Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Biến Thành Mèo Nhỏ Ăn Vạ

Chương 5: Đi thôi, mang con ra ngoài

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không ngờ Bùi Lập trông có vẻ lạnh lùng, xa cách, nhưng thực tế lại rất biết cách chăm sóc Mèo nhỏ. Không hổ là người mà mình đã chọn để trở thành quan hót phân, dù khi đó, lý do chọn anh chỉ là vì Bùi Lập có vẻ giàu có.

Bùi Lập bật cười nhẹ, con mèo này, thật sự biết cách hưởng thụ.

Sau khi đã rửa sạch xà phòng trên người Mèo nhỏ, anh cuối cùng rửa mặt cho nó, cố gắng không để nước vào mắt nó, cẩn thận làm sạch lông trên mặt.

"Xong rồi." Bùi Lập tắt nước đi, Mèo nhỏ liền vẫy vẫy đầu, khiến nước bắn lên khắp người anh.

Bùi Lập mỉm cười, xoa nhẹ tai nó, rồi nhấc Mèo nhỏ ra khỏi bồn, dùng một chiếc khăn tắm sạch sẽ để bọc lấy nó, lau khô nước còn lại trên người, sau đó sử dụng máy sấy để thổi khô lông.

Gió ấm thổi nhẹ trên cơ thể, Mèo nhỏ bắt đầu mơ màng và gần như sắp ngủ.

"Chờ một chút nữa rồi ngủ." Bùi Lập đỡ Mèo nhỏ, không để nó ngã xuống khi ngủ gật.

Lông ướt của Mèo nhỏ từ từ xù lên, trông như một viên kẹo bông mềm mại.

Mèo nhỏ là một chú mèo lông dài, dù bây giờ còn nhỏ, nhưng đã có thể thấy được lông ở cổ và má có chút dài hơn, bây giờ đã được rửa sạch sẽ, mềm mại và phảng phất mùi hương sữa tắm.

Đôi mắt của Mèo nhỏ là đôi mắt dị sắc, một mắt màu xanh lục, mắt còn lại màu tím, khi đứng sạch sẽ như thế này, trông thật giống như một tiểu vương tử.

Bùi Lập cào nhẹ cằm nó, "Được rồi, đi chơi đi."

Mèo nhỏ bước đi một cách kiêu hãnh, nhẹ nhàng cọ đầu vào cằm anh, "Meo meo."

Cảm ơn sen nhìu nhoaaaa.

Bùi Lập nhận ra rằng Mèo nhỏ nhà mình thông minh thì rất thông minh, nhưng khi ngốc nghếch thì cũng thật ngốc.

"Niên Niên, con có biết liếʍ lông không?" Bùi Lập vuốt ve chân của Mèo nhỏ, nó ngước đôi mắt tròn xoe, vô tội nhìn anh, "Meo."

Hình như anh chưa bao giờ thấy Niên Niên liếʍ lông.

Cả ngày trời, lông của nó luôn lộn xộn.

Bùi Lập đành phải lấy một chiếc lược nhỏ để chải lông cho nó.

Có lẽ vì nó không có mẹ mèo để dạy dỗ?

Bùi Lập lấy điện thoại ra, mở một video hướng dẫn mèo liếʍ lông, "Niên Niên, xem này."

"Meo." Mèo nhỏ quay đầu đi, không thèm xem.

Mình không muốn học liếʍ lông đâu.

Từ lúc này, mỗi khi lông bị rối, Mèo nhỏ lại cắn lấy chiếc lược nhỏ, đem tới cho Bùi Lập để anh chải lông.

Không biết nên nói nó thông minh hay lười biếng nữa.

Khi gọi tên, đôi khi rõ ràng nó nghe thấy, nhưng lại không thèm nhúc nhích, nhưng khi nghe tiếng gói thức ăn kêu, nó lại chạy nhanh hơn ai hết.

Nó cũng không chịu ăn cơm ở cái bàn nhỏ của mình.

"Meo." Mèo nhỏ nhảy lên chân Bùi Lập, rồi nhảy lên bàn ăn, "Meo meo meo."

Tôi cũng muốn ăn trên bàn này.

"Ăn ở bàn của con đi." Bùi Lập xoa nhẹ bụng nhỏ của nó.

"Meo!" Đó đâu phải là cái bàn, tôi muốn ăn trên bàn này cơ.

Không hiểu sao nó cứ nhất quyết như vậy?

Nhưng sau khi nghe tiếng mèo meo liên tục kêu phản đối, Bùi Lập đành phải lấy chén của nó, chuẩn bị cho nó một chiếc ghế cao, để nó ngồi ăn ở đó, "Nhưng con chỉ được ăn thức ăn của mình thôi."

"Meo." Mèo nhỏ tỏ vẻ không kiên nhẫn, tôi biết rồi.

Thức ăn của con người chứa quá nhiều muối và gia vị, mèo ăn nhiều sẽ làm tăng gánh nặng cho thận.

Thức ăn của mình cũng không tệ, tuy rằng nhạt nhẽo, nhưng là do đầu bếp đặc biệt chế biến riêng cho mình.

Mình bây giờ đã hơn hai tháng, ngoài sữa dê, cũng có thể ăn một ít thức ăn rắn.

Mèo nhỏ ngậm một con tôm lớn trong chén của mình, cắn nhẹ và ăn ngấu nghiến.

"Meo." Ăn xong rồi, mang tôi đi chơi đi.

Biệt thự này mình đã khám phá hết một lần rồi, vườn hoa cũng đã ngửi qua một lần, giờ muốn đi ra ngoài chơi.

Bùi Lập rõ ràng không hiểu tiếng mèo meo của nó, chỉ liếc nhìn nó một cái, "Khi ăn không được nói chuyện, và không cần kêu meo meo khi ăn."

"Meo meo meo meo meo." Niên Niên liếc nhìn anh một cái đầy bất mãn, nói chuyện lúc ăn cơm với một con mèo làm gì, mèo không hiểu đâu.

Bùi Lập nhìn vào đôi mắt của Mèo nhỏ, cảm thấy rằng đôi khi nó như thể thật sự có thể hiểu được lời anh nói, cố tình muốn đối nghịch.

"Meo meo." Mèo nhỏ lộ ra một biểu cảm vô tội.

"Meo." Khi Bùi Lập buông đũa, Mèo nhỏ liền nhảy lên, cố gắng đẩy anh ra khỏi bàn.

Nhưng với lực của nó, Bùi Lập chẳng cảm nhận được gì cả, "Niên Niên, đừng đi theo ta, kẻo lát nữa ta đạp trúng con."

"Meo." Mèo nhỏ gấp gáp, cắn lấy dép của anh.

"Meo." Mèo nhỏ nhanh chóng chạy đi, tìm một vòng trong thùng đồ chơi, và khi quay lại, nó ngậm theo dây xích.

Bùi Lập cầm lấy dây xích, cảm thấy hơi kỳ lạ, "Con muốn ra ngoài sao?"

"Meo." Mèo nhỏ ngồi ngay ngắn, trông vô cùng ngoan ngoãn.

"Chú Trương." Bùi Lập hỏi quản gia, "Các chú đã từng đưa Niên Niên ra ngoài chưa?"

"Chưa bao giờ." Quản gia lắc đầu, "Nó luôn ở trong nhà thôi."

Thế thì sao Niên Niên biết về dây xích, biết rằng dây xích là để ra ngoài? Bùi Lập không khỏi nghi ngờ, Mèo nhỏ này thông minh quá.

"Meo." Mèo nhỏ lại tỏ ra vô tội.

Có lẽ trước đây khi còn lang thang, nó đã từng thấy mèo khác được dắt đi. Bùi Lập không nghĩ nhiều nữa, đeo dây xích cho Mèo nhỏ, "Đi thôi, mang con ra ngoài."
« Chương TrướcChương Tiếp »