Chương 5

Nha đầu đón người bĩu môi: “Nếu Hầu phủ nghèo thì thiên hạ này không có ai giàu rồi.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Khương Mạn híp mắt cười nói.

Vừa bước vào, ánh mắt nàng sáng lên.

Sự khinh thường trong mắt nha đầu kia càng sâu, hừng hực khí thế: “Cái này thì tính là gì, quả thật là ếch ngồi đáy giếng.”

Khóe môi Khương Mạn giật giật, nhìn thấy phía trước có hồ, đột nhiên đi sang bên cạnh hai bước.

“Tùm!”

“Ôi, cứu mạng!”

Khương Mạn vỗ ngực một cái: “Nguy hiểm quá!”

Ánh mắt nàng nhìn hồ nước.

Trời rất lạnh, mặt hồ kết một tầng băng mỏng.

Mới vừa rồi nàng cảm thấy dưới chân trơn trượt, trong lòng biết không tốt, nàng sợ thể chất xui xẻo phát tác, sợ rơi xuống nước.

May mà nàng gặp xui đã quen, vội vàng đi sang bên cạnh, tránh được kiếp nạn này.

Sau đó tiểu nha đầu bắt nạt nàng gặp tai vạ.

Theo như thể chất xui xẻo của nàng, gặp nước chắc chắn sẽ rơi xuống nước.

Tiểu nha đầu bị vận của nàng ảnh hưởng.

Lưu bà tử cũng là vẻ mặt ngỡ ngàng, , hoàn toàn không hiểu được tại sao nha đầu kia ngã xuống.

“Khụ, khụ, có lẽ là do gió quá lớn.” Khương Mạn có chút chột dạ: “Lưu ma ma có biết bơi không? Nhanh cứu người đi.”

Nàng sợ mình xuống dưới không phải cứu người mà là chết người đấy.

Thật ra không tới phiên bọn họ tới cứu.

Thị vệ Hầu phủ rất nghiêm, nha đầu kia vừa kêu cứu mạng, đã có thị vệ nghe thấy chạy đến cứu người.

Vào ngày đông giá rét, mặc dù bị ngâm dưới nước một lúc không mất mạng nhưng cũng chết cóng.

Tiểu nha đầu được cứu lên lạnh run, cả khuôn mặt đều tái xanh.

“Là nàng!”

Khương Mạn nghe thấy tiếng quay đầu.

Tiểu nha đầu hung hăng nhìn nàng chằm chằm: “Vừa rồi đột nhiên nàng né tránh, ta bị nàng đẩy xuống! Nàng muốn hại ta!”

Khương Mạn ngáp một cái, dụi mắt, lông mi run run, đuôi mắt phiếm hồng.

Nàng có chút ngượng ngùng nói: “Ôi, ngươi nói rất có đạo lý, nhưng tại sao ta lại muốn đẩy ngươi? Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, ta vẫn muốn có bằng hữu nha!”

“Còn chẳng phải là do ta khinh thường ngươi…”

Khương Mạn nháy mắt một cái.

Sắc mặt tiểu nha đầu cứng đờ.

Khương Mạn bất giác quay đầu, phát hiện một đám người đi tới.

Y phục mỗi người đều gợn sóng, vừa nhìn là biết người có tiền.

Trên đầu cái trâm phỉ thúy, chói mù mắt người.

Mắt quỷ nghèo Khương Mạn sáng rực.

Nàng nhớ vận khí của nàng với nữ chủ giống như trời và đất, tiền bạc tài vận kém nữ chủ rất nhiều, ngươi nói xem có đáng giận không?!

Nữ chủ như tiên nữ ăn sương sớm, tiền cái gì chứ, cũng là rác rưởi thôi, kết hợp với nàng mới là tuyệt phối!

Tầm mắt nàng đảo qua thân ảnh màu trắng.

Khương Nhu, mỗi lần thấy nàng ta, không cần nhìn kỹ, dáng vẻ lay động trong gió kia ai mà không biết chứ.

Khương Mạn cụp mắt, đồng thời ở trong lòng đếm một ... hai ... ba.

Nàng đếm tới ba, Khương Nhu vừa nhìn thấy nàng, viền mắt liền đỏ. Dường như chịu phải sự tủi thân to lớn lắm ấy, nước mắt chảy ra không ngừng.

Vĩnh Xương Hầu cùng Hầu phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy hài tử ruột thịt, tóm lại là có chút tức cảnh sinh tình.

Cặp mắt kia của Khương Mạn cực kì giống Hầu phu nhân.

Bọn họ có chút xúc động, cùng nhau đi lên.

Khương Nhu đứng lại tại chỗ, cơ thể nàng ta cứng lại, sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ.

“Cha, mẹ, A Ngọc.” Nàng đột nhiên duỗi tay giữ chặt ống tay áo Hầu gia.

Vốn Hầu phu nhân đang bước đến thoáng chốc dừng lại. Bà quay đầu liếc nhìn Khương Nhu đang cắn môi đến bật máu, mới phát hiện ngay cả áo choàng nàng ta cũng không mặc. Đây là đứa trẻ bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, ngàn chiều vạn chiều nuôi lớn, nhìn nàng ta rơi một giọt nước mắt cũng không chịu được.

Tất cả ngày hôm nay, A Nhu không sai, là phụ mẫu bất lương của nàng ta sai.

Dù sao Khương Mạn cũng là cốt nhục hầu phủ, lưu lạc bên ngoài không ổn, bây giờ đón nàng trở về, đã làm tổn thương A Nhu, lại quan tâm nàng trước mặt A Nhu, đây không phải đâm một dao vào lòng A Nhu sao?

Nghĩ tới đây, Mạnh Ngọc Tĩnh liếc nhìn Khương Mạn đứng trong tuyết, nàng mặc một chiếc váy cũ, không mỏng, ngũ quan nàng rất đẹp, da rất trắng, thân hình đơn bạc, ánh mắt lại rất sáng.

Thoạt nhìn rất khỏe mạnh.

Mạnh Ngọc Tĩnh thu hồi tầm mắt, trở lại bên người Khương Nhu, trách cứ hạ nhân: “Áo choàng tiểu thư đâu? Con bé cứ như vậy mà đi ra đây sao?”

Vĩnh Xương Hầu không chút do dự bên bên người Khương Nhu, dịu dàng nói: “A Nhu khóc cái gì.”

Khương Nhu kéo tay áo Vĩnh Xương Hầu, , cắn môi, khóc đến lê hoa đái vũ: “Cha.”

Vĩnh Xương Hầu dùng bàn tay lau đi giọt nước mắt: “A Nhu không khóc.”

Thấy thế, tiểu tử đệ đệ Khương Ngọc hung ác trợn mắt nhìn Khương Nhu nói: “Ta sẽ không để ngươi bắt nạt a tỷ ta!” Nói xong chạy đến bên cạnh Khương Nhu.

Nếu như nguyên chủ ở nơi này, có thể sẽ đau lòng.

Khương Mạn đã trải qua một lần, không theo kịp mạch não của đám người kia. Tác giả viết truyện này tám phần mười cũng não tàn.

Dưới cái nhìn của nàng, Khương Nhu làm ra vẻ quá. Cần làm đến mức đó sao, nàng giơ tay ý bảo mình còn chưa làm gì đâu.

Hơn nữa, đón nàng trở về, không phải Khương Nhu cũng gật đầu sao, sao lại tinh thần khổ sở rồi. Nàng còn chưa đau khổ vì mấy mấy chục năm vơ vét của cải, làm giàu đâu đấy. Phải biết rằng, lạm phát từ xưa đến nay đều có.

Nàng run rẩy nổi da gà, ngáp một cái: “Lưu ma ma, ta mệt rồi.”

Lưu bà tử xấu hổ mà liếc nhìn bên kia.

Một đống người dỗ nửa ngày, Khương Nhu mới nở nụ cười ngây thơ, có chút ngượng ngùng lau nước mắt, áy náy nói với Khương Mạn: “Xin lỗi, là ta không tốt, ngày đầu A Mạn hồi phủ lại bị ta làm hỏng.”

“Chuyện này không liên quan đến con.” Vĩnh Xương Hầu nhíu mày, bất mãn liếc nhìn Khương Mạn.

Khương Mạn: “…” Trời đất chứng giám, toàn bộ quá trình nàng có nói câu nào đâu.

“Cái kia, A Mạn.” Khương Nhu liếc nhìn tiểu nha đầu run lẩy bẩy quỳ trên đất, cắn môi xoắn xuýt: “Vừa rồi Hồng Dược nói ngươi đẩy nàng ta?”

Sự chú ý của mọi người mới chuyển khỏi Khương Nhu.