Chương 2

Bà ta cầm lấy bàn nhỏ để sang một bên, cười làm lành: “Cái bàn này không xứng với cô nương nên sập là đúng rồi!”

Khương Mạn nhìn hai vết bầm tím trên mắt bà tử, chột dạ ho khan một cái: “Lưu ma ma, mắt đã tốt hơn chút nào chưa?”

Lừ bà tử cười tươi: “Vết thương nhỏ thôi ạ, không có gì đáng ngại! Có thể thay cô nương phân ưu là phúc khí của bà tử ta!”

Khương Mạn nở nụ cười thoạt nhìn đầy thâm ý khó dò.

Nụ cười của Lưu bà tử cứng đờ.

Khương Mạn: Chỉ là nàng có chút chột dạ mà thôi. Hai vết bầm tím trên mắt Lưu bà tử là do bà ta thay nàng chịu vào ngày gặp tên trộm.

Lúc đầu, dựa vào sự xui xẻo của nàng thì một cú đánh kia của tên trộm là nhằm vào nàng. Không nghĩ tới, Lưu bà tử vội vàng tránh đi, kết quả trời xui đất khiến chịu đánh.

Lúc đó, “bộp” một tiếng, Lưu bà tử bị đánh bay ra ngoài, ôm đầu khóc lóc, nàng nghe mà thấy đau thay.

Còn có lần lật thuyền kia, nàng biết với sự xui xẻo của mình, kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện nên mới do dự.

Ai nghĩ được thuyền sẽ lật chứ, Lưu bà tử rơi xuống nước, uống mấy ngụm nước lớn.

Dù sao cũng do nàng xui xẻo, nên nàng chột dạ là phải.

Cắn người miệng mềm, việc như gài bẫy người ấy mà, đương nhiên sẽ có một chút chột dạ rồi.

Nàng lặng lẽ hướng sự chú ý của mình vào kịch bản trong tay.

“Hí…” Đột nhiên xe ngựa dừng lại.

“Cô nương, đường phía trước bị chặn rồi.”

Khương Mạn nheo mắt.

Cảnh tượng trước mắt như bị phủ một lớp sương mù, vừa quen thuộc lại vừa mơ hồ.

Sự bất an ngày càng mãnh liệt.

“Tiểu súc sinh, cầu xin ta đi, chui qua háng ta thì sẽ tha cho ngươi.” Âm thanh the thé truyền đến.

“ầm ầm…” Khương Mạn hít một hơi, cuối cùng nàng cũng nhớ ra chuyện đã quên!

Nàng vội nói: "Quay đầu, đi con phố khác, tránh ra.”

Người đánh xe nhìn người chặn đường: “Cô nương, không đi được.”

Tiếng roi quất vào người khiến người nghe được rầu rĩ, đè nặng lên trái tim Khương Mạn.

Lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi.

Những chuyện đời trước như dời non lấp biển kéo về.

Chân nàng hơi tê, tóm lấy bà tử, trấn định nói: “Bỏ xe, đi thôi.”

Bà tử bị nàng tóm đến đau, nhìn ra ngoài thăm dò.

Màn xe xốc lên, gió lạnh gào thét mà đến, thổi vào mái tóc đen hỗn loạn của Khương Mạn.

Vốn Khương Mạn không muốn xem, lý trí nói cho nàng biết nên tránh càng xa càng tốt, đời này không nên trêu chọc đến nữa.

Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn.

Liếc mắt một cái, nàng nhìn thấy thiếu niên đang quỳ gối trên tuyết kia.

Bạch y, máu đỏ.

Tóc đen rối tung, tái nhợt suy nhược, một khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng nhưng lại có đôi mắt cực kỳ hung bạo.

Máu chảy từ sau lưng hắn, từ dưới gối chảy ra, nhiễm đỏ cả tuyết.

Khương Mạn ngẩn ngơ, sao lại quên đoạn cốt truyện kịch tính này nhỉ.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp Lâm Kiến Hạc.

Đời trước, cốt truyện nói cho nàng biết, chỉ cần đi hết cốt truyện của nữ phụ, là có thể trở lại hiện thực.

Trong đó quan trọng nhất, là có được thiện cảm của Lâm Kiến Hạc, công lược hắn, để hắn phát triển thành nhân vật phản diện quan trọng nhất trong truyện, khơi mâu thuẫn giữa nam và nữ chính, làm cho tình cảm của bọn họ ngày càng sâu sắc.

Dù sao nàng xui xẻo như vậy, nữ phụ thì nữ phụ, cũng không phải rất quan trọng. Nàng phải trở lại hiện thực.

Đời trước, nàng hoàn toàn đi theo cốt truyện.

Cảnh tượng trước mắt, chính là lúc cốt truyện bắt đầu. Là lúc nàng muốn lấy hảo cảm từ Lâm Kiến Hạc.

Vào đông ngày rét, rất lạnh.

Lâm Kiến Hạc chỉ mặc một kiện áo đơn. Khuôn mặt lạnh cóng đến trắng xanh.

Roi da quất vào tấm lưng đơn bạc của hắn, áo quần rách nát, vết thương nhìn thấy mà giật mình.

Thiếu niên 12, 13 tuổi, dung mạo đã tinh xảo bất phàm, cả người lại âm u, trong ánh mắt thô bạo như bão tuyết, lại bị thi hành hình phạt trên người, mọi người vây xem có chút sợ hãi lùi ra.

Không thể tránh né mà, trước mắt Khương Mạn hiện lên hình ảnh Lâm Kiến Hạc trước khi chết.

Thiếu niên mặc áo choàng hạc màu đen, dáng người gầy gò, hắn duỗi đôi tay thon dài nhợt nhạt, cẩn thận từng li từng tí chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của nàng, lại lộ ra nụ cười hiếm có, đôi mắt hơi nheo lại, giống như một con mèo thoải mái.

Nhưng ngay sau đó hắn không chút để ý đến truy binh phía sau, bước vào vực sâu như đi lên đất phẳng vậy.

Gió lạnh thổi vù vù, thôi bay áo choàng của thiếu niên.

Bên vách đá không còn bóng người.

Lúc đó, không biết tại sao trong lòng Khương Mạn đau nhói.

Lúc này, ánh mắt nàng dán vào nơi đó, đôi chân của nàng nặng như đeo chì, không thể nào nhấc nổi. Lúc đó, nàng chết rồi, hồn phách rơi cùng với hắn, không biết khi nhảy xuống tâm trạng của hắn như thế nào.

Hành động của nàng, theo tính tình của Lâm Kiến Hạc thì sẽ nghiền nàng thành tro mới đúng.

Lúc đó nhân vật nam chính đăng cơ, Lâm Kiến Hạc là phản diện, là đối thủ mà nam chính khó giải quyết nhất.

Hắn đã có năng lực gϊếŧ, nên giữ lại mệnh.

So với người khác, nàng biết rõ, Lâm Kiến Hạc sống được còn khó khăn hơn người ta nhiều lần, cũng so với người khác, hắn không muốn chết hơn ai hết.

Nhưng hết lần này tới lần khác hắn gϊếŧ đến hoàng cung.

Đời này, nàng không đi theo cốt truyện nữa, nên tránh gặp Lâm Kiến Hạc thì tốt hơn.

Mặc kệ hắn sống thành cái dạng gì, dù sao cũng có kết cục tốt hơn đời trước. Thể chất nàng xui xẻo, gặp Khương Nhu còn đỡ. Lâm Kiến Hạc thôi bỏ đi.

Dường như thiếu niên quỳ ở nơi đó cảm nhận được ánh mắt của nàng, ngẩng đầu nhìn qua đây.

Trong lòng Khương Mạn run rẩy.

Đó là một đôi mắt vô cùng sắc bén.

Đuôi mắt hướng lên trên, tự nhiên mang theo cảm giác hung ác.

“Nhìn cái gì mà nhìn, làm hỏng nghiên mực của Đại hoàng tử, đánh ngươi một trận còn nhẹ!” Kẻ đánh roi tương Lâm Kiến Hạc trừng hắn ta, lại quất một roi xuống.

Hình như Lâm Kiến Hạc không cảm giác được đau đớn, mặt không có chút biểu cảm nào. Chỉ nhìn chằm chằm Khương Mạn.

Khương Mạn chỉ cảm thấy một cơn buồn bực tụ lại trong ngực.

Nàng bình tĩnh dời ánh mắt, mặt không chút thay đổi, nhảy xuống xe ngựa, xoay người rời khỏi.

Cũng không quay đầu lại.

“Cô nương?” Bà tử đuổi theo, nói thầm trong lòng, sao lại đi nhanh như vậy, giống như chạy trốn vậy.

Khương Mạn càng chạy càng nhanh, thẳng đến khi không nghe thấy roi quất nữa mới dừng lại.