Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào

Chương 20: Thiếu nữ tình hoài luôn luôn thơ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu đứng trước cửa trường đại học Phục Đán, bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy pho tượng Thái tổ cao ngất đặt trong trường.

Đại học Phục Đán đang trong kỳ nghỉ hè, ban ngày tùy thời có thể tiến vào tham quan.

Bảo vệ chỉ nhìn thoáng qua hai người liền phất tay cho đi.

Nhan Tiểu Mạn đi vào trường học, trong mắt mang theo hiếu kỳ, cười nói: "Bốn năm tiếp phải sinh hoạt tại đây."

Lâm Nhàn hỏi: "Chúng ta đi đâu bây giờ?"

“Mình đã chuẩn bị rồi, trước tiên đi Tiểu Bạch cung, sau đó đến Quang Hoa lâu trải nghiệm một lần ‘quang hoa phong yêu ma’ là như thế nào, tiếp theo đi dạo một vòng vườn yến …"

Nhan Tiểu Mạn thành thật trình bày, bẻ ngón tay nói ra hành trình hôm nay, cái miệng nhỏ chu lên, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu.

Lâm Nhàn nhất thời nhịn không được, đi lên trước, chụt một cái lên khuôn mặt trơn bóng của cô.

"A!"

Đột nhiên bị tập kích, Nhan Tiểu Mạn khẽ hô một tiếng, khuôn mặt xoát cái liền đỏ, giống hệt như nai con bị hoảng sợ.

Nhan Tiểu Mạn nhanh chóng nhìn quanh một vòng, phát hiện trên mặt cỏ và ghế gần đó có mấy người, mặt cô càng đỏ hơn.

"Xong xuôi, bọn họ khẳng định thấy được!" Nhan Tiểu Mạn bụm mặt, ngượng ngùng.

Lâm Nhàn nắm bờ vai cô, cười nói: "Trông thấy thì sao chứ, không cho tình lữ ân ái sao?"

"Hừ! Lại khi phụ mình!"

Nhan Tiểu Mạn ngạo kiều hừ một tiếng, ngay sau đó giơ tay nhỏ, nhẹ nhàng bấm một cái bên hông hắn.

Một phen đùa giỡn qua đi, hai người càng thêm thân mật.

Đại học Phục Đán không hổ là danh giáo, phong cách học tập xác thực rất tốt, dù đang trong kỳ nghỉ hè thì vẫn có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba sinh viên đi qua đi lại. Những sinh viên này lẳng lặng đọc sách trên bãi cỏ, hoặc ôm một đống tư liệu vội vã chạy đi, dường như vô cùng bận rộn.

Nhiệt độ buổi sáng tương đối mát mẻ, hai người tay trong tay dạo bước trong sân trường.

Địa điểm đầu tiên là Tiểu Bạch cung, tuy nhiên Tiểu Bạch cung lại không mở cho du khách tham quan, bởi vậy hai người chỉ đi dạo một vòng bên ngoài rồi lập tức tiến về địa điểm kế tiếp.

Quang Hoa lâu được xem như kiến trúc đặc sắc nhất của đại học Phục Đán.

Cả tòa lầu cao đến 142 mét, lợi dụng thiết kế kiến trúc đặc biệt để tạo nên không khí đối lưu mãnh liệt, người ở trong lầu có thể cảm nhận được gió thổi mãnh liệt suốt bốn mùa, bởi vậy sinh viên Phục Đán tục xưng nơi này là "Quang hoa phong yêu ma".

Hai người tới trước Quang Hoa lâu, lập tức cảm giác được một cỗ gió mạnh mẽ thổi qua.

"Gió thật lớn, thật thần kỳ!" Nhan Tiểu Mạn kinh ngạc.

"Xác thực rất lợi hại!"

Lâm Nhàn cũng không khỏi cảm thán, người thiết kế bội phục Quang Hoa lâu.

Lúc này, theo thời gian trôi qua, nhiệt độ bắt đầu dần dần tăng cao.

Phía trước Quang Hoa lâu có một bãi cỏ rộng lớn, Lâm Nhàn cười nói: "Đi trên bãi cỏ ngồi một lát."

Nhan Tiểu Mạn gật đầu, đi dạo non nửa vòng làm cô hơi mệt.

Khá đông sinh viên đang ngồi trên bãi cỏ, thứ nhất là bởi vì bóng cây tương đối nhiều, mặt khác, bãi cỏ ngay phía trước Quang Hoa lâu, có thể hưởng thụ mát mẻ do ‘quang hoa phong yêu ma’ mang tới.

Lâm Nhàn tìm một bóng râm, thích ý nằm trên bãi cỏ, hai tay gối sau ót, thưởng thức nhan sắc xinh đẹp của Nhan Tiểu Mạn bên cạnh.

"Cậu nhìn chằm chằm vào mình làm gì?" Nhan Tiểu Mạn bị hắn nhìn nên có chút xấu hổ, giả bộ làm bộ dáng dữ dằn.

Lâm Nhàn lười biếng trả lời: "Thưởng thức bạn gái của mình cũng không được sao?"

"Đại sắc lang!"

Nhan Tiểu Mạn dường như nghĩ tới điều gì đó không lành mạnh, khuôn mặt ửng đỏ cả lên.

Cách đó không xa, một nam sinh ngồi cô độc ở dưới bóng cây, trong ngực ôm một cây đàn ghita, trước mặt đặt một bản nhạc phổ.

Người anh em này hình như chỉ mới học đàn, vẻn vẹn đàn vài đoạn mà Lâm Nhàn đã nghe thấy rất nhiều vấn đề.

Trong mắt Nhan Tiểu Mạn lộ ra thần sắc hâm mộ, ngay sau đó hỏi: "Lâm Nhàn, cậu biết gảy đàn ghita sao?"

"Biết! Tuy nhiên trình độ không quá cao."

Lâm Nhàn học qua hai năm đàn ghita lúc còn ở sơ trung. Lúc ấy học đàn ghita chẳng vì mục đích gì, đơn thuần là do cảm thấy rất soái.

Về sau lên cao trung, bởi vì áp học lực, cộng thêm si mê LoL, cho nên rất lâu rồi Lâm Nhàn chưa luyện đàn ghita.

Chỉ khi ngẫu nhiên nhàn hạ, hắn mới đàn chơi một bài, duy trì xúc cảm.

“Mình muốn nghe cậu gảy đàn ghita!" Nhan Tiểu Mạn nũng nịu bảo.

"Không thành vấn đề, chờ trở về thành phố Giang Trấn, mình liền đàn cho cậu nghe." Lâm Nhàn đáp ứng.

"Chờ một chút!"

Nhan Tiểu Mạn cắn răng, bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh hướng về phía nam sinh kia.

Cũng không lâu lắm, Lâm Nhàn nhìn thấy Nhan Tiểu Mạn ôm một cây đàn ghita chạy trở về.

Cảnh này làm hắn có chút kinh ngạc, ngay sau đó không khỏi khẽ thở dài một tiếng.

Thiếu nữ tình hoài luôn luôn thơ.

Có lẽ bởi vì điểm này nên mình mới thích cô ấy!

"Lâm Nhàn, Lâm Nhàn, mình mượn được đàn ghita này." Nhan Tiểu Mạn vui vẻ nói.

Lâm Nhàn ngồi dậy, cầm lấy đàn ghita, cưng chiều vuốt vuốt mái tóc của cô, hỏi: "Muốn nghe bài nào?"

"Chỉ cần là cậu đàn, bài nào cũng được."

Nhan Tiểu Mạn chống cằm, chớp mắt to, ánh tà dương xuyên thấu qua khe hở cành lá, chiếu xuống ở trên người cô, đẹp đến mức tựa như một bức họa.

Lâm Nhàn gảy dây đàn mấy lần, lắng nghe âm sắc để điều chỉnh dây cung.

Rất nhanh, hắn đã tìm được cảm giác.

Ca khúc mua trong Hệ Thống Thương Thành vô cùng êm tài, mấu chốt là chỉ cần hắn muốn, khuông nhạc của bài hát lập tức sẽ hiện lên trong đầu hắn.

Trong đầu vang lên giai điệu, Lâm Nhàn bắt đầu tự đàn tự hát.

"Mỗi bảy giờ rưỡi sáng tự nhiên tỉnh giấc

Chuông gió vang lên lại là một ngày nắng nhẹ

Phơi quần áo tốt rất an tâm

Mọi thứ vừa mềm mại lại yên tĩnh

Đây là một ngày bình thường nhất

Đừng nên mơ mộng viễn vông

Không truy không đuổi chậm rãi đi trở về nhà

Cứ như vậy sống không có lo lắng tới già

Chỉ có gió đêm nhẹ phẩy gò má

...

Đây là một ngày hoàn mỹ nhất

Đừng nên đòi hỏi cao sang

Sinh hoạt có thể không phức tạp

Cứ như vậy sống không có lo lắng tới già

Chỉ có gió đêm nhẹ phẩy gò má

Một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm thấy nhau "

Bài hát này mới nghe qua không làm người ta cảm thấy phấn khích ngay lập tức, mà lại giống như nước chảy đá mòn, không vội không chậm, dần dần thẩm thấu tâm linh.

Cũng giống như một ly trà thơm, càng phẩm càng có mùi vị.

Lâm Nhàn chưa từng học qua ca hát, bởi vậy phần trình diễn của hắn xuất hiện rất nhiều tì vết.

Nhưng hắn vẫn đầu nhập tình cảm vào, một ca khúc có tình cảm, giống như được rót vào linh hồn. Toàn bộ những tì vết kia đều bị vùi lấp dưới tình cảm ấm áp.

"Ba ba ba!"

Hát xong một ca khúc, xung quanh bỗng nhiên vang lên từng đợt tiếng vỗ tay.

Lâm Nhàn chợt mới phát hiện, không biết từ lúc nào, dưới bóng cây bên cạnh mình vậy mà có đến bảy tám người ngồi thành vòng tròn.

Có nam có nữ, tất cả đều nhao nhao vỗ tay.

Một vị sư huynh tóc ngắn giơ ngón tay cái, khen: "Anh em ngưu bức!"

"Đại lão hơi lạ mặt, cho hỏi đại lão là ca sĩ chuyên nghiệp ở đâu?"

"Bạn có hứng thú gia nhập clb đàn ghita chúng tôi không?" Một nữ sinh tóc dài, ánh mắt sáng quắc mở lời mời.
« Chương TrướcChương Tiếp »