Chương 4: Hoàn thành nhiệm vụ

"Thứ này thật sự có tác dụng với quỷ à?"

Tần Nặc không nghĩ nhiều nữa, tạm thời đặt ở thanh công cụ, tiếp đó bưng đồ ăn đến bàn.

"Thưa ngài, đồ ăn của ngài đây, mời từ từ thưởng thức."

Tần Nặc cẩn thận từng li từng tí đặt đồ ăn lên bàn mở nắp ra.

Quỷ quấn băng vải nhìn não người nấu đen sì trong nồi, trực tiếp dùng tay cầm nhét vào miệng, một thứ chất lỏng không biết tên văng tung tóe khắp bàn.

Ăn được một nửa, cơ thể quỷ quấn băng vải phát run ngẳng đầu, rõ ràng hai mắt đã bị lớp băng vải che đi, mà Tần Nặc vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của nó, mang theo hoảng hốt, đau buồn.

Rõ ràng là đã chết rồi, nhưng ta vẫn luôn chờ đợi cô ấy có thể tìm được mình.....

Một tờ tiền giấy được đẩy tới.

Không giống tiền tệ, cũng chẳng giống minh tệ.

Là quỷ tệ, loại tiền tệ lưu thông trong trò chơi kinh dị.

Tục ngữ có câu, có tiền có thể xui khến được cả ma quỷ, quỷ tệ có rất nhiều tác dụng, dùng để giao dịch với quỷ bắt chuyện làm quen, rất có ích đối với người chơi.

Tất nhiên người chết cũng vì tiền, đây cũng có thể là một mầm họa!

Tần Nặc sững sờ.

Nó cho mình tiền boa sao?

Tần Nặc gật đầu, nhận lấy tờ tiền: "Thưa ngài, chúc ngài ngon miệng."

Sau khi rời khỏi, Tần Nặc mới lại lấy ra quỷ tệ, giá trị tờ tiền này là 100.

Chắc chắn là giá tiền boa trên trời!

"Đúng là quỷ thổ hào." Tần Nặc tắc lưỡi.

"Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ lên món thứ nhất, khách hàng đánh giá: Hài lòng."

"Nhiệm vụ thứ 2, mời đến bàn ăn số 2, hoàn thành yêu cầu của khách hàng."

"Còn hai cái nữa là hoàn thành nhiệm vụ hôm nay rồi, cố lên."

Tần Nặc thầm nghĩ, vừa đi.

Lúc đi qua hành lang, vừa vặn gặp được Lưu Giai Kỳ trong tay cô cầm một món ăn phía trên tất cả đều là nhãn cầu, vẫn còn chớp mắt.

Nhìn sắp mặt của cậu ấy, là thấy bị dọa cho sợ rồi.

"Tần Nặc, cậu hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất rồi ư?" Lưu Giai Kỳ cực kỳ kinh ngạc cũng rất hâm mộ, nếu như mình cũng có tâm lý mạnh mẽ như vậy thì tốt biết bao.

"Ừm, bây giờ đến bàn ăn số 2, còn cậu?"

"Tớ vẫn ổn, hơi căng thẳng nên có chút sai sót, may mà khách hàng tính tình rất tốt không bị trách phạt." Lưu Giai Kỳ nói.

"Nhưng mà Uông Dương thì...... Lúc cậu ấy lên món không cẩn thận chạm vào mu bàn tay của khách hàng liền bị con quỷ kia ăn mất một cánh tay!"

"Vậy à, đúng là xui xẻo thật". Sắc mặc Tần Nặc không có biểu cảm gì.

Bản thân không quen biết Uông Dương, cùng từng ở trong lớp dù là vô tình hay là cố ý bắt nạt người không có cảm giác tồn tại như Tần Nặc, vậy nên bây giờ trong lòng Tần Nặc rất bình tĩnh.

"Đúng rồi, Đường Minh ở chỗ nào thế?"

"Tớ không biết, cơ mà lúc gặp Lưu Linh Linh, cậu ấy nói Đường Ming hình như là tạp vụ, phụ trách vệ sinh khu phía Tây."

"Hơn nữa, nghe nói làm tạp vụ này còn nguy hiểm hơn là nhân viên phục vụ!"

Tần Nặc gật đầu: "Biết rồi, cậu mau làm việc của mình đi."

Lưu Giai Kỳ bưng đồ ăn, bộ vã đi về phía phòng ăn số 3 trên gương mặt xinh đẹp con mang theo sự bất an.

Tần Nặc hỏi một chút cũng lo lắng cho Đường Minh, trước tiên cứ hoàn thành nhiệm vụ của mình trước đi rồi nói

Khách hàng ở bàn số 2 nhìn qua thì là một cặp tình nhân.

Ngồi đối diện nhau trên khuôn mặt hai người không có cảm xúc mắt đối mắt, cả hai đều là mắt cá chết, giòi bọ lúc nhúc ngọ nguậy trên làn da trắng bệch.

Không khí không biết có bao nhiêu quỷ dị.

Món ăn được chọn là thịt xào lăn và cạn ngũ tạng đại bổ dưỡng.

Nghe được tên món ăn khóe miệng Tần Nặc co giật cầm lấy thực đơn chạy tới phòng bếp.

Đầu bếp thay đổi không còn ý đồ xấu như lúc trước rất nhanh đã làm xong đồ ăn để bưng ra.

Đánh giá: Bình thường.

Tần Nặc thấy cũng không sao hết, chỉ cần không phải đánh giá kém là được.

Lý do nhiều người nhận được đánh giá kém là do lúc đối mặt với quỷ, căng thẳng quá mức làm bộ họ liên tiếp phạm lỗi, đánh giá kém là chuyện nhỏ, ném đi mạng nhỏ của bản thân mới là chuyện lớn.

Tần Nặc cũng không biết là khả năng chịu đựng của mình không giống người bình thường, có lẽ là do bẩm sinh chăng.

Những ký ức liên quan đến chuyện lúc nhỏ đều đã quên hết, chỉ nhớ mình có cha mẹ còn có một chị gái đang học đại học.

Dựa vào thái độ phục vụ thành thạo, nhiệm vụ mang đồ ăn lên bàn thứ ba cũng hoàn thành rất nhanh.

Tiếp đó Tần Nặc đến đại sảnh chờ kết quả.

Rất nhiều quỷ đi ngang qua đều thấy Tần Nặc, có không ít quỷ lộ ra ánh mắt tham lam, nhưng khi nhìn thấy bộ đồng phục kia, bọn chúng không thể không thu tay nhìn đồ ăn đi lại trong mắt.

Giống như thấy một món hàng được công khai giá để mọi người chọn mua.

Rất nhanh, âm thanh lại vang lên trong nhà hàng.

Nhưng con quỷ kia cũng liên tục rời đi, trong chớp mắt nhà hàng lại khôi phục vắng vẻ.

Lưu Giai Kỳ và Uông Dương cũng đi tới đại sảnh.

Bộ dạng Lưu Giai Kỳ giống như có được cuộc sống mới, kích động đến nỗi nước mắt chảy ra.

Gương mặt Uông Dương thì âm trầm còn mang theo sợ hãi.

Cậu ta mất tay phải, cánh tay phải bị cắn cũng chỉnh tề , không băng bó cũng không chảy máu.

Cánh tay kia giống như tứ chi của một con rối bị tháo xuống.

"Tay của tao bị nó nuốt vào bụng, mang đi!" Cổ họng Uông Dương phát ra tiến hét đau khổ.

"Lạc quan lên, ít ra nó chỉ lấy tay chứ không làm đau mày, nếu không chỗ đó cũng đau muốn chết đi sống lại rồi". Tần Nặc liếc mắt nhìn cậu ta.

Thấy Tần Nặc không bị thương chút nào, thậm chí tinh thần còn rất lạc quan, Uông Dương thấy không cam lòng: "Sao mày chẳng bị làm sao thế?"

"Vì tôi đủ xuất sắc."

Uông Dương giận đến mức mặt đỏ bừng cảm giác bản thân bị Tần Nặc làm nhục.

Một con rối Pinocchio đi tới trong lúc đi phát ra âm thanh rầm rầm.

"Ta là quản lý của nhà hàng Âm Tuyền, biểu hiện hôm nay của các ngươi không tệ, ít nhất thì tất cả đều còn sống."

"3697 biểu hiện tốt nhất, nhận được hai đánh giá hài lòng, một đánh giá bình thường, là nhân viên ưu tú nhất trong ngày đầu tiên, đây là phần thưởng của ngươi."

3697 lad số hiệu nhân viên của Tần Nặc.

Một chồng quỷ tệ xuất hiện trong tay Tần Nặc là 300 quỷ tệ!

Lưu Giai Kỳ và Uông Dương cũng nhận được quỷ tệ theo thứ tự lần lượt là 100 và 20.

Trong trò chơi kinh dị bọn họ cũng sẽ đói cũng sẽ mệt, quỷ tệ giúp bọn họ mua được đồ ăn, dĩ nhiên đây không phải đường tắt duy nhất.

"Công việc hôm nay vất vả cứ theo chỉ dẫn về phòng nghỉ ngơi đi."

"Mai là một ngày mới, tiếp tục cố gắng làm việc nhé!"

Nói xong, Pinocchio đi mất.

"Tớ đói quá, chúng ta kiếm chút gì đấy ăn đi." Lưu Giai Kỳ ôm bụng nói.

"Tôi nhớ ở chỗ rẽ đó có một máy bán hàng tự động, đi thôi." Tần Nặc cũng đói bụng, rõ ràng chỉ bưng lên ba món ăn mà cậu cảm giác bản thân như làm việc tay chân nguyên một ngày.

Trên hành lang gấp khúc, máy bán hàng là một con quỷ dữ tợn, có thể nhìn thấy đồ ăn bên trong và giá cả.

"Thịt bò khô, lương khô, coca..... Còn có cả mấy món này ư?" Lưu Giai Kỳ chảy nước miếng, trong trò chơi kinh dị cuối cùng cũng có thể nhìn thấy những đồ vật bình thường.

Tần Nặc mua một phần thịt bò khô giá 50 quỷ tệ.

Lưu Giai Kỳ mua một phần canh chua cá giá 80 quỷ tệ.

Uông Dương chỉ có mỗi 20 quỷ tệ, chỉ có thể mua một phần lương khô.

Nhưng lúc có đồ ăn, ba ngời đều chợn tròn mắt.

Thịt bò khô là một cục thịt nhão mốc meo to bằng lòng bàn tay.

Canh chua cá nước cạn màu xanh đen, cá thì không biết là cá gì còn có răng nanh.

Chỉ có lương khô là bình thường, chỉ chỉ to bằng nửa bàn tay.

"Sao chỉ trả lại 20 quỷ tệ?"

Sắc mặt Tần Nặc khó coi.

Cậu nhét vào 100 quỷ tệ, thối lại có 20, bị nuốt mất 30 quỷ tệ!

Lưu Giai Kỳ cũng bị nuốt mất 20 quỷ tệ.

Hàng không đúng thì cũng thôi thế mà còn ăn chặn tiền?

Mất một tay, tâm tình của Uông Dương vốn thức giận càng nhìn miếng lương khô không đủ nhét kẽ răng này thì càng tức giận hơn.

Xông lên đá máy bán hàng một cái: "Chết tiệt!! Dám lừa ông đây, có tin ông đạp hỏng mày không?"

Một giây sau máy bán hàng sống dậy, một cái mặt quỷ đáng sợ chờ ba người Tần Nặc.

"Đồ chuột nhắt thấp kém, dám to mồm với ta à?"