Chương 5: Tình nhân cũ (không phải đâu)

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta, Bạch Diệc Lăng chỉ mới có bảy tuổi, đang tranh giành miếng ăn với kẻ khác.

Vào năm thứ tư sau khi Bạch Diệc Lăng bị phụ thân tự tay đưa đi trở thành tử sĩ, nhóm tử sĩ được huấn luyện rất nghiêm khắc, số lượng cơm nước mỗi ngày chỉ bằng một nửa nhân số, mọi người phải dùng bản lĩnh tranh đoạt, ai bị cướp thì đành chịu đói.

Một đám hài tử tụm lại thành một đám, Bạch Diệc Lăng bị người đánh cho sưng mặt sưng mũi, cuối cùng cũng coi như cướp được một cái bánh bao, nâng trong tay lập tức lao đi, lại không cẩn thận vấp một cái, ngã rạp trên mặt đất.

Bánh bao quý giá lăn ra ngoài, dừng bên cạnh một đôi ủng da hươu.

Người xung quanh không biết đã yên lặng quỳ xuống từ khi nào, mắt của hắn lại chỉ nhìn chằm chằm cái bánh bao kia, trong lòng cực kỳ lo lắng chủ nhân đôi ủng nhất thời mắt mù, giẫm bánh bao của hắn thành đống bánh thịt.

Nhưng đối phương lại dừng bước chân, sau đó cúi người xuống, nhặt cái bánh bao kia lên, Bạch Diệc Lăng thuận theo cái tay nhặt bánh bao ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Lâm Chương Vương Lục Khải.

Lục Khải mỉm cười đặt bánh bao vào trong tay hắn, không nói gì mà rời đi.

Bạch Diệc Lăng cầm bánh bao, nghe thấy tiểu tư bên cạnh hắn ta dò hỏi: "Vương gia, nếu ngài coi trọng tiểu tử này, chi bằng để tiểu nhân đi mua mấy cái bánh sạch cho nó?"

"Nhiều chuyện." Thiếu niên Lục Khải cười mắng, "Đây là phần thưởng người ta thắng được, ngươi mua thì có nghĩa gì."

Bởi vì câu nói này, Bạch Diệc Lăng tình nguyện đi theo hắn ta. Sau đó hắn từ một tử sĩ không thể lộ ra ánh sáng chuyển vào Trạch An vệ, cũng từng bước lên chức, tất cả những thứ này cũng không phải không có quan hệ với trợ giúp của Lục Khải.

Đáng tiếc năm đó hắn quá nhỏ, cũng không có nhờ vậy mà nhìn ra tính cách Lục Khải.

Người này giỏi dùng lời nói thu mua lòng người, lại không muốn đưa ra hứa hẹn rõ ràng. Bạch Diệc Lăng ở trong mắt hắn cũng giống như một cái bánh bao khiến kẻ đói có thể no bụng, đều là một phần thưởng bất ngờ, một công cụ lúc cần có thể lợi dụng.

Mặc kệ ước nguyện ban đầu của Lục Khải là cái gì, ít nhất trợ giúp của hắn ta đối với Bạch Diệc Lăng cũng là có thật, bởi vậy Bạch Diệc Lăng đã liều mạng cứu Lục Khải, cũng đã vì hắn ta mà làm rất nhiều chuyện.

Theo như cốt truyện trong nguyên tác, Lục Khải có thể thành công đăng cơ là dựa vào việc bóp méo di chiếu của Tiên đế, Bạch Diệc Lăng vẫn trung thành tuyệt đối với Lục Khải, cũng chưa từng hoài nghi những gì Lục Khải làm, mà vẫn luôn đi theo hắn ta, mãi đến tận lúc bị hắn ta hạ lệnh lăng trì xử tử.

Kỳ thực trong quá trình tiếp xúc, trong hiện thực Bạch Diệc Lăng đã mơ hồ cảm nhận được dã tâm của Lục Khải, cũng hạ quyết tâm muốn cách xa hắn ta, nhưng đáng tiếc tên khốn Hàn Hiến xuyên qua đây, quấy rầy hết thảy nhịp điệu của hắn.

"Lục ca!" Diêm Dương thấy Bạch Diệc Lăng xuất thần, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

"Ừm." Bạch Diệc Lăng cười cười, Diêm Dương bị nụ cười của hắn làm cho hơi xuất thần, lại nghe đối phương nói, "Ngược lại chúng ta cũng nên đến Vương phủ điều tra, bọn họ muốn xem thi thể thì nâng qua đi. Đúng rồi, cỗ kiệu của Vương đại nhân trước tiên cứ để lại chỗ này, ta còn muốn nhìn lại một chút."