Chương 8

Lục Thiên đẩy cửa ra, trong phòng tối tăm, rèm cửa sổ không để một tia sáng lọt vào. Chăn mỏng trên giường hơi nhô lên, độ cong rất nhỏ thậm chí khiến cho người ta nghĩ bên trong không có người tồn tại.

Hắn bật đèn nhỏ lên, bưng ly nước qua hướng tới người đang quấn trong chăn, đem cậu cẩn thận ôm vào trong ngực, ôn nhu nói.

“Giản Giản, tới uống nước.”

Giản Dung như cũ vẫn là bộ dáng khốn đốn mềm nhũn, mơ mơ màng màng nhắm hai mắt, môi chạm vào miệng ly ý thức dần thanh tỉnh, nếm được nước ấm ướŧ áŧ liền như một người đau khát tham lam liều mạng mà uống, cậu uống thực dồn dập, nước theo cằm nhỏ giọt xuống dưới.

Lục Thiên không có buông ly nước ra, duỗi tay xoa xoa khóe miệng với cái cằm của cậu, lại đem cậu nhét vào trong chăn ấm áp, cúi người xuống hôn lên trán cậu, sủng nịch thấp giọng nói.

“Mệt thì ngủ tiếp đi.”

Giản Dung không biết có nghe được không, ý đồ giãy dụa muốn mở to mắt nhưng không thành, hàm hồ nức nở hai tiếng, lại chôn mặt ở trong chăn ngủ.

Lục Thiên lẳng lặng nhìn cậu ngủ trong chốc lát, lặng yên không một tiếng động rời phòng.

Sau đó lại đút cậu uống nước thêm vài lần, Giản Dung như cũ vẫn không thanh tỉnh. Buổi chiều Lục thiên ở trong thư phòng xử lý văn kiện công ty, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên tường, hắn trầm ngâm một lát sau đó lấy di động đặt cơm.

Hắn cân nhắc có nên đánh thức Giản Dung dậy ăn hay không, tay chân nhẹ nhàng liền đi tới phòng ngủ, sau đó dừng lại.

Bóng dáng mảnh khảnh dựa vào đầu giường ở trong bóng tối mơ mơ hồ hồ, tiếng hít thở mỏng manh trong không khí gần như không nghe thấy.

Lục Thiên như không có việc gì bật đèn lên, phòng tức khắc sáng như ban ngày, Giản Dung trầm mặc rũ đầu, tóc đen trên trán che hết thần sắc của cậu, lộ ra non nửa khuôn mặt tái nhợt, trên đó lưu lại dấu hôn thật sâu kéo dài đến cổ, xương quai xanh, cùng những địa phương khác đã bị chăn che lại.

“Vừa tỉnh dậy, có phải đói bụng hay không? Cơm sắp được giao đến rồi.”

Lục Thiên đi qua ngồi ở đầu giường, nhéo nhéo mặt cậu.

Giản Dung trầm mặt một lúc, thanh âm nghẹn ngào nói.

“Tôi muốn tắm rửa.”

Lục Thiên không chút để ý vỗ vỗ đầu cậu.

“Không thể, đây là trừng phạt.”

Trên mặt Giản Dung hiện lên một tầng sắc hồng, đôi mắt ảm đạm như hồ nước lặng, cậu nhấp môi, không nói chuyện nữa.

Lục Thiên lại không biết điểm dừng, lòng bàn tay hắn sờ tới eo cậu, ái muội nhéo nhéo.

“Cư nhiên còn có thể ngồi lên, có phải hay không tối qua tôi đã quá nhân từ nương tay?”

Sắc mặt Giản Dung như bị sương lạnh bao phủ, cậu nhắm chặt mắt, ẩn nhẫn thấp giọng.

“Tôi không muốn ăn ở trên giường.”

Lục Thiên nhướng mày, không biết đang nghĩ tới cái gì, cư nhiên cười cười nói.

“cũng tốt, chúng ta tới phòng khách ăn cơm đi.”

Nói xong hắn xốc chăn lên, Giản Dung cả người đột nhiên căng thẳng, theo bản năng cuộn tròn thân thể trần trụi, xấu hổ buồn bực hô to.

“Lục Thiên!”

Lục Thiên cúi người sát vào cậu, ý cười ôn hòa lưu luyến, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo.

“Như thế nào? Em không phải muốn ra ngoài sao? Bây giờ lại không muốn nữa à?”

Mu bàn tay Giản Dung vì nắm chặt góc chăn mà hiện lên gân xanh, hốc mắt có vài phần ẩm ướt, cậu gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thiên, thong thả nói.

“Tôi không có quần áo mặc.”

Lục Thiên lười nhác đặt tay lên vai cậu, vuốt ve dấu răng ở trên đó, buông xuống ánh mắt có phần ngả ngớn.

“Không có quần áo. Hoặc là trần trụi ra ngoài, hoặc là ngoan ngoãn nằm ở trên giường.”

Không khí trong phút chốc ngưng đọng, Giản Dung hai mắt trợn to không dám tin, gương mặt dần mất đi huyết sắc.

“Lục Thiên, anh như vậy là muốn ép chết tôi sao?”

Lục Thiên cười khẽ, khí thế trầm xuống rất nhiều. hắn thân mặt cúi đầu, cọ cọ đôi môi tái nhợt của Giản Dung, khẽ thở dài nói.

“Giản Giản, tôi thích em đến hận không thể đem em nuốt vào trong bụng, như thế nào lại muốn ép em?”

Giản Dung đột nhiên cười, tiếng cười hỗn loạn tràn đầy trào phúng.

“Bị anh thích, tôi thật là xui xẻo tột cùng.”

Lục Thiên cũng cười, không chút để ý đến thái độ bén nhọn của cậu, chôn ở cổ cậu cọ cọ làm nũng, trong lời nói là mê luyến rõ ràng.

“Có thể gặp được em, là may mắn của cả đời tôi.”

Giản Dung chán ghét nhíu mày, hơi nghiêng đầu không để ý tới hắn.

Lục Thiên không cho cậu mặc quần áo, cậu chỉ có thể tiếp tục ở trên giường, trong thân thể bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lục Thiên, ẩm ướt tanh nồng muốn đem cậu bao phủ.

Chờ Lục Thiên đi rồi, Giản Dung không thể nhịn được nữa gập đốt ngón tay, nhắm mắt đem chất lỏng trong cơ thể moi ra, thứ đó ướŧ áŧ dính nhớp rơi xuống làm dơ khăn trải giường, cậu lấy một góc chăn lau qua chỗ đùi bị dơ, trong lòng cuối cùng mới có điểm thoải mái.

Lục Thiên đẩy cửa đi vào, đặt đồ ăn lên bàn bắt đầu uy cậu ăn, tuy Giản Dung không muốn thấy hắn, nhưng vì lấp đầy cái bụng mà phải miễn cưỡng chịu đựng, không rên một tiếng bị hắn uy lửng dạ.

Đem hộp cơm dọn sạch sẽ, Lục Thiên một tay đem bàn nhỏ để vào một góc, sau đó luồn tay vào trong chăn sờ vào thân thể cậu.

Giản Dung đang nhắm mắt phản xạ có điều kiện nắm cổ tay hắn, thần sắc kinh ngạc mang theo vài phần sợ hãi.

“Lục Thiên! Anh tối qua đã làm thật lâu!”

Sắc mặt cậu trắng bệch, thanh âm run rẩy không biết là tức giận hay là sợ hãi.

Lục Thiên mạnh mẽ đem cổ tay cậu áp vào giường, đầu gối chống vào giữa hai chân cậu tách ra, sau đó ôn nhu cười nhẹ nói.

“Tôi nói rồi, em chọc tôi sinh khí, mà tôi khí còn chưa có tiêu.”

Giản Dung bị hắn nhốt ở trong chung cư lăn lộn đến hết tuần, thời điểm sáng thứ hai bước chân ra ngoài được ánh nắng chiếu rọi, Giản Dung cư nhiên có cảm giác mình được sống lại lần nữa.

Lục Thiên lái xe dừng ở trước chung cư, hạ cửa sổ xuống ý bảo cậu lên xe.

Giản Dung mở cửa ở ghế phó lái, lúc khom người chui vào trông có hơi mất tự nhiên, mặt mày gắt gao nhăn nhó.

Lục Thiên quay đầu xe hướng trường học đi tới, một bên không chút để ý nói.

“Thật sự không thoải mái thì đừng đi học, tôi giúp em xin nghỉ.”

“Không cần.”

Giản Dung lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa xe, lưng cứng đờ thẳng tắp, Lục Thiên nhét ở trong người cậu một cái khiêu đản, nhét thật sự sâu, lại trướng vô cùng, mọi thời khắc cậu đều phải cố gắng căng chặt mới khiến cho thứ ghê tởm kia không rơi ra ngoài.

Bọn họ buổi sáng không có học cùng nhau, Lục Thiên đem cậu đến trường xong liền xoay người đi đến phòng học của mình. Bây giờ là tiết học ngoại khóa, phòng học rộng có thể chứa mấy trăm người, Giản Dung thân thể thực không thoải mái, cho nên cậu không chọn ngồi ghế đầu giống như trước mà chọn ngồi ở giữa hàng ghế sau.

Chuông vào học vang lên, một nam sinh suýt nữa thì đến trễ vội vã từ cửa tiến vào, nhìn xung quanh một vòng phòng học, vội vã ngồi vào chỗ trống bên cạnh Giản Dung.

Giản Dung đến cả liếc mắt cũng không cho hắn, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt nam sinh kia dừng trên người cậu vài giây.

Lão sư là người đến từ khoa nhân văn, đối với Giản Dung ít nói hiếu học có ấn tượng rất sâu, mỗi tiết học đều hứng thú bừng bừng chỉ cậu trả lời câu hỏi, lần này mặc dù Giản Dung cố tình thay đổi chỗ ngồi, lão sư vẫn không buông tha cậu.

Giản Dung đứng lên dùng thanh âm bình tĩnh trả lời, lời nói rõ ràng mà logic.

Nam sinh bên cạnh hơi ngửa đầu nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh tuấn lãnh đạm của cậu, ánh mắt đánh giá nhịn không được lưu luyến đi xuống, dọc theo cái lưng cao dài đến cái mông vểnh tròn, cuối cùng dừng ở kẽ mông có thấm ra một mảnh ướŧ áŧ.

Nam sinh ngẩn người, vẫn không thu hồi tầm mắt.

Chờ Giản Dung cau mày chậm rì rì ngồi xuống, tiếng chuông hết tiết vang lên, nam sinh nhân cơ hội thò người qua giới thiệu.

“Xin chào, tôi là Trần Tham, cậu là sinh viên khoa nhân văn Giản Dung sao?”

Giản Dung liếc mắt nhìn hắn một cái, không hiểu vì sao sắc mắt so với vừa rồi càng tái nhợt hơn, bàn tay gác ở trên bàn nắm chặt, gân xanh đều muốn căng ra, sau đó ừ một tiếng.

Trần Tham nhìn phản ứng dị thường lãnh đạm của cậu, chần chờ hỏi.

“Cậu làm sao vậy, thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm?”

Giản Dung lạnh lùng nói.

“Không liên quan tới cậu.”

Sau khi nói xong, cậu liền không quan tâm tới Trần Tham, cúi đầu vùi vào cánh tay, chợp mắt như không muốn nói chuyện nữa.

Trần Tham cũng không lộ ra bất cứ thần sắc xấu hổ nào, hắn thậm chí còn đoán trước được phản ứng của Giản Dung, lại yên lặng nhìn cậu một lát sau đó thu hồi tầm mắt xem sách giáo khoa.

Mà Giản Dung gắt gao cắn chặt răng, đem thanh âm ẩn nhẫn rêи ɾỉ nuốt xuống, khiêu đản trong thân thể phút chốc chấn động lên, tần suất không phải mạnh, nhưng thứ này ở trong người cậu đang càng lúc hướng sâu vào trong, thậm chí muốn thọc vào trong bụng Giản Dung.

Giản Dung cảm thấy thật sợ hãi, nhưng phần nhiều là thẹn, cậu không thể tưởng tượng được nếu như bị bạn học phát hiện thì hậu quả sẽ như thế nào, may mà thường ngày cậu cùng người khác ít tiếp xúc, cũng không có ai phát hiện khác thường.

Chuông tiết hai lại vang lên, khiêu đản trong cơ thể cũng ngừng chuyển động, Giản Dung không tiếng động há miệng thở hổn hển, phía sau lưng quần áo bị mồ hôi làm ướt sũng.

Lão sư lại kêu cậu lên trả lời câu hỏi, ánh mắt Trần Thanh dừng lại trên kẽ mông cậu, nơi đó phạm vi ướŧ áŧ đã lan rộng hơn, nhưng bởi vì Giản Dung mặc quần tối màu, cho nên cũng không thấy rõ ràng.

Trần Tham an tĩnh thu hồi tầm mắt.

Tan học, học sinh trong phòng đều nhanh chóng chạy nhanh đến nhà ăn cơm, Giản Dung không có chút ý tứ nào muốn đứng dậy, vẫn như cũ cầm bút ở trên sách giáo ghi thêm gì đó.

Trần Tham thu dọn sách vở, cười hướng Giản Dung chào hỏi.

“Tôi đi trước đây, tạm biệt.”

Giản Dung ngây ra một lát, tựa hồ không biết nên xử lý tình huống thế nào, liền do dự gật đầu, thấp giọng nói câu “Hẹn gặp lại.”

Phòng học trống rỗng chỉ còn lại mình Giản Dung, khu vực dạy học vào lúc thời gian ăn cơm trưa cũng chả còn ai.

Giản Dung thả bút xuống, dựa vào lưng ghế, ánh mắt trầm mặc có chút tan rã, hỗn loạn có chút bất lực mờ mịt.

Trong phút chốc ở nơi xa có tiếng bước chân nặng nề vang vọng đến, vẻ mặt của cậu chợt căng thẳng, thậm chí hô hấp cũng trở nên cẩn thận, giống như không nơi lỏng mà sắp đối mặt với thứ cực kì khắc nghiệt.

Từ cửa đi vào chính là Lục Thiên đang cầm theo một cái túi, hắn đem túi để lên trên bục giảng, cười kêu Giản Dung.

“Giản Giản, lại đây.”

Giản Dung trầm mặc trong chốc lát, sau đó thu dọn vài thứ đi tới chỗ hắn.

Lục Thiên ôm lấy cọ cọ mái tóc của cậu, một bàn tay đi xuống sờ soạng kẽ mông Giản Dung, sau đó cười nói.

“Tôi biết Giản Dung cũng muốn tôi mà, đều ướt hết rồi.”

Giản Dung nhìn chằm chằm bảng đen ở phía sau, đờ đẫn hỏi.

“Có thể về nhà chưa?”

“Em tưởng cứ như vậy mà về sao? Quần đã ẩm ướt, khả năng đồ vật bên trong đã rớt ra ngoài, rốt cuộc em chính là không mặc qυầи ɭóŧ, vạn nhất chân mềm không kẹp được thì làm sao bây giờ.”

Lục Thiên nói ra từng câu, hắn luôn có thể nửa uy hϊếp nửa dụ dỗ làm cho Giản Dung không thể trái ý hắn.

Ánh mắt Giản Dung đảo đến cái túi trên bục giảng, sau đó cậu lùi ra sau một bước, sắc mặt mang theo vài phần đề phòng.

“Anh có ý tứ gì?”

Lục Thiên cầm cái túi ngẩng cằm, mỉm cười nói.

“Tôi vì nơi đó của em chuẩn bị qυầи ɭóŧ cùng đồ mới, liền chính mình tới lấy đi.”

Giản Dung không tin hắn sẽ có lòng tốt như vậy, cau mày lạnh lùng hỏi.

“Anh muốn gì?”

Lục Thiên trên mặt ý cười càng sâu, mang theo vài phần tán thưởng thản nhiên.

“Quả nhiên vẫn là Giản Giản hiểu tôi nhất, muốn lấy quần áo, liền ở chỗ này chủ động lấy lòng tôi, tâm tình của tôi tốt khả năng liền kết thúc trừng phạt.”

Hắn ý cười bất biến nhìn chằm chằm vào sắc mặc trắng bệch của Giản Dung, đôi mắt đen như mặt biển không có hải đăng, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.

“Đương nhiên em cũng có thể lựa chọn từ chối, sau đó nhận lấy sự tức giận trừng phạt của tôi, ở chỗ này hung hăng xâm phạm em, mãi cho đến khi buổi chiều có học sinh tiến vào, cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ bị làm đến mất khống chế của em.”

“__ em biết mà, tôi nói được là làm được.”

Trần Tham ăn cơm xong bởi vì buổi chiều có kiểm tra mà đến phòng học sớm muốn nghiêm túc ôn tập. Phòng thi ở ngay bên cạnh phòng học sáng nay, thời điểm hắn đi vào khu dạy học cũng không thấy có gì khác thường, cho đến khi hắn liếc nhìn đến phòng học buổi sáng liền có chút cả kinh, ngay sau đó cả người hắn ngây dại.

Từ khe cửa nhìn đến bục giảng, trên đó từng đặt ly nước của lão sư, phấn viết, bài thi của học sinh, nhưng hiện tại lại có hai cơ thể đang dây dưa triền miên.

Bục giảng cũng không cao, Lục Thiên ngồi ở trên mở rộng chân, quần lỏng lẻo lộ ra dươиɠ ѵậŧ rắn chắc thô dài, thấm dính ít chất lỏng.

Giản Dung một tay đỡ vai hắn, một tay khác vuốt dươиɠ ѵậŧ của hắn, nhắm ngay hậu huyệt của chính mình cắm vào.

Áo của cậu bị xốc lên đến xương quai xanh, Lục Thiên ôm eo trắng mềm của cậu, cúi xuống mυ"ŧ đầṳ ѵú hồng hào, dùng sức giống như muốn hút ra sữa, phát ra tiếng tấm tắc ái muội.

Hai đầu gối Giản Dung quỳ xuống hai bên sườn của hắn, thân thể từng chút một ngồi xuống, dươиɠ ѵậŧ của Lục Thiên đem nếp uốn bên trong hậu huyệt của cậu căng ra, trướng đầy, khiến cho cậu theo bản năng muốn chống ngồi dậy.

Lục Thiên dùng sức cắn đầṳ ѵú cậu một cái, thúc giục vỗ vỗ cái mông căng tròn của cậu, cười nhắc nhở nói.

“Giản Giản, đã 12 giờ rưỡi.”

Một giờ rưỡi sẽ có học sinh tiến vào, mà Lục Thiên mỗi lần làm sẽ rất lâu, nếu Giản Dung không nghĩ cách lấy lòng hắn, như vậy nhất định sẽ bị người khác nhìn thấy.

Giản Dung dồn dập thở dốc một chút, đem dươиɠ ѵậŧ của Lục Thiên hoàn toàn nuốt vào, cho bản thân một chút ngắn ngủi thích ứng, đầu cậu rũ xuống như bị bẻ gãy cổ, chậm rãi chính mình động.

Buổi sáng học sinh còn ngồi ở phía sau chăm chú học bài, mà bây giờ chính mình lại ở trên bục giảng quần áo không chỉnh tề, phóng đãng chủ động cùng đồng tính gian da^ʍ.

Giản Dung trên mặt giống như bị bàn tay hung hăng tát một cái, nóng rát làm cho cậu cơ hồ không dám mở mắt, cậu run run rẩy rẩy, từ khóe mắt không tiếng động chảy xuống giọt nước mắt lạnh lẽo.

Lục Thiên không chú ý tới biểu tình của Giản Dung, hắn chỉ cảm thấy hôm nay Giản Dung vô cùng chặt, vừa chặt lại vừa nóng, cảm giác bao vây làm cho hắn sa vào kɧoáı ©ảʍ mất hồn.

Mà làm hắn càng phấn khởi chính là Giản Dung không tiếng động chủ động lắc mông, tư thế này làm cho Lục Thiên tiến vào càng sâu, hắn có thể nghe Giản Dung ở bên tai rên lên âm thanh nhộn nhạo, ẩn nhẫn lại nan kham, làm cho người ta muốn đem bờ môi của cậu khai phá, đem tiếng rêи ɾỉ êm tai phóng ra ngoài.

Tiếng nước nhóp nhép dâʍ đãиɠ theo động tác thọc ra rút vào vẫn luôn vang lớn sau đó nhỏ dần, một lát sau truyền đến tiếng sột soạt, sau đó là tiếng bước chân rời đi của Lục Thiên cùng Giản Dung.

Ước chừng qua năm phút, Trần Tham mới từ cửa chậm rãi ló ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm bục giảng lặng im không nói một lời.

.

.

.

.

.

Mình dịch truyện có chút sai sót, theo như mạch truyện từ đầu tới giờ thì Giản Dung và Lục Thiên học chung một trường đại học nhưng khác khoa và Giản Dung học khoa nhân văn nha mn T.T