Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Biến Thế Giới Kinh Dị Thành Trò Chơi Nuôi Dưỡng

Chương 16: Nguyên liệu nấu ăn số 8, ra ngoài nhà hàng

« Chương Trước
Bỏ lại máy bán hàng ở phía sau, Tần Nặc quay về đi ngủ sớm.

Ngày mai tên Pinocchio kia mới công bố trừng phạt là gì, chắc chắn có liên quan đến công việc ngày mai.

Cho dù có thế nào cũng sẽ không để mình thoải mái.

Sau khi dự đoán tình huống xấu nhất, Tần Nặc đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Tiếng kêu quỷ dị của chuông báo thức vang lên, đánh thức Tần Nặc dậy.

Vừa dậy đã nhìn thấy Lưu Giai Kỳ "Hôm qua cậu không ngủ à?"

"Ngủ không ngon, tớ gặp ác mộng, mơ thấy..... Hôm nay cậu không về được, trong phòng chỉ còn lại một mình tớ."

Không phải là do cô thích Tần Nặc.

Chỉ là trong thế giới kinh dị này mà không có chỗ để nương tựa, Tần Nặc đã trở thành chỗ dựa duy nhất, cũng là trụ cột tinh thần của cô.

"Chắc cậu cũng mất ngủ nhỉ? Hôm qua tên Pinocchio kia nói hôm nay sẽ phạt cậu."

Dù sao khi phạm nhân đứng trước hình phạt tử hình, có mấy ai ngủ được?

"Không đâu, tôi ngủ ngon lắm."

". . ."

Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa phòng bị gõ vang.

Tần Nặc đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa không có một bóng người, cúi đầu nhìn, mới phát hiện là Pinocchio.

"Đi thôi."

"Đi đâu thế?"

"Ngươi chỉ cần theo cho kịp." Pinocchio trực tiếp xoay người rời đi.

Lưu Giai Kỳ trốn ở đằng sau, muốn nói lại thôi.

Tần Nặc gật đầu với cô, không nói gì đi theo Pinocchio.

Tâm trạng của cậu cũng rất lo lắng.

Chuyện ngày hôm qua gây ra náo loạn không nhỏ, nhưng chủ yếu thì không liên quan đến cậu.

Đến bây giờ Tần Nặc mới biết.

Thứ bọn chúng cần chỉ là một người cõng nồi.

Trách nhiệm cõng nồi này, ngoài để cho con người thấp kém như Tần Nặc làm, thì không còn ai thích hợp hơn cậu.

Đi theo Pinocchio, rất nhanh đi tới một căn phòng sau bếp.

Pinocchio đưa một tờ giấy cho Tần Nặc.

Tần Nặc cầm tờ giấy, bên trên chỉ có một dòng ghi địa chỉ, và dòng chữ "nguyên liệu nấu ăn số 8"

Đây là ý gì?

Tần Nặc ngơ ngác.

"Đây là hình phạt của ngươi, cũng là công việc ngày hôm nay của ngươi."

"Tiếp theo, ngươi phải rời khỏi nhà hàng, dựa vào địa chỉ trên tờ giấy đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn số 8 về nhà hàng."

"Hoàn thành, ngươi có thể lấy công chuộc tội, cũng có thể nhận được phần thưởng có giá trị."

Mua nguyên liệu nấu ăn!

"Tôi tự đi?"

"Ngươi tự đi!" Pinocchio gật đầu.

"Nói thật đi, nhiệm vụ này nguy hiểm đến mức nào?"

"Trước đấy cũng có nhân viên phải ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn để đền bù thiệt hại cho nhà hàng."

"Ngươi là người thứ 55, trước đó có 54 người thì chỉ có 5 người quay về."

Tỉ lệ sống sót không đến 10%!

"Nếu từ chối thì sao?"

"Gϊếŧ ngay tại chỗ."

"Ta khuyên ngươi nên chọn cái sau, nếu dám phản kháng, chỉ dựa vào chút quỷ lực ít ỏi trên người ngươi, thì không có tỷ lệ sống sót đâu."

"Nếu làm theo đúng quy tắc của nhà hàng chúng ta, ít nhất ngươi còn có hy vọng còn sống trở về!"

"Nguyên liệu nấu ăn số 8, rất quan trọng với chúng ta."

"Đó là nguyên liệu quan trọng nhất để nấu ăn cho một vị khách tôn quý ở trên tầng hai!"

"Nếu như mang được nó về, kỳ hạn nhân viên của ngươi sẽ sớm kết thúc, hơn nữa, ngươi còn có thể đạt được từ chức vụ quản lý trở lên, có được sự bảo vệ của nhà hàng."

Phần thưởng như này đúng là rất mê người!

Nhưng phần thưởng càng tốt, càng chứng tỏ nó nguy hiểm như thế nào, khó khăn ra sao!

"Ngoại trừ đồng ý thì tôi còn có sự lựa chọn nào khác à?" Không đồng ý thì chết ngay lập tức.

Đồng ý, thì có cảm giác cái chết bị hoãn lại!

Ầm!!

Mới nói xong, cửa chính bị mở ra.

Giờ này không phải là thời gian mở cửa kinh doanh, bên ngoài tối tăm mù mịt, gió thổi lạnh thấu xương.

"Lên đường đi."

"Trên giấy ghi là có thể đi xe buýt đến, nhưng phí đi xe buýt thì nhà hàng lại không trả?"

Pinocchio không trả lời.

"Được rồi, mình phải tốn tiền đi xe rồi."

Nắm chặt áo sơ mi mỏng manh, Tần Nặc bước ra khỏi cửa sau của nhà hàng.

Vừa bước ra, cánh cửa nhanh chóng đóng lại.

Tần Nặc ngẩng đầu, bầu trời tối đen như mực.

Vì còn rất sớm, hơn nữa lại đi ra bằng cửa sau, nên Tần Nặc không gây ra nhiều sự chú ý.

Nhưng để bảo vệ mình,Tần Nặc đi vào một ngõ nhỏ mặc vào áo mưa của tên sát nhân.

Khí tức con người bị giấu, hóa thành một thành viên trong thế giới kinh dị.

Nếu như lấy thân phận con người ra khỏi nhà hàng, cũng giống như chuột đi trên phố, không chừng còn chưa lên được xe buýt thì Tần Nặc đã chết rồi.

Áo mưa của tên sát nhân, là lớp bảo vệ lớn nhất của Tần Nặc!

Ra khỏi con phố nhỏ bước đi trên đường cái rộng lớn, Tần Nặc mới nhìn thấy rõ ràng diện mạo của thế giới kinh dị.

Nhà cao tầng, không khác gì thế giới của con người.

Chỉ là trên đường phố trống rỗng đều là xác của những chiếc xe, ở ven đường thì thịt nhão chất thành đống, tỏa ra mùi hôi nồng nặc.

Rất nhiều quạ và kền kền bay trên bầu trời, ở ven đường cũng đậu không ít, mổ xẻ từng miếng thịt thối rữa.

Cảm giác giống như thế giới vừa trải qua tận thế.

Những bóng đen nhìn thấy Tần Nặc, trong ánh mắt toát ra vẻ nghi ngờ, nhưng ngửi thấy mùi quỷ khí thì tản ra.

"Nếu không có bộ quần áo này, bây giờ chắc mình đã chia năm xẻ bảy rồi?"

Tần Nặc ngồi xuống trên ghế dài, bên cạnh cậu còn có một bà lão cũng đang chờ xe.

Bà lão chống gậy, buồn ngủ.

Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, Tần Nặc không nhận ra chút dấu vết nào là quỷ trên người bà lão.

Hoặc có lẽ cũng giống cô gái kia, cũng là bán quỷ.

Nhắc đến cô gái, Tần Nặc có ý định tìm cô gái giúp đỡ.

Nhưng khi thấy địa chỉ cô gái để lại, rất tốt, phải ngồi xe buýt hai mươi mấy tiếng, so với nơi cậu cần đến thì xa hơn nhiều.

Để tránh bị lộ, Tần Nặc nói một hai câu với bà bão nhìn qua giống người bình thường này.

Rất nhanh có một người phụ nữ và trẻ em đi tới, ôm thêm một đứa bé trong tay, tay còn lại xách một giỏ đồ ăn.

Làn da đứa nhỏ u ám, trong tay vuốt ve một cái đầu người cười rất vui vẻ.

Trong giỏ đồ ăn người mẹ xách là tứ chi, trong đó còn có một ngón tay đeo nhẫn.

Tần Nặc bỗng nghĩ đến.

Trong thế giới kinh dị, có lẽ cũng không khác thế giới con người là bao.

Quỷ cũng có cuộc sống của mình, công việc của mình.

Khác là, thứ nằm trên thớt, mua ở chợ, không phải gà vịt, mà là người.

Keng keng.

Xe buýt tới rồi, 404, là xe buýt Tần Nặc đang chờ.

Cậu vội vàng đứng dậy, bà lão và cặp mẹ con cũng đứng dậy theo, lên cùng một chuyến xe với Tần Nặc.

"Đã đến thôn Minh, mời quý khách xuống xe bằng cửa sau, trạm tiếp theo là nghĩa trang Huyết Oán, hành khách muốn xuống xe xin hãy chuẩn bị!"

Bà lão và đôi mẹ con lần lượt lên xe, bỏ quỷ tệ vào hộp.

Tần Nặc ổn định lại tâm trạng, cũng lên xe, lấy quỷ tệ chuẩn bị sẵn bỏ vào hộp.

Đang muốn đi, thì quỷ tài xế hét lên "khoan đã!"
« Chương Trước