Chương 9: Lấy đầu làm bóng, nhận được quỷ lực!

"Trùng hợp ghê, tôi quay lại rồi đây."

Tần Nặc quay lại hành lang tầng hai.

Lớp sơn hai bên vách tường rung động, âm thanh tức giận vang vọng khắp hành lang "Lấy cái đinh của ngươi ra mau lên!"

"Đừng có gấp, chuyện của tôi còn chưa làm xong đâu."

"Đứa cháu nghịch ngợm hay chạy lung tung của bà lão ở tầng một, ngươi có biết nó chạy đi đâu rồi không?"

"Không biết!!"

"Vậy tạm biệt." Tần Nặc xoay người đi.

"Thằng nhóc đó chạy lên tầng ba rồi, bây giờ có thể rút ra chưa?"

"Nếu ngươi thành thật, đợi ta làm xong việc, nhất định sẽ giúp ngươi rút nó ra."

"Ta là người, rất coi trọng chữ tín, không phải như đám quỷ các ngươi đâu."

"Cút!"

Tần Nặc không có thời gian đứng lại đấu võ mồm với nó, nhanh chóng chạy lên tầng ba.

Tầng ba càng u ám hơn, ánh sáng bên ngoài giống như bị thứ gì đó ngăn lại, không chiếu vào được.

Trên hành lang chỉ có tiếng bước chân của Tần Nặc, tiếng vọng lại rất rõ ràng.

Tần Nặc muốn gọi hai tiếng, nhưng không khí u ám đem lời nói của cậu dừng lại ở cổ.

Bộp! Bộp! Bộp!

Phía trước đột nhiên vang lên tiếng đồ vật va chạm với mặt đất, càng ngày càng lại gần.

Tần Nặc nắm chạy Chùy Toái Cốt trong tay.

Có một quả bóng da bẩn thỉu lăn tới.

Tiếp đó bị một đứa nhỏ 4-5 tuổi ôm lên.

Đứa bé ngẩng đầu, mở to đôi mắt đen xì không có tròng trắng, nhìn rất đáng sợ.

"Anh à, có phải anh đến chơi bóng với không?"

"Em tên là gì?" Tần Nặc ngồi xổm xuống, mặc dì cậu bé có vẻ ngoài rất đáng sợ, nhưng cậu vẫn tỏ ra bộ dạng mình rất yêu thích trẻ con.

"Em là Tiểu Tân."

"Tiểu Tân ngoan, bà đang tìm em khắp nơi đó, để anh đưa em xuống tầng rồi chơi với em sau nhé?"

Đứa nhỏ bĩu môi lắc đầu "Không muốn, em muốn chơi luôn."

"Trừ khi, anh tìm cho em một quả bóng mới, quả bóng này bẩn quá rồi!"

Nói xong liền ném bóng ra vào bóng tối.

Tần Nặc nhìn bốn phía trống rỗng, nghĩ ta biết đi đâu tìm bóng cho ngươi chứ, "Chúng ta xuống tầng trước, rồi anh sẽ giúp em tìm một quả bóng mới."

"Em không muốn, em không muốn, em muốn có bóng mới cơ!!"

Đứa nhỏ khóc òa lên rồi chỉ vào đầu của Tần Nặc, "Hay là anh lấy đầu xuống làm bóng cho Tiểu Tân chơi nhé, trước đây bà thường lấy đầu người khác làm bóng cho Tiểu Tân chơi đó!"

Tần Nặc sởn tóc gáy.

Khá lắm, tưởng chỉ là một thằng quỷ con thế mà lại có suy nghĩ nguy hiểm như thế!

Nếu không phải sợ bà lão tức giận, Tần Nặc đã muốn cho nó ăn thử một chùy.

"Đầu của anh không dễ chơi đâu, hay là vậy đi em ở yên chỗ này, anh xuống dưới tìm giúp em được không?"

"Không được, bây giờ em muốn có bóng mới, không có cầu mới, Tiểu Tân sẽ lấy đầu của anh làm bóng đá!!"

Lần đầu tiên Tần Nặc nảy ra suy nghĩ muốn bóp chết thằng quỷ con này.

Đứa bé khua khua tay quyết tâm muốn lấy đầu Tần Nặc xuống đá.

Tần Nặc im lặng, ánh mắt chuyển động "Tiểu Tân ngoan, anh tìm thấy bóng mới cho em rồi."

"Thật không thật không ở đâu vậy?"

"Em quay đầu lại đi?"

Đứa bé khẽ nghiêng đầu, Tần Nặc nhanh chóng lấy rìu ra từ hộp chữa cháy, dứt khoát chém đứt đầu thằng bé.

Cơ thể tách rời.

Không có suối máu bắn ra như trong tưởng tượng.

Đầu thằng bé lăn trên mặt đất, đôi mắt mở to, tò mò nhìn Tần Nặc.

Tần Nặc khẽ cười "Em nhìn xem, đây không phải là bóng mới à?"

Vừa nói cậu vừa bước nhanh đá cái đầu vào bóng tối.

Cơ thể không đầu khoa tay múa chân, chạy về phía bóng tối.

Rất nhanh, có tiếng cười vui sướиɠ truyền tới.

Cơ thể không đầu ôm đầu của mình chạy về.

Đầu thằng bé lộ ra nụ cười hài lòng "A, Tiểu Tân có bóng mới rồi!!"

"Có thấy tiện không, lần sau em mà muốn đá bóng thì cứ tháo đầu xuống để đá, đá mệt rồi thì gắn vào lại, không sợ bẩn cũng không sợ mất nữa."

"Ừm ừm, cảm ơn anh!"

Nói rồi lại ném đầu xuống đất đá vui vẻ.

Thấy thằng bé chơi vui vẻ Tần Nặc lại chảy mồ hôi lạnh.

"Mong rằng đây chỉ là một đứa trẻ con, đừng có phát hiện ra chuyện bất thường."

Chơi một lúc lâu, Tần Nặc mới đưa thằng bé xuống tầng, dặn dò thật kĩ lúc nào thì lấy đầu xuống.

Đi xuống tầng không nhìn thấy cối xay thịt nữa.

Hình như bà lão mới làm việc xong, vẫn đang đấm lưng.

Thằng bé nhìn thấy bà lão, vui vẻ nhảy vào lòng bà.

"Bà ơi, anh trai này tốt lắm, tháo đầu của Tiểu Tân xuống để chơi đá bóng á!" Thằng bé chỉ vào Tần Nặc khen ngợi cậu.

Nhưng chỉ một câu nói kia thôi cũng đủ làm sau lưng Tần Nặc ướt đẫm.

Để ý lời trẻ con nói linh tinh làm gì chứ.....

May mà bà lão cũng không hỏi tiếp, ngẩng đầu nhìn Tần Nặc.

Tần Nặc duỗi tay ra "Cháu của bà đã tìm thấy rồi, còn đây là mắt của bà."

Sau khi nhét mắt vào đúng chỗ của nó, khóe miệng bà lão nở nụ cười: "Không tệ, nhớ đem trả chiều khóa đấy, cứ để trên bàn là được."

"Con mắt Thiên Sứ: Ngươi nhận được +3 điểm thiện cảm của bà lão quỷ, nhận được 10 điểm quỷ lực!"

Quỷ lực, tương đương với sức mạnh ở quỷ giới, trị số càng cao càng mạnh.

Tần Nặc không ngờ, mình là con người cũng có được quỷ lực.

Khi kết hợp quỷ lực với thể chất của con người, tức là khi quỷ lực tăng lên thì các phương diện khác như sức mạnh, tốc độ của mình cũng tăng lên.

Chưa kể, quỷ lực càng cao, thì tác dụng của quỷ vật càng khủng khϊếp!

"Cảm ơn bà."

Tần Nặc nói cảm ơn rồi cầm lấy chìa khóa chạy lên tầng.

Vừa lên tầng Tần Nặc nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Thời gian tự do hoạt động sắp hết rồi!

Phải tích kiệm thời gian!

Rất nhanh Tần Nặc đã phát hiện hành lang đi mãi không hết, sương đen trước mặt không tan.

Dừng bước, Tần Nặc lạnh lùng nói: "Thế nào, muốn được thưởng thêm một cái đinh nữa hả?"

Tất nhiên là trò đùa của quỷ trên vách tường.

"Ngươi muốn vào nhà vệ sinh kia à?" quỷ trên vách tường hỏi.

"Có vấn đề gì?"

"Trong đó có một con quỷ đang nhốt bạn của ngươi, cơ mà nó cũng không dễ đối phó đâu!"

"Lợi hại hơn ngươi à?" Tần Nặc hỏi, có chút do dự.

Tuy rằng cậu có bốn cái Nhân Cốt đinh, nhưng nếu gặp phải một con quỷ mạnh thì chỉ sợ mấy thứ này sẽ giống như đồ chơi trẻ con, không làm được gì hết.

Ví dụ như cô gái bán quỷ kia.

"Chỉ mạnh hơn ta một chút thôi." Quỷ trên vách tường nói.

"Vậy thì ta yên tâm rồi."

"???"

Quỷ trên vách tường nổi giận, cảm giác bản thân bị làm nhục.

"Nó treo cổ tự sát trong nhà vệ sinh, nên nơi đó là địa bàn của nó, quỷ vật trong tay cậu tuy rằng có thể làm nó bị thương, nhưng không đến mức đáng sợ."

"Chỉ dựa vào một cái búa với mấy cái đinh thì không cứu được bạn cậu đâu, có khi còn thiệt thân nữa!"

"Nói như vậy thì chắc ngươi có cách nhỉ?"

"Cậu chỉ cần dẫn dụ nó đến hành lang này, ta sẽ giúp cậu giải quyết nó!" quỷ trên vách tường nói.

Mắt Tần Nặc híp lại, cười "Ngươi đang có ý đồ gì sao?"

Quỷ giúp người, khác nào cáo chúc tết gà chứ.

Nhất định là không có ý tốt.

Quỷ trên vách tường không ngờ đến phản ứng của Tần Nặc, "Mục đích để ta tồn tại...... Chính là để gϊếŧ chết tên khốn đó!"