Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Biến Thế Giới Kinh Dị Thành Trò Chơi Nuôi Dưỡng

Chương 11: Vận mệnh của Uông Dương!

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ha ha, tan thành mây khói luôn rồi."

Quỷ trên vách tường lại nói một câu.

Tần Nặc âm thầm kinh ngạc.

Còn chưa đầy một phút mà quỷ treo cổ đã bị quỷ trên vách tường xử lý?

Con quỷ này lợi hại như thế, sao lại sợ mấy cái đinh của mình nhỉ?

Quỷ trên vách tường không muốn nói gì "Xong việc rồi, có thể lấy hai cái đinh này ra giúp ta không?"

Tần Nặc cũng không nuốt lời, nhanh chóng rút hai cái Nhân Cốt đinh khỏi vách tường.

Bấy giờ, Đường Minh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả người đều đơ luôn.

Anh em của mình, thế mà lại đi hợp tác với một con quỷ để đối phó một con quỷ khác?

Sao mà làm được hay vậy?

"Bạn của ta não hơi thiếu chất xám, mấy ngày này nếu cậu ta gặp phải khó khăn gì, mong ngươi giúp đỡ một chút?"

Quỷ trên vách tường: "Ngươi cũng chẳng phải người tốt lành gì."

"Đừng có nói khó nghe như thế, từ đầu ta đã thấy chúng ta có thể làm bạn tốt rồi."

"Cút."

"Được rồi, mới rút đinh ra đã không nhận người quen luôn, tạm biệt."

Tần Nặc mang Đường Minh đi.

"Sao cậu lại trêu chọc vào con quỷ treo cổ kia?"

Nhân lúc xuống tầng, Tần Nặc hỏi thăm nguyên nhân theo lý mà nói, nếu làm việc đàng hoàng, thì quỷ sẽ không dám làm nhân viên bị thương.

"Đừng nói nữa, con quỷ treo cổ đấy ác lắm, mới ngày đầu làm việc, nhiều chỗ không có kinh nghiệm, mà cứ bị nó làm khó dễ."

"Cuối cùng do mắc phải một lỗi vặt nhỏ bị bó bắt được, rồi bị nó nhốt ở nhà vệ sinh đến tận bây giờ, ở đấy tớ còn nhìn thấy da với tóc của mấy người, chắc là của những nhân viên trước."

"Chẳng biết con quỷ kia đã chơi chết bao nhiêu nhân viên mới như tớ rồi!" Trong lòng Đường Minh vẫn còn sợ.

Khi còn sống quỷ treo cổ là sát nhân gϊếŧ người hàng loạt, sau khi chết vẫn rất hung hăng, trong đầu lúc nào cũng nghĩ làm sao để hại người.

Thế nên lúc nào cũng làm khó dễ nhân viên mới, làm bọn họ mắc lỗi, như vậy là có thể từ từ tra tấn bọn họ.

Kiểu này vừa không vi phạm quy tắc, mà vẫn thỏa mãn du͙© vọиɠ gϊếŧ người của bản thân.

"Được rồi, còn năm ngày nữa cậu phải cẩn thận một chút."

"Không phải lúc nào tôi cũng đến giúp cậu được." Tần Nặc vỗ vai Đường Minh.

Đường Minh gật đầu "Mấy chiêu vừa nãy cậu dùng rất lợi hại làm hai con quỷ kia đều ngoan ngoãn!"

Tần Nặc cười ha ha, nói tạm biệt với Đường Minh rồi đi xuống tầng.

Ở sảnh lớn, bà lão và thằng bé không ở đây, nhưng căn phòng bên cạnh lại nghe thấy thằng bé nói "Bà ơi, cái này ăn ngon quá, con muốn ăn nữa!"

"Muốn ăn thì ăn nhiều một chút, thứ này bà có nhiều lắm." Bà lão dịu dàng nói.

Cặp bà cháu kia đang ăn gì Tần Nặc cũng không có hứng muốn biết, dù sao chắc chắn không phải đồ ăn dành cho con người.

Để lại chiếc chìa khóa trên mặt bàn, Tần Nặc vội vàng quay lại nhà hàng.

Cách giờ tan làm cũng chỉ còn nắm phút.

Tần Nặc đang nghĩ sao chưa thấy hai người Lưu Giai Kỳ sau khi làm xong nhiệm vụ đứng đợi ở hành lang, lại thấy Uông Dương đang hốt hoảng.

Uông Dương bưng đồ ăn, bộ dạng trông rất bận rộn, vừa nhìn thấy Tần Nặc thì giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng.

"Tần Nặc! Bây giờ chỉ có cậu mới cứu được tôi thôi, cầu xin cậu giúp tôi với!"

"Đồ ăn của cậu có vấn đề gì à?" Tần Nặc hỏi.

"Tôi đã hoàn thành năm lần lên món, nhưng có bốn đơn là đánh giá không hài lòng, nếu như đơn cuối cùng này không được đánh giá hài lòng trở lên, thì tôi sẽ chết mất!"

"Tên Pinocchio kia nhất định sẽ không để tôi nhìn thấy ngày mai đâu, cùng là bạn học với nhau, cậu hãy giúp tôi!"

"Món ăn này, cậu nghĩ xem làm sao để khách hàng hài lòng?

Trong tay cậu ta bưng một bát canh không biết được nấu từ cái gì, thịt bên trong nát bét tỏa ra mùi hương kì lạ.

Tần Nặc nhìn bộ dạng hoảng sợ của Uông Dương, do dự một chút, ròi dùng con mắt Phân Tích xem món ăn này thiếu sót chỗ nào.

"Cậu đi tới nhà bếp tìm rượu nêm, cho vào nửa thìa, nhớ kĩ rượu nêm phải là rượu đế." Tần Nặc nói.

"Phải quay lại sao? Nếu không thì cậu giúp thì giúp cho chót, giúp tôi lấy rượu nêm!" Uông Dương tiếp tục cầu xin.

"Uông Dương bây giờ tôi giúp cậu đã là tận tình tận nghĩa, tôi không thể giúp cậu thêm gì nữa, mạng của cậu tự cậu phải giữ lấy."

Tần Nặc lắc đầu, lạnh lùng nói.

Cậu cũng không phải người ngu.

Thế giới coi mang người như cỏ rác này,là một bài kiểm tra về lòng người, nếu cậu nhận bát canh này, có thể nguy hiểm sẽ đến trên đầu cậu.

Quá hiền lành, cuối cùng người bị hại chính là bản thân!

Thấy Tần Nặc kiên quyết từ chối, đáy mắt Uông Dương hiện lên một tia oán độc, nhưng rất nhanh đã bị giấu đi, vội vàng nói: "Được rồi, bây giờ tôi đi nêm thêm vào đây!"

Nói xong, vội vàng chạy đi.

Quay lại phòng ăn, thấy Lưu Giai Kỳ mới về từ nhà bếp như bỏ được một gánh nặng.

"Hoàn thành?"

Lưu Giai Kỳ gật đầu: "Cậu thì sao?"

"Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ từ hai giờ trước rồi, thuận tiện đến giúp Đường Minh một chút."

Lưu Giai Kỳ há to miệng.

Đây mới là ngày thứ hai thôi, thế mà cậu ấy đã đi dạo xung quanh rồi!

Cô cảm thấy, bản thân và Tần Nặc không chơi cùng một trò chơi.

Trong khi bản thân lo lắng sợ hãi, sợ đắc tội với khách hàng, mất mạng.

Mà người ta thì giống như đi chơi, ung dung nhàn hạ.

"Hình như Uông Dương gặp rắc rối rồi, cậu ta bị mất một tay, chịu ảnh hưởng rất lớn, hôm nay còn nhận được bốn đánh giá không hài lòng."

Do vậy mới nói đánh giá của khách hàng thứ sáu rất quan trọng, liên quan chặt chẽ đến mạng sống của cậu ta!

"Tôi cho cậu ta chút chắc nhở, về phần có nắm chặt cơ hội đấy hay không thì phải xem bản thân cậu ta."

Tần Nặc vừa dứt lời, Uông Dương đã đẩy xe thức ăn ra.

Trên đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt thì thấp thỏm lo âu, không cách nào giảm bớt.

"Quý...... Quý khách, đây là đồ ăn của ngài."

Uông Dương một tay cầm đồ ăn lên, run rẩy đặt lên bàn.

Khách hàng là một con quỷ có sáu con mắt mọc trên mặt không có miệng, ngực vỡ ra tạo thành cái miệng lớn.

Nhìn canh trong nồi, quỷ sáu mắt yên lặng một lúc, rỗi cầm cả nồi canh thịt đổ vào miệng.

Nghe thấy âm thanh nhai nuốt, hai chân Uông Dương run lên.

Rất nhanh.

Sau khi nuốt hết vào bụng, quỷ sáu mắt ngẩng đầu nhìn Uông Dương "Trong súp bỏ thêm cái gì vào?"

Thấy quỷ sáu mắt không bất mãn hay nóng nảy, mắt Uông Dương sáng bừng, "Thưa quý khách, là rượu nên, đã cho thêm rượu nêm vào!"

"Là ý của đầu bếp hay là ý của ngươi?"

"Là tôi, là tôi bảo cho thêm vào!" Uông Dương muốn tranh công, sợ công lao của mình bị người khác cướp đi.

"Đúng không."

"Vì rượu nêm của ngươi súp của ta bị làm hỏng rồi!"

Sáu con mắt biến thành màu đỏ sẫm, quỷ khí dàu đặc tràn ra từ miệng.

Mặt bàn rung động kịch liệt, vỡ tan thành từng mảnh, rơi vãi ở khắp nơi.

Uông Dương sững sờ tại chỗ.

"Con chuột lanh chanh, làm hỏng súp, tâm trạng của ta cũng xấu!"

"Để bồi thường, thì ngươi phải làm nô ɭệ của ta!"

Một bàn tay lớn vươn ra, Uông Dương không có khoảng trống để trốn, giống như một con giun dễ dàng bị nắm trong lòng bàn tay.

Cộp cộp.

Pinocchio xuất hiện, nhìn chằm chằm quỷ sáu mắt.

Uông Dương như nhìn thấy được cứu tinh, hốt hoảng kêu cứu: "Quản lý cứu tôi, cứu tôi với!"

"Ngươi là quản lý?" sáu con mắt đồng loạt nhìn về phía Pinocchio.

"Đúng vậy, vô cùng xin lỗi quý khách, chỉ vì nhân viên ngu dốt này ảnh hưởng đến bữa ăn của quý khách."

"Coi như là bồi thường, con chuột này sẽ là của ngài, lần sau khi quý khách quay lại nhà hàng dùng bữa sẽ được hưởng ưu đãi như hội viên của nhà hàng!"

Lời Pinocchio nói trong nháy mắt đẩy Uông Dương xuống đáy vực.

Ánh mắt cậu ta đỏ ngầu trừng mắt nhìn Tần Nặc đứng cách đó không xa, điên cuồng hét: "Tần Nặc, mày dám hại tao! Tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Cho dù có hóa thành quỷ tao cũng phải quay về tìm mày!"

"Cái này còn tạm được."

Pinocchio thấy quỷ sáu mắt thỏa mãn gật đầu, rồi mang theo Uông Dương đang la hét rời khỏi nhà hàng.

Những khách hàng kia câm như hến, vội vàng tránh ta một con đường.

Có thể thấy con quỷ sáu mắt này cũng không hiền lành cho lắm.

Sau khi Uông Dương bị mang đi, phòng ăn yên tĩnh trở lại.

Pinocchio liếc mắt nhìn hai người Tần Nặc và Lưu Giai Kỳ, "Lại thiếu một nhân viên rồi, thật là nhức đầu."
« Chương TrướcChương Tiếp »