Chương 2: Nhà hàng Âm Tuyền, chính thức mở cửa!

"Được rồi, chúc các bạn may mắn."

Âm thanh lạnh lẽo dừng lại, chưa để mọi người kịp phản ứng, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên mơ hồ.

Tiếp đó, Tần Mặc xuất hiện trong một đại sảnh hào nhoáng, còn những bạn học khác thì không thấy đâu.

Đền treo bằng kim cương to lớn, thảm đỏ trải dài theo cầu thang, đồ trang trí tuyệt đẹp theo kiểu dáng Châu Âu, tất cả đều biểu hiện đây là một nhà hàng cao cấp.

Vị trí của Tần Nặc chỉ ở một góc, chắc nhưng bạn học khác cũng đang ở một góc nào đó trong nhà hàng.

"Nhắc nhở: Sau 15 phút nữa, nhà hàng chính thức mở cửa, hãy nhanh chóng tìm một bộ đồng phục phù hợp với công việc của bản thân."

(Trong lúc làm việc, lúc nào quần áo cũng phải chỉnh tề, nếu lỡ để khách hành nhìn thấy nhân viên phục vụ ăn mặc lôi thôi, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nhà hàng)

"Cảnh cáo: Nếu không có tâm lý mạnh mẽ, và chưa có đủ sức mạnh, thì tuyệt đối không được bước chân lên từ tầng hai trở đi của nhà hàng."

"Khách hàng ở chỗ đó rất khó tính, nếu phục vụ không tốt, họ sẽ ăn đồ ăn ở bên ngoài nhà hàng."

"Nhắc nhở: Mặc dù nhà hàng có tôn chỉ coi khách hàng là thượng đế, nhưng cũng khó tránh khỏi có một số là cố tình gây sự, phá hoại danh dự của nhà hàng, thì người chơi có thể dạy dỗ họ một chút."

Dạy dỗ.

Chắc không phải là tìm đường chết đấy chứ?

Khách hàng trong trò chơi kinh dị ngoại trừ quỷ thì còn có thể là cái gì chứ, bảo vệ danh dự của nhà hàng, ném đi mạng nhỏ cũng không đáng để nhắc đến.

Trong hoàn cảnh này, Tần Nặc có thể bình tĩnh như thế, cũng không phải do có tâm lý mạnh mẽ mà là trước đây đã mà qua nhiều khóa tâm lý nhằm vào trò chơi kinh dị.

Các bạn học khác tuy rằng sợ hãi, nhưng chắc là cũng sẽ sớm tỉnh táo đi hoàn thành nhiệm vụ.

Sợ tương đương với chờ chết.

Thành thật làm việc theo khuôn phép, mới có thể sống sót.

"Bản thân là một nhân viên phục vụ!"

Tần Nặc lẩm nhẩm, đi về phía nhà kho.

Trên đường bốn phía trống rỗng, nhưng lại rất chỉnh tề, giống như mới được quét dọn xong.

Đến nhà kho, vừa mở cửa ra, không khí nóng bức phả thẳng vào mặt.

Bên trong có rất nhiều thế, lật ra một cái bảng lộ ra một đống tóc rối máu me nhầy nhụa, phía trên còn dính một mảnh da đầu máu me be bét.

Tần Nặc chịu đựng cơn buồn nôn, từ bên trong lấy ra một bộ đồng phục nhân viên phục vụ.

Đây là bộ đồng phục nhân viên phục vụ theo tiêu chuẩn của nhà hàng kiểu âu.

Không hoàn mỹ, phía trên có một vết máu lớn tỏa ra mùi hôi nồng nặc!

"Mặc cái này một ngày, chắc mình nôn hết ra mất."

Nhưng không còn cách nào, cái này bắc buộc phải mặc.

Danh dự của nhà hàng rất quan trọng.

"Mở bảng thông tin."

Mặc âu phục vào, chịu đựng cảm giác sền sệt, Tần Nặc nói.

Mỗi người chơi khi vào trò chơi đều có bảng thông tin của bản thân, ngoài việc xem thông tin cá nhân còn có thể kiểm tra nhiệm vụ của mình.

Người chơi: Tần Nặc.

Sức mạnh: 20.

Tốc độ: 30.

Quỷ lực: 0

Quỷ vật: Không.

Kỹ năng: con mắt Ác Ma, con mắt Thiên Sứ, con mắt Phân Tích.

Cấp độ: 1/10.

"Hửm?"

Trước tiên không nói đến quỷ lực và quỷ vật, sao mình lại có hai kỹ năng ở cấp độ này nhỉ?

Tần Nặc kinh ngạc trước đây tôi nhận dạy kèo, mặt của mọi người cứng ngắc, hình như cũng không có hạng mục kĩ năng này.

"Bảng thông tin nâng cấp?"

Tần Nặc chọn con mắt Ác Ma, xem kĩ kĩ năng.

Con mắt Ác Ma: Có thể nhận được phần thưởng ngẫu nhiên thông qua việc hấp thụ cảm xúc tiêu cực của đối phương, phần thưởng lớn hay nhỏ tùy thuộc vào mức độ cảm xúc tiêu cực. (Gói quà tân thủ)

Con mắt Thiên Xứ: Có thể nhận được phần thưởng ngẫu nhiên thông qua hấp thu cảm xúc tích cực của đối phương, phần thưởng lớn hay nhỏ tùy thuộc vào mức độ cảm xúc tích cực. (Gói quà tân thủ bổ sung)

Con mắt Phân Tích: Có thể thông qua ánh ánh phỏng đoán suy nghĩ của quỷ, cũng như phân tích tác dụng của quỷ vật. (Gói quà tân thủ bổ sung)

"Chính là nói nếu mình ảnh hưởng đến cảm xúc của quỷ, thì có thể nhận được phần thưởng ngẫu nhiên?"

Tần Nặc đột nhiên chú ý, khả năng này là bàn tay vàng của bản thân.

Có hai kĩ năng này trong trò chơi kinh dị, có cảm giác rất tốt nhỉ?

Tần Nặc không nghĩ nhiều như vậy quay người ra khỏi phòng kho nóng bức.

Thời gian chỉ còn lại 5 phút đồng hồ.

Quay lại đại sảnh, Tần Nặc nhìn thấy một người.

Đó là Lý Tư Nặc đại diện môn tiếng anh trong lớp.

Tần Nặc đang muốn chào hỏi.

Nhưng đối phương làm như không thấy cậu, vội vàng nhìn sang chỗ khác, thần kinh căng thẳng, đẩy một chiếc xe ăn tiếp tục đi về phía trước, cũng đã mặc đồng phục của nhà hàng.

"Có ý gì vậy?" Tần Nặc nghĩ.

Tại chỗ Lý Tư Nhược rẽ, Tần Nặc mới phát hiện, sau cô có một bóng đen như ẩn như hiện, dính sát vào người cô.

"Nhanh như thế đã gặp quỷ rồi sao?"

Thôi kệ đi, Tần Nặc cũng không rảnh đi lo cho người khác, nhanh chóng đến phòng ăn số 3 của nhà hàng.

Lúc đến phòng ăn, có hai người đứng chờ đã lâu.

"Uông Dương, Lưu Giai Kỳ?"

Một nam nột nữ nhìn thấy Tần Nặc, cũng có chút bất ngờ.

"Xem ra chúng ta đều được phân đến phòng ăn số 3."

"Những bạn học khác cũng là nhân viên phục vụ à?" Tần Nặc hỏi.

Nơi bọn họ đứng là phòng ăn số 3, tổng cộng có tất cả chín phòng, có thể thấy nhà hàng này lớn như thế nào.

Còn có bọn họ chỉ phụ trách phục vụ ăn uống ở tầng 1.

"Không chỉ vậy đâu, nhà hàng có phân ra nhân viên phục vụ, tiếp tân, nhân viên thu ngân, tạp vụ, đầu bếp, cả lớp được phân chia theo năm chức vụ cơ bản nhất."

"Ba người chúng ta, là nhân viên phục vụ, phụ trách nhận thực đơn, lên món ăn." Lưu Giai Kỳ khoanh tay, một bên lo lắng nhìn bốn phía, một bên giải thích cho Tần Nặc.

Uông Dương liếc nhìn Tần Nặc, không nói chuyện, không để lại dấu vết rời xa Tần Nặc thêm một bước.

Cậu ta cảm thấy cái tên cái gì cũng không biết này, không sớm thì muộn cũng sẽ chết, nếu không có quan hệ, cũng miễn để bị kéo xuống nước.

"Đồ ngu Lưu Giai Kỳ, tưởng là làm việc tối sẽ được báo đáp à? Mày giải thích cho nó, lần sau gặp khó khăn nó sẽ lại tới tìm mày cho coi."

"Đến lúc đó có hối hận cũng không kịp!" Uông Dương thầm nghĩ, không nói ra.

Yên lặng không chỉ là vàng,

Còn có thể tránh được một ít họa vào người.

Tinh Tinh!!

Chuông trên cửa vang lên, ba người lập tức lên tinh thần.

Đến giờ rồi,

Nhà hàng Âm Tuyền, chính thức mở cửa!

Cửa thủy tinh tự động mở ra gió thổi lạnh thấu xương, từ bên ngoài nhiều bóng đen chen chúc nhau vào.

Ba người Tần Nặc nổi hết cả da gà.

Ngoài cửa, lờ mờ.

Bên tai quanh quẩn nhưng âm thanh kinh dị, làm người ta không rét mà run.

Giống như có vật nằm trên vai, thì thầm bên tai......

"Nhà hàng kinh doanh tốt đấy chứ, cửa vừa mới mở ra bên ngoài khách hàng đã xếp đầy rồi."

Tần Nặc nhìn những thứ kia, khóe miệng bất an giật giật, nửa đùa nửa thật nói.