Hai người đàn ông khiến cho người ta giật mình

Editor: Táo đỏ phố núi

Về phần Minh Hạo Thiên ở bên cạnh, cũng không có biểu cảm dư thừa nào, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mà, ánh mắt lại giống như một hiệu lệnh, những người áo đen ở bốn phía liền tạo thành một hàng, trong nháy mắt ‘mời’ những người đang vây xem đi sang bên kia.

An ninh cũng không chần chừ chút nào, cùng nhau tiến lên khiêng Hoàng Bộ Tuyết đi.

Bất ngờ Hoàng Bộ Tuyết vừa tránh né vừa hét lớn: “Này, buông tôi ra, tôi sẽ tự mình đi, buông tay, đừng sờ loạn lên ngực của tôi, buông ra...”

Mà Xá Cơ Hoa bị đè ngã xuống, thì chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, sau đó trong nháy mắt cơn đau nhức ở toàn thân ập tới, “A...”

Xá Cơ Hoa đau tới mức nhăn nhó mặt mày, chống người ngồi dậy, nhưng đột nhiên cứng ngắc người lại, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt đi kêu lên: “Ôi cái eo của tôi!”

Ôi mẹ ơi, rốt cuộc là cô đã gây thù oán với người nào? Mẹ nó, làm sao mà tối nay cô bị ngã tới mấy lần vậy?

Huyền Vũ Thác Hàn ngồi xuống đỡ cô, “Đau ở đâu? Chịu khó nhịn một chút, bác sĩ sẽ nhanh chóng tới ngay.”

Trước đó không biết La Vũ Hiên từ đâu chạy tới, khi nhận được ánh mắt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn, thì nhanh chóng bấm điện thoại, cuối cùng ánh mắt thâm trầm dừng lại trên người phụ nữ đang giùng giằng kêu la ầm ĩ kia.

“Thắt lưng!” Dđienn damn leie quyýdon. Có khả năng bị trật khớp rồi, Xã Cơ Hoa cũng không nói gì thêm nữa mà dựa hẳn người vào trong lòng của anh, không chút che giấu khẽ nói.

Lúc này, một người áo đen đưa hai túi đá chườm tới, Minh Hạo Thiên cúi đầu nhìn Huyền Vũ Thác Hàn đang xoa thắt lưng cho cô, đột nhiên nhận lấy túi đá chườm, dưới ánh mắt ngạc nhiên của thuộc hạ, ngồi xổm người xuống kéo bàn chân đang bị xưng của Xá Cơ Hoa đặt lên đầu gối của mình, rồi dùng túi đá chườm nhẹ nhàng chườm lên, rồi lại kéo tay của cô, cũng chườm lên như vậy.

Mẹ ơi, Hoàng Bộ Tuyết mới vừa nãy còn giãy giụa phản kháng, bây giờ cằm như muốn rớt xuống đất, mà nhân viên an ninh và mấy người áo đen ở bên cạnh, cũng ngây ngẩn cả người, chuyện này, hai người đàn ông này, đó không phải là những nhân vật rất có tiếng tăm hay sao, nhưng bây giờ lại có thể xoa bóp thắt lưng và chân cho người phụ nữ kia...

Vậy rốt cuộc người phụ nữ này là gì? Lúc này lần đầu tiên Hoàng Bộ Tuyết mới đưa mắt nhìn tới người phụ nữ, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái, cằm chẳng những muốn rớt, mà tròng mắt cũng sắp lọt ra ngoài.

Con ngươi co rút lại, một tiếng hô kích động bật thốt lên, “Xá Cơ Hoa...”

“Người nào? Người nào chán sống thèm chết?” Người phụ nữ nào đó vừa mới thư thái được một chút, nghe thấy vậy, nhất thời sắc mặt liền biến sắc, vào lúc người ta còn chưa phản ứng lại kịp, đã tức giận bừng bừng đứng dậy từ dưới đất, chống nạnh quát lớn lên.

Một cô gái trang điểm đậm, giống như nhìn thấy cái gì đó, vô cùng kích động, hất hai người an ninh đang giữ chặt tay mình, ba chân bốn cẳng đi lại trước mặt của Xá Cơ Hoa: “Cậu mắng mình cái gì? Mấy năm không gặp, ngứa da có phải không?”

Xá Cơ Hoa cũng không chút khách khí giơ nắm đấm lên: “Cậu con mẹ nó mới ngứa da, vừa gặp mặt một cái đã đè mình thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương rồi, cậu có tin là mình đánh cho cậu răng rơi đầy đất không hả?”

Hoàng Bộ Tuyết cũng đẩy một cái hất cô ra, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy khinh bỉ nhìn cô: “Mẹ nó, cậu không thể lịch sự được một chút sao? Lần nào cũng đều thô tục như vậy, đúng là chó không đổi được thói ăn cứt.”

Ánh mắt Xá Cơ Hoa càng hung dữ hơn, một nắm đấm khác vung tới: “Cậu mới là chó không đổi được thói ăn cứt, cậu mới là người chuyên nói tục, cậu nghĩ mình tốt lành lắm à? Thô tục một cục, mỗi lần mở miệng ra thì đều là mẹ nó, chết tiệt.”

Hoàng Bộ Tuyết không vui đỡ tay của cô, sau đó tiến lên nhìn cô chằm chằm: “Đồ chết tiệt, cậu nói một câu nữa thử xem, cậu có tin là mình sẽ đem cậu ra XXOO một lần rồi lại lật lại OOXX một lần nữa không.”

Xá Cơ Hoa cũng trợn mắt lên: “Cậu cho rằng chỉ mình cậu biết làm vậy thôi sao? Mình đem cậu OOXX hai lần rồi ném cậu tới ‘Tiệm uốn tóc’ (Nghe nói là biệt danh của nhà chứa) để XXOO.”

“Cậu... cậu, cậu đúng là đồ độc ác, được, nếu đã như vậy, mình sẽ ra tuyệt chiêu, phục vụ bằng gậy gỗ.” Dđienn damn leie quyýdon.

“Mẹ nó, cậu cho rằng chỉ mình cậu có thôi sao, đáp lễ bằng gậy sắt.”

"......"

Vạch đen! Ào ạt xuất hiện trên mặt của mỗi người ở đây, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Còn chưa ai hiểu chuyện gì, thì chỉ thấy Huyền Vũ Thác Hàn đứng từ dưới đất lên, khóe miệng co giật nhìn người phụ nữ mới vừa nãy còn có bộ dạng giống như sống dở chết dở, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác vô lực.

Mà Minh Hạo Thiên và La Vũ Hiên, cũng không khá hơn chút nào, nhìn hai người phụ nữ kia, khóe miệng cũng co giật một trận.

Đặc biệt hai người kia còn dùng tới búa sắt để OOXX tranh cãi với nhau, đã khiến cho những người đang đứng ở đây, giống như bị sét đánh cho ngoài khét trong sống, thậm chí còn quên mất chuyện mình vừa mới định làm.

Đợi cho tới khi hai người ‘XXOO’ xong rồi, những người ở đây cũng đã bị sét đánh cho cháy khét hết rồi.

“Mới vừa rồi đè lên người cậu có đau không? Để mình đỡ cậu qua bên kia nghỉ ngơi một chút.”

So với Xá Cơ Hoa thì Hoàng Bộ Tuyết cao hơn nửa cái đầu, một tay nửa ôm eo của cô nói.

“Cậu bị người khác đè lên một chút thử xem có đau hay không.” Xá Cơ Hoa đưa tay lên khoác lên vai của Hoàng Bộ Tuyết, không chút khách khí đặt toàn bộ sức nặng cơ thể lên người của bạn mình.

Hoàng Bộ Tuyết dìu cô bước đi, vừa đi vừa oán trách quát lớn: “Con mẹ nó, cậu cũng trợ lực một chút đi, cậu không biết là mình rất nặng hay sao.”

“Là ai đã đè lên khiến mình bị thương, đi nhanh lên một chút, đừng nói nhảm nhiều nữa.”

Hai người, cứ như vậy làm như hoàn toàn không thấy tất cả những người ở đây, cứ người này một câu mẹ kiếp người kia một câu con mẹ nó.

“Lão đại!” La Vũ Hiên tỉnh táo lại đầu tiên, sắc mặt có chút quái dị nhìn hai người phụ nữ kia bước đi.

“Cậu đi xử lý chuyện trước đó một chút đi, đừng để truyền ra ngoài.” Nói xong, mũi chân liền di chuyển theo hướng kia, mà ngay sau đó, Minh Hạo Thiên cũng đi theo sát phía sau.

Taoo do leê quíy dđono. Về phần Trì Á Hinh bị đưa tới bệnh viện, vết thương ở chân cũng không bị thương quá nghiêm trọng, bác sĩ chỉ dặn dò nghỉ ngơi trên giường hai ngày là được.

Trong phòng bệnh cao cấp.

“Ba, con mặc kệ, ba nhất định phải đòi lại công bằng cho con, hu hu...” Hai chân của Trì Á Hinh được băng bó lại giống y như cái bánh trưng, sau khi nghe bác sĩ nói không có chuyện gì xong, thì vẫn liên tục lôi kéo Trì Mộc Dã khóc lóc ầm ĩ.

“Tiểu Á, con đừng có cố tình gây sự như vậy, có lẽ người ta chỉ bất cẩn một chút thôi, hơn nữa, là do trước đó con đã đạp khiến người ta bị thương trước mà.”

Bởi vì lúc đó ông đang ngồi ở vị trí góc kia, nên vừa đúng lúc nhìn thấy con bé cố tình chèn ép người ta, cuối cùng còn đạp khiến cho người ta bị thương, thân là ba mặc dù thiên vị con gái của mình, nhưng mà quả thật là lần này con mình đã làm không đúng.

“Hu hu... Cô ta cố ý, con mặc kệ..., hu hu... Ba nhất định phải lấy lại công bằng cho con, nếu không con nhất định không về nhà.”

“Tiểu Á, con trưởng thành một chút được không, đừng có mãi tùy hứng như vậy.” Trì Mộc Dã nghiêm mặt lại quát lớn lên, nuông chiều như vậy, nếu tương lai không thay đổi thì chỉ thiệt vào thân mà thôi. Taoo do leê quíy dđono.

Nhưng mà Trì Á Hinh lại gây náo loạn lên, giơ tay lên gạt tất cả những chai chai lọ lọ ở trên tủ xuống, còn ném hết gối chăn xuống dưới đất: “Con mặc kệ, hu hu..., ba thật đáng ghét, hu hu... Con muốn mẹ, con muốn bà nội, hu hu... Con muốn bảo bà nội dạy dỗ người phụ nữ kia, con ghét ba...”

Trì Mộc Dã đau đầu bóp bóp trán, cũng không nói gì nữa, mà xoay người đi ra ngoài đóng cửa kêu ‘Rầm’ một tiếng, ở trong phòng thì vang lên tiếng đồ đạc rơi vỡ.