Chương 2-1

Kí túc xá lúc này không có người, hai gã bạn cùng phòng theo thường lệ đang trà trộn ở tiệm net. Điều kiện sinh hoạt ở trường học cũng thực tốt, bốn người bốn phòng ngủ, trên là giường dưới là bàn học, ban công có lắp máy lạnh, nền nhà được lắp gạch men sứ trông rất sạch sẽ, ngăn nắp.

Lục Thiên mở nắp hộp cháo ra, dùng cái muỗng khuấy khuấy, chờ cho cháo bớt nóng liền xoay người kêu Giản Dung ăn cơm.

Giản Dung từ trong nhà vệ sinh bước ra, tay còn đang ướt dầm dề.

Lục Thiên lấy khăn lông từ trong tủ quần áo, đi tới liền bọc tay cậu lại, cẩn thận đem từng ngón tay lau khô, tư thái nghiêm túc mà che chở.

Giản Dung nhấp môi thành một đường thẳng, biểu tình lạnh lùng.

Hai người không ai lên tiếng ăn hết cháo, Lục Thiên lưu loát đem rác rưởi ném vào thùng rác, quay đầu liền thấy Giản Dung ngồi trên ghế trầm mặc nhìn hắn.

Lục Thiên rất ít khi được Giản Dung để mắt tới, hắn khựng lại một chút mới cười hỏi.

“Làm sao vậy?”

Giản Dung nhìn hắn, thong thả ung dung nói.

“Tôi quên lấy sách ở thư viện rồi.”

Lục Thiên giật mình, đi đến vuốt ve vành tai của cậu, cười nói.

“Bây giờ đã là 10 giờ, ngày mai rồi hẵn đi.”

“Ngày mai tôi có bài kiểm tra.”

Ngắn gọn nói xong câu này, Giản Dung liền không lên tiếng nhìn hắn, đồng tử đen nhánh được ánh đèn chiếu tới tạo ra một tầng thiển quang, sự xa cách thường ngày cũng được tiêu tán đi vài phần.

Tâm Lục Thiên như bị ai đó nhẹ nhàng nhéo một cái, trái tim như muốn muốn nhũn cả ra.

Hắn cúi đầu hôn hôn môi Giản Dung, bất đắc dĩ lại sủng nịnh nói.

“Thôi được rồi, tôi đi lấy cho em.”

Hắn một lần nữa mặc áo khoác, liền nhanh chân bước ra khỏi phòng.

Phòng ngủ lúc này trỗng rỗng chỉ còn lại một mình Giản Dung, cậu tựa lưng vào ghế, khuôn mặt lãnh đạm dần thả lỏng, mặt mày liền giãn ra.

Không muốn lãng phí thời gian, cậu đơn giản thu nhập vài đồ dùng tắm rửa liền đi vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại.

Mỗi lần từ phòng khám trở về, thói quen ở sạch khiến cho cậu phải tắm rửa một cái, mà cậu không dám tắm khi đang có mặt Lục Thiên ở đây, chỉ có khả năng chọn thời điểm khi ở một mình, như vậy mới an toàn.

Dòng nước ấm áp nện xuống tấm lưng trần trụi, đem cảm giác hít thở không thông theo lỗ chân lông mà đi ra ngoài, mùi từ nước sát trùng trong phòng khám dần bị hòa tan, theo dòng nước chảy ra khỏi người cậu.

Giản Dung tắm không chậm, thời điểm lau khô thân thể rồi thay áo ngủ màu xám chuẩn bị đi ra ngoài, cậu tâm tình vui sướиɠ đến độ khóe miệng còn hơi nhếch lên.

Tay sờ đến tay cầm cửa nhà vệ sinh, cùm cụp một tiếng vừa mới vặn khóa, cửa liền bị người từ bên ngoài đẩy vào, Giản Dung theo bản năng lùi ra sau một bước, thời điểm nhìn thấy Lục Thiên, cả người cậu bỗng chỗc căng thẳng.

Cơ hồ đây chính bản năng phản ứng trước nguy hiểm, mặt cậu biến sắc, lập tức duỗi tay muốn đóng cửa lại.

Nhưng Lục Thiên lấy một loại tư thế không thể ngăn cản, từ kẽ hở của cửa nhanh chóng tiến vào, sau đó trở tay khóa trái cửa lại.

Nhìn chằm chằm vào thần sắc cứng đờ của Giản Dung, hắn từng bước từ từ ép sát cậu, thần sắc nhẹ nhàng mang theo ý cười kéo dài.

“Mới vừa tắm rửa xong nha, tôi trở về cũng thật vừa khéo.”

Tấm lưng ấm áp của cậu chống lên vách tường lạnh lẽo, Giản Dung rũ mắt, da thịt được nước xối qua hiện lên sắc hồng nhợt nhạt, hình dáng cơ thể vô cùng ưu nhã, đôi mắt lạnh lùng không thèm che giấu đề phòng cùng bài xích.

“Tôi muốn ra ngoài.”

Cậu vội vàng lướt qua Lục Thiên hòng nhanh chóng bước ra khỏi đây, cậu sợ hãi cảm giác bị hắn vây lại.

Ngay khi Lục Thiên bắt lấy cánh tay của cậu, cậu liền phản ứng mạnh mẽ dùng sức vung, khiến cho đồ vật trong giỏ tắm đều bay ra ngoài, đồ vật rơi bùm bùm xuống nền nhà, có cái thậm chí còn đáp trúng mặt Lục Thiên.

Lục Thiên sờ sờ khuôn mặt, ý cười trên mặt cũng trầm xuống, hắn siết chặt cánh tay của cậu đem người hướng vào trong l*иg ngực, tư thế tựa như đem cậu giam cầm vào trong lòng.

“Tôi cũng không phải sẽ không cho em tắm rửa, em đến nỗi phải lấy cớ đuổi tôi đi sao? Đúng thật là một kẻ lừa đảo.”